Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 82.




Bùi Từ tuy không hiểu rõ mấy thứ này, cũng chẳng có cơ sở để đánh giá đẹp xấu ra sao, nhưng dù là ai đi nữa, nhìn thấy cuộn len phản quang dưới ánh đèn dây tóc cũng khó lòng không bị thu hút. Ánh sáng chiết xạ tạo thành từng tầng màu sắc lấp lánh; sợi bạc dệt vào không nhiều, nhưng đủ để nổi bật—không phô trương, mà vừa vặn tinh tế, ánh lên cảm giác sang trọng và cuốn hút.

Anh quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ cũng đang chăm chú nhìn sợi len với vẻ mặt rất thích thú, iền không nghĩ nhiều mà nói: "Làm phiền chị giúp chúng tôi gói lại đi."

Chị bán hàng nghe vậy thì như mở cờ trong bụng. Từ sớm đã đoán được đồng chí giải phóng quân này rất biết chiều chuộng em gái, nay lại là ngày quan trọng cả một đời nên sao có thể tiếc thứ tốt.

“Ai dà, được thôi được thôi!”—chị ta cười tít cả mắt, tay đã nhanh nhẹn ôm trọn mớ len pha chỉ bạc trưng ở kệ thuỷ tinh trước mặt.

Nói là “toàn bộ”, nhưng thật ra cũng chẳng nhiều. Len vốn đã là vật quý, huống chi đây lại là loại pha sợi bạc—giá cả cao gần gấp đôi loại thường, không phải ai cũng đủ khả năng mua. Thành ra quầy hàng cũng chỉ bày ra vài cuộn lấy màu, lấy tiếng, chứ số lượng không đáng là bao.

"Em gái, em xem, muốn đan một chiếc áo len kèm một chiếc khăn quàng cổ sao?" Chị bán hàng vừa cười vừa hỏi, thấy Bùi Từ gật đầu thì quay sang nhìn Phương Tri Ý.

Loại len này dùng để đan áo len thì còn được, mặc lên người vừa sáng vừa đẹp. Chứ khăn quàng cổ á?

Quấn kiểu đó chẳng khác nào tự siết cổ mình.

Muốn đẹp thì cũng phải còn thở mới được !

"Chỉ đan một chiếc áo len."

Bùi Từ nghe Phương Tri Ý nói thì nghiêng đầu nhìn cô, biết cô gái nhỏ rất tiết kiệm, lại nhỏ giọng hỏi:"Chỉ cần một chiếc áo len thôi sao? Thực ra xứng thêm một chiếc khăn quàng cổ cũng đẹp."

Chị bán hàng nghe xong vội khuyên:"Đúng vậy, em gái, anh trai em nói đúng, đan thành khăn quàng cổ chắc chắn đẹp lắm, em xem em đẹp như vậy, da lại trắng..."

Phương Tri Ý không để tâm đến lời khen của chị chủ quầy, liên tục lắc đầu:
"Không cần đâu, em chỉ đan một cái áo len thôi."

Cô thực sự sợ Bùi Từ lại bị khí thế nhiệt tình của chị bán hàng làm cho "gục ngã", rồi vung tay mua hết cả đống len về, cho nên vừa nói vừa nhìn chằm chằm anh, tránh cho "phá gia chi tử" này lại vung tay quá trán.

Bùi Từ thấy cô kiên quyết, sợ thật sự chọc cô tức giận, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, được được được, em nói cái gì liền là cái gì.

Chị bán hàng thấy Phương Tri Ý dứt khoát không nhượng bộ, chỉ có thể cười trừ, gật đầu phụ họa:
"Được, chị cân len cho em ngay."

Nói xong trong lòng còn lẩm bẩm, hai anh em này thú vị thật, nhìn qua thì tưởng anh trai nắm thế chủ động, ai ngờ cuối cùng người quyết lại là cô em gái nhỏ.

Lúc ấy, len sợi đều bán theo cân, chưa có hàng may sẵn như sau này. Một cô gái trưởng thành, cao tầm mét sáu, nếu muốn đan một chiếc áo len dày dặn để mặc ấm qua mùa đông, thì ít nhất cũng phải tốn đến một cân tám lạng len.

Mà giá len thời này đâu có rẻ—loại thường cũng đã mười lăm, mười bảy đồng một cân, riêng loại pha chỉ bạc như cuộn len kia thì niêm yết hẳn hoi: mười tám đồng rưỡi một cân, không trả giá, không mặc cả.

Tính sơ sơ, chỉ riêng tiền mua len thôi, nếu đan hết một cân tám thì cũng phải tốn hơn ba mươi ba đồng bạc—một số tiền… không nhỏ chút nào. Ở các thành phố lớn, lương của một công nhân kỹ thuật, thợ cả, hay thậm chí cán bộ hành chính cũng chỉ tầm ba mươi sáu đồng mỗi tháng.

Thế nên, một chiếc áo len vừa ấm vừa đẹp, lại mềm tay và bền dáng—với nhiều gia đình mà nói, chính là tài sản quý giá. Có nhà, người lớn mặc xong, áo sờn vai hay dão gấu thì tháo ra, chọn lại đoạn sợi còn tốt để đan lại áo nhỏ cho con cái. Cũng chẳng hiếm chuyện người ta mua áo len rồi cất tủ kỹ càng, chỉ mang ra diện vào dịp Tết hay cưới xin cho “nở mặt nở mày”.

Phương Tri Ý vốn chưa từng thật sự phải lo nghĩ chuyện tiền bạc. Nhưng lúc này, đứng trước con số ấy, cô vẫn không khỏi thấy… thật đắt.

Chị bán hàng nhanh nhẹn cân xong len, dùng túi da bò gói kỹ lại cho cô, còn không quên tặng thêm một cặp que đan áo len, vừa đưa vừa cười nói:
“Cho em que đan luôn nhé, coi như quà tặng kèm!”

“Cảm ơn chị.” Phương Tri Ý lễ phép đáp, rồi cẩn thận bỏ túi len vào chiếc túi lưới đang xách trên tay.

Trong lúc cúi đầu sắp xếp, ánh mắt cô vô tình lướt qua tủ kính bên cạnh. Bên trong có bày mấy cuộn len bông sợi mịn, loại mỏng hơn và nhỏ hơn sợi cô vừa mua—màu nâu cháy và xám đậm, sắc trầm mà đẹp, nhìn qua đã thấy ấm áp.

Cô ngừng tay, nhìn thêm mấy giây.

Nếu dùng loại này đan thành khăn quàng cổ, chắc chắn sẽ rất hợp—cả màu sắc lẫn chất len đều khiến người ta muốn đưa tay chạm thử.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận