Đào Quế Vân nghe vậy chỉ cười nhạt: "Cảm ơn thanh niên trí thức Giang." Cũng không nói đồng ý hay không đồng ý.
Không khí trên xe cũng vì cuộc đối thoại này mà chùng xuống, lại thêm bắt đầu đi vào đường núi, rất nhiều người đều cảm thấy không thoải mái, không muốn nói chuyện.
Giang Quang Vĩ cũng không dám quá vồ vập, sợ lộ liễu sẽ khiến người khác sinh nghi.
Nhưng cho dù như thế, Đào Quế Vân vẫn chẳng yên lòng nổi với anh ta. Dù sao bà cũng là cán bộ phụ nữ trong căn cứ, mấy năm nay làm công tác quần chúng, tiếp xúc không ít người, loại người gì bà chưa từng gặp qua. Bà có tự tin, chỉ cần liếc mắt một cái, bà cũng đoán được tám, chín phần bản chất người đối diện. Ấy thế mà với Giang Quang Vĩ, bà lại nhìn không rõ lắm.
Nhớ lại chuyện người này vừa cố ý nhắc đến Dạng Dạng, trong lòng bà cũng lờ mờ đoán ra vài phần. Tuy người xưa có câu “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, nhưng bà thấy tên Giang Quang Vĩ này chẳng giống quân tử chút nào.
Nhìn anh ta với cô nữ thanh niên trí thức họ Trương kiarõ ràng là có quan hệ không hề đơn giản. Vậy mà quay đầu lại đã bắt đầu dòm ngó đến Dạng Dạng?
“Phi!”
Loại đàn ông bụng dạ khó lường như vậy, Đào Quế Vân nói thêm một câu đều cảm thấy khinh thường. Vì thế bà không hé môi thêm lời nào nữa, càng không hé lộ chút tin tức nào liên quan tới Dạng Dạng, tránh cô gái nhỏ nhà họ Phương bị yêu ma quỷ quái quấn lấy.
Bùi Từ lái xe nhanh hơn xe vận tải lớn của căn cứ một chút. Khi về đến căn cứ, buổi huấn luyện của Phương Tri Lễ cùng vừa lúc kết thúc, nhìn thấy em gái và Bùi Từ trở về, anh nhanh chóng tiến lên giúp đỡ dọn đồ xuống: "Dạng Dạng, hôm nay đi chơi vui không?"
Phương Tri Ý nhìn thấy anh hai, cũng không kìm được mà chia sẻ với anh: "Vui lắm ạ, anh hai, em mua nhiều đồ lắm, em còn mua len sợi, đến lúc đó sẽ đan khăn quàng cổ cho anh và anh cả nữa." Nói rồi cô giơ cuộn len mới mua cho anh hai xem.
"Hại mắt lắm !" Phương Tri Lễ vừa lo lắng em gái mệt mỏi, vừa vui mừng khôn xiết. Khăn quàng cổ ư? Ngoài chiếc khăn do mẹ đan cho từ lúc nhỏ, anh lớn đến từng này còn chưa được ai đan khăn cho đâu. Năm rồi, có người trong đội được em gái gửi cho một đôi găng tay mà đã khoe khoang ầm ĩ. Đợi em gái đan xong khăn cho anh xong, anh nhất định sẽ đeo mãi không bỏ ra.
"Anh hai, không hại mắt đâu." Phương Tri Ý cười nói.
"Không có hại anh hai cũng đau lòng. Liền ... đan một cái khăn quàng cổ là được, đừng làm thêm cái khác nữa. Mùa đông trong căn cứ được phát quân phục, không mặc thêm đồ ngoài được đâu.”
"Biết rồi, biết rồi! Anh hai, anh lải nhải nhiều quá đi mất!"
Phương Tri Ý phát hiện anh hai càng lúc càng giống bà quản gia, quản đông quản tây. Phương Tri Lễ nghe em gái hờn dỗi, bèn duỗi tay tay xoa xoa đỉnh đầu cô: "Không có lương tâm! Anh hai nói nhiều là vì ai ? Đến lúc đó mắt mờ đi thành cô gái xấu xí thì có phải là muốn biến thành xấu xí không?"
Trước đây, lúc còn ở đại học Nam Thành, có vợ một thầy giáo vì thức đêm đan áo len, may quần áo cho chồng con, cuối cùng hỏng cả mắt. Đôi mắt từng sáng long lanh, sau lại như bị phủ một tầng sương trắng, nhìn ai cũng lờ mờ méo mó, không còn rõ hình dáng.
Phương Tri Ý nhanh chóng lắc đầu: "Không cần."
"Vậy còn nói anh hai lải nhải sao?"
"Không nói nữa, anh hai tốt nhất!" Phương Tri Ý nhanh chóng nắm lấy cánh tay Phương Tri Lễ, lắc lư làm nũng nói.
Bùi Từ đưa toàn bộ đồ đã mua cho Phương Tri Lễ đưa về nhà. Anh đoán xe vận tải lớn của căn cứ chắc cũng sắp về đến rồi, nên thúc giục Phương tri Lễ: "Mặt trời lớn thế này, mau đưa Dạng Dạng về nhà trước đi."
Phương Tri Lễ thấy người này ngày thường đều dính chặt lấy mình, mặt dày mày nhạn cùng về Phương gia, hôm nay lại hoàn toàn không có ý định đi theo về, lập tức có chút tò mò: "Cậu không đi cùng sao? Đi đâu vậy?"
"Không thấy đồ của cô Đào vẫn còn trên xe sao? Tôi phải mang đồ đến cho cô ấy."
Phương Tri Lễ "Ồ" một tiếng, hóa ra là đã trách oan thằng nhóc này. Cứ tưởng cậu ta định dở trò gì sau lưng mình chứ.
Gần đây trong đơn vị chuẩn bị tổ chức đợt thi ném xa có kiểm tra thể lực, năm ngoái, Phương Tri Lễ đã thua Bùi Từ, tới giờ vẫn thấy mất mặt. Năm nay nhất định không thể tiếp tục làm kẻ bại trận.
Nghe nói lần này trung tâm kỹ thuật quân giới vừa chuyển đến một lô đạn đạo huấn luyện mới, là đạn mô phỏng đường bay cho huấn luyện phòng không—nói cách khác, ai đạt điểm cao trong lần thi này sẽ có cơ hội tham gia thử nghiệm vũ khí mới, thậm chí được điều vào đội hình huấn luyện đường không.
Đây là cơ hội không dễ có.Phương Tri Lễ trong lòng rất kích động, muốn tự mình giành được thành tích mở màn tốt, cho nên càng sợ Bùi Từ lén tập luyện thêm giờ ngoài quy định để vượt mình.