Mùa đông, ánh nắng ấm áp rơi xuống. Dã Trì Mộ nắm chặt tay Cố Tri Cảnh, quay đầu nhìn lại tòa nhà thương mại sừng sững, rồi lại nhìn về con đường vừa đi qua, ánh sáng hắt lên tường làm nàng chói mắt.
Cố Tri Cảnh khoác vai nàng, nói: "Đi thôi."
Dã Trì Mộ "ừ" một tiếng, rồi kể chuyện vừa đồng ý với "Dã Trì Mộ" kia. Cố Tri Cảnh không phản đối, chỉ mỉm cười:
"Vậy cũng tốt. Có lẽ cô ấy muốn đi đến thế giới khác."
Dã Trì Mộ nhìn xung quanh, bỗng thấy cảnh vật như bức tranh. Nàng nói:
"Nếu thật sự muốn rời đi... lại có chút không nỡ."
"Sao lại nghĩ thế?" Cố Tri Cảnh nghiêng đầu, vén lọn tóc trên má nàng, dịu dàng hỏi.
Hai người cùng tản bộ giữa phố xá nhộn nhịp, hoà lẫn vào dòng người. Họ là một cặp đôi ấm áp và bình thường nhất.
"Có lẽ tụi em vốn là cùng một người, tâm trạng đôi chỗ cũng giống nhau." Dã Trì Mộ thì thầm. "Cô ấy đem trả lại nhẫn tro cốt của Giang Vô Sương, rõ ràng vẫn còn lưu luyến chút tình cảm."
Mặc dù đã gặp "Dã Trì Mộ", nhưng cuộc sống của người kia không hề thay đổi. Vẫn làm theo ý mình, sống cao điệu, thỉnh thoảng phỏng vấn, thường xuyên xuất hiện trước ống kính.
Fan bắt đầu nghi ngờ: sao tính cách lại khác hẳn Dã Trì Mộ trước kia? Có người còn đoán đây là họ hàng, hay thậm chí bàn tán về ly hôn.
Dã Trì Mộ không ngăn cản, bởi đó cũng là một đời sống khác mà "Dã Trì Mộ" kia phải đi qua. Đối phương chưa làm gì quá đáng, vẫn trong giới hạn có thể chấp nhận.
Mấy ngày nay cảm xúc của Dã Trì Mộ biểu hiện rất nhạt, tiểu bảo bảo rất ngoan không quấy khóc, cứ bò qua bò lại bên cạnh nàng. Nhìn Cố Tri Cảnh nhếch môi, tiểu bảo bảo ngồi xếp bằng, ngón tay nhỏ điểm lên đôi môi hồng hồng của mình.
Cố Tri Cảnh vốn đang xem văn kiện, nhìn thấy một màn này liền buông đồ trong tay xuống, đi qua hôn con gái, cảm giác ngọt ngào, nói: "Ngoan chưa, mommy hôn con thích không?"
Tiểu Hi Cảnh mím môi, vẫn nhìn chằm chằm vào miệng cô, đợi đến khi Cố Tri Cảnh lùi ra một chút, ngón tay con bé liền điểm lên miệng cô. Cố Tri Cảnh lại tiến tới, lần này Tiểu Hi Cảnh không để cô hôn, còn dùng tay đẩy cô ra.
"Muốn mẹ con hôn sao?" Cố Tri Cảnh thở dài ngồi bên cạnh bé, uất ức nói: "Ai, chung quy là trả giá sai lầm, Tiểu Hi Cảnh không thích mommy."
Nhưng Tiểu Hi Cảnh lại kéo lấy tay Dã Trì Mộ.
Dã Trì Mộ bật cười, ôm hôn con gái. Bảo bối mắt ngấn nước, nhưng vẫn nghiêng đầu. Con bé chỉ liên tục chạm vào môi mình.
"Sao vậy?" Dã Trì Mộ cầm khăn giấy lau miệng cho con.
Mãi đến lúc ấy Dã Trì Mộ mới hiểu, con gái muốn Cố Tri Cảnh hôn nàng, để mẹ không buồn.
Tiểu Hi Cảnh loạng choạng bước tới, ngã vào lòng Cố Tri Cảnh, hôn lên môi cô, rồi quay lại nhìn Dã Trì Mộ.
Cố Tri Cảnh rốt cuộc cũng hiểu. Cô cúi xuống, trao cho Dã Trì Mộ một nụ hôn an ủi.
Dã Trì Mộ ngước mắt nhìn cô, trong tay ôm tiểu bảo bảo, hôn lên má tiểu bảo bảo một cái. Cố Tri Cảnh xoa xoa tóc con gái, "Thật là ngoan, biết dỗ mẹ vui vẻ."
Trước đây còn nhỏ chỉ biết dùng khóc và cười để biểu đạt tình cảm, hiện tại biết nói chuyện, biết biểu đạt tình cảm, còn biết dỗ mẹ vui vẻ.
"Mẹ ơi." Tiểu Hi Cảnh chọc chọc vào miệng mình.
Dã Trì Mộ cười, nhẹ nhàng cọ vào má con gái, nàng nghĩ, có cơ hội nên để "Dã Trì Mộ" kia gặp tiểu bảo bảo.
Mặc kệ cô ấy kia lựa chọn thế nào.
Dã Trì Mộ đều muốn nói cho cô ấy biết: Dã Trì Mộ đừng sợ, yêu đương kết hôn sinh con, con đường này tôi đã đi ra, cũng sống rất tốt.
Cái này gọi là gì đây...
Chính là, bởi "Dã Trì Mộ" đã từng đặt nền móng, nên nàng mới có thể đi trên con đường hiện tại. Nàng cũng muốn trở thành một ngọn đèn sáng cho "Dã Trì Mộ" kia.
Dã Trì Mộ cầm đồ chơi tới, Tiểu Hi Cảnh tự mình chơi xếp gỗ, đa số là bé cầm những miếng gỗ nhỏ chọc lung tung, có đôi khi đặt vào miệng gặm bừa.
Hiện tại đang mọc răng, Tiểu Hi Cảnh rất thích gặm đồ vật. Con bé có đôi khi sẽ bò lung tung, leo đến bên cạnh nôi, nhìn em gái mình ngủ.
Trong nhà rất ít gọi chị chị em em, đều là trực tiếp gọi tên ở nhà của các bé.
Cố Thế Xương rất ưu sầu, luôn cảm thấy sau này hai đứa trẻ này sẽ vì ai là chị ai là em mà cãi nhau. Mặc dù bây giờ Tiểu Hi Cảnh là chị, nhưng sau này vẫn là để hai đứa tự mình tranh thủ, tự mình phân chia ai lớn ai nhỏ.
Tiểu Hi Cảnh bò lung tung bên cạnh, có đôi khi tay sẽ chạm vào mặt Tiểu Triêu Mộ, Tiểu Triêu Mộ liền động đậy một chút, con bé ngủ vẫn rất say, tay chân đều duỗi ra.
Giang Vô Sương gọi điện thoại mấy lần, các nàng cũng muốn đi gặp "Dã Trì Mộ", luôn cảm thấy nên đi một chuyến, bọn họ xem như bạn tốt, "Dã Trì Mộ" còn giúp họ bảo quản chiếc nhẫn lâu như vậy.
Dã Trì Mộ đưa địa chỉ cho Giang Vô Sương, nàng cũng đi, chỉ là cũng không gặp được mặt "Dã Trì Mộ", đối phương không cho Giang Vô Sương cơ hội.
Giang Vô Sương là muốn nói một tiếng cảm ơn, cảm ơn đã mang chiếc nhẫn đến, rất tiếc nuối lúc kết hôn đã không đeo chiếc nhẫn đó.
Lúc trước nhận được chiếc nhẫn không phát hiện ra, sau đó hồi tưởng lại thì rất khó chịu. Hạ Hoan Nhan lúc ở hôn lễ của Dã Trì Mộ nhận ra thì tốt rồi.
Nhưng bỏ lỡ rồi, chính là bỏ lỡ.
Dã Trì Mộ nói: "Nếu không muốn gặp, cũng không cần quấy rầy. Cô ấy chắc là biết các cô đang tìm mình, nhưng mà, gặp mặt thì để làm gì?"
"Dã Trì Mộ" một mình sống rất lâu, biết rõ các nàng đã đả thông thế giới lại không muốn cùng các nàng gặp mặt, thật ra có thể nói rõ lựa chọn của họ rồi.
"Dã Trì Mộ" biết mọi thứ đã làm lại, nàng có thể là "Dã Trì Mộ" kia, nhưng những người đã từng cùng nhau phấn đấu đã có cuộc sống mới, bọn họ là người xa lạ.
Hơn nữa, lúc trước bọn họ cũng không phải thân thiết như vậy, nhiều lắm chỉ là lợi dụng lẫn nhau, trở về ôn lại chuyện cũ cũng chỉ làm thêm đau lòng.
Dã Trì Mộ biết tiếc nuối, nhưng không muốn dính dáng đến quá khứ.
Dã Trì Mộ hít thở, nói: "Đến lúc đó làm xong chiếc khuyên tai kia tôi sẽ đưa cho cô ấy. Các cô nếu muốn đi thì cứ đi, chỉ là tôi cảm thấy cô ấy chắc sẽ không xử lý tình cảm."
Dã Trì Mộ hiểu rõ "Dã Trì Mộ" khác đang suy nghĩ gì. Đối với tình cảm họ đều là lạnh lùng. Dã Trì Mộ là vì có Cố Tri Cảnh, mới từ từ thay đổi, bắt đầu thích loại cuộc sống ấm áp này.
Nàng vẫn là nàng của ban đầu, đối mặt với tình cảm không thể nào đáp lại, sẽ không xử lý tình cảm. Thay vì để tất cả mọi người chạy đến cảm kích nàng, không bằng nhớ kỹ phần tốt đẹp này, cả đời vì nàng mà tiếc nuối, cả đời vì nàng mà khó chịu...
Như vậy nàng sẽ có cảm giác thành công, sẽ cảm thấy vui vẻ.
Dã Trì Mộ cảm thấy rất buồn cười.
Nhưng trong lòng nàng sẽ mềm nhũn, "Dã Trì Mộ" không muốn gặp ai, lại lựa chọn muốn gặp nàng.
Có lẽ chính là, mặc kệ đi đâu cũng sẽ vĩnh viễn tin tưởng chính mình, loại tín nhiệm đó.
··
Rất nhanh, tiệc đầy tuổi của bảo bối đã đến.
Bảo bối sinh vào ngày mùng 8 tháng 10, theo phong tục bên này, tiệc đầy tuổi được tổ chức sau một tuổi.
Cố Thế Xương tổ chức tiệc rượu, làm rất hoành tráng, hận không thể mời tất cả mọi người đến. Bởi vì sau đó thời tiết lạnh, ông liền bao một khách sạn, tất cả mọi người ăn uống trong phòng, bên ngoài còn có một bãi cỏ lớn ngoài trời.
Dã Trì Mộ sáng sớm cho tiểu bảo bối mặc quần áo đẹp đẽ. Nàng trước tiên đặt quần áo trước mặt các bé, chờ con gái chọn. Ban đầu cặp song sinh không hiểu, sau đó các bé chọn quần áo gì Dã Trì Mộ cho các bé mặc cái đó. Các bé lập tức hiểu ra liền quay qua quay lại, bảo Dã Trì Mộ c** q**n áo ra, các bé muốn chọn lại quần áo.
Dã Hi Cảnh mặc một bộ vest đen, Cố Triêu Mộ mặc một bộ màu hồng phấn. Dã Trì Mộ ôm hai bảo bối ra ngoài, Cố Tri Cảnh đều rất giật mình. Cố Tri Cảnh véo mũi Tiểu Triêu Mộ, "Bảo bối, con thật làm mommy giật mình đấy."
"Đẹp đẹp." Tiểu Triêu Mộ nói.
"Đẹp đẹp (Mỹ Mỹ) là tên ở nhà của chị con, con gọi là Thơm Thơm (Hương Hương)."
"Người ta nói mình xinh đẹp." Dã Trì Mộ cười nói, nàng hôn lên má bé, "Tiểu Triêu Mộ đẹp đẹp."
Hai người cùng nhau ôm con gái cưng ngồi xe đến khách sạn. Tiểu bảo bối ít khi ra ngoài, tò mò nhìn chằm chằm cảnh tượng bên ngoài, thấy gì vui cũng phải gọi một tiếng "mẹ".
Đến nơi, Cố Thế Xương liền lấy bánh ngọt nhỏ cho cháu ngoại nếm thử, chuyên môn làm cho tiểu bảo bảo ăn. Dã Trì Mộ chấm một chút lên môi các con, tiểu bảo bảo lưỡi chỉ l**m, cảm thấy ăn rất ngon.
Cố Tri Cảnh cầm danh sách khách mời hôm nay xem, rồi lắc đầu với Dã Trì Mộ, cũng nằm trong dự liệu của họ.
"Dã Trì Mộ" cũng không đến, người đến dự đưa đến hai bó hoa hồng.
Trên đó viết tên: Cố Triêu Mộ, Dã Hi Cảnh
Xem ra là tặng cho hai bảo bối.
Người không đến dự, nghĩ có chút tiếc nuối.
Giang Vô Sương và Hạ Hoan Nhan hai người lại càng cảm thấy tiếc nuối, họ vốn tưởng hôm nay có thể gặp mặt. Đến hỏi một câu, "Chip đưa cô ấy chưa?"
"Đưa rồi, cô ấy cũng đã đi rồi." Dã Trì Mộ nói.
"Vậy thì tốt." Giang Vô Sương hơi cúi mắt, quay đầu nhìn Hạ Hoan Nhan. Hạ Hoan Nhan đến nắm tay vợ mình, nói: "Không sao, trong khuyên tai của em có làm một vài thứ, coi như là quà đáp lễ tặng cho cô ấy."
Hai người tiếc nuối vơi đi một chút, họ đi sang ngồi chơi cùng cặp song sinh, nhìn khóa trường mệnh của bảo bối, nói: "Cũng không đến gặp hai đứa nhỏ, không biết tương lai của cô ấy sẽ ra sao, vẫn là một mình sao?"
Hoa hồng đặt trên giường, hai tiểu bảo bảo trên giường bò qua bò lại, nhìn hoa rất đẹp, hai bảo bối cứ luôn nắm chặt hoa, đến gần ngửi hương.
"Mẹ ơi." Tiểu Triêu Mộ gọi.
Dã Trì Mộ xoa xoa tóc con gái, cài bông hoa lên tai con, nàng nói: "Phải nói cảm ơn, bảo bối nói cảm ơn."
Hai bảo bối hừ hừ, Tiểu Hi Cảnh còn đang chơi chiếc loa nhỏ của mình, thổi hai cái rồi học nói mãi, "Cảm ơn."
"Thông minh thật." Dã Trì Mộ hôn lên má con gái một cái.
Đợi đến khi khai tiệc, Dã Trì Mộ và Cố Tri Cảnh ôm con gái chuẩn bị ra ngoài. Người hầu chạy đến tặng đồ, trong tay cô ấy còn cầm một chiếc hộp, nói là nhân viên giao hàng hỏa tốc đưa đến, chỉ là không biết ai gửi.
Dã Trì Mộ nhìn hai tiểu bảo bảo, trong lòng đã lờ mờ đoán ra. Nàng mở hộp chuyển phát nhanh, bên trong là một chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra phát hiện đặt một đôi khóa bình an bằng vàng, còn có sợi dây đỏ xâu lên chiếc lắc chân.
Hai tiểu bảo bảo bò qua nhìn, các bé đối với chiếc lắc cảm thấy rất hứng thú, cứ luôn nhìn chằm chằm chiếc lắc cười cười. Dã Trì Mộ ôm các con lên để hai đứa ngồi, sau đó đeo chiếc lắc nhỏ vào mắt cá chân các con, ngón tay nhẹ nhàng k*ch th*ch.
Lắc nhỏ leng keng vang.
Hai tiểu bảo bảo cúi đầu nhìn chân của mình, ngón tay cứ luôn kéo tất, chỗ chết người nhất chính là, tiểu bảo bảo không biết đồ vật, đầu tiên là cho vào miệng.
Các bé có tính linh hoạt đặc biệt mạnh, cúi đầu đi gặm chiếc chuông nhỏ, làm ướt sũng tất của mình.
Dã Trì Mộ ra ngoài đứng một lát, Cố Tri Cảnh đang nói chuyện với người khác, thấy nàng ra quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Sao vậy?"
"Không có việc gì." Dã Trì Mộ cong môi cười cười, nói: "Cô ấy gửi quà đến, chị có thấy người không."
"Không có." Cố Tri Cảnh nói chuyện với người bên cạnh hai câu, liền vào xem đồ vật, cô cười cười, nói: "Rất có tâm."
Hai người ôm con ra ngoài, tiểu bảo bảo nắm lấy khóa trường mệnh của mình cứ luôn nhìn, thỉnh thoảng còn nhấc chân lên, để chiếc lắc ở mắt cá chân nhẹ nhàng vang.
Miệng nhỏ đáng yêu vểnh lên, tỏ vẻ rất thích.
·
Cách đó không xa dưới gốc cây, "Dã Trì Mộ" đứng yên lặng nhìn khách sạn, trên tai cô có thêm một chiếc khuyên tai màu đen.
Những sự phồn hoa và náo nhiệt đó, cô cũng không cảm thấy hứng thú lắm, ngược lại rất thích hai tiểu bảo bảo kia. Thật ra cô đã thấy qua mấy lần, chỉ là hai người lớn kia không biết thôi.
Tiểu bảo bảo sẽ rất nghi ngờ gọi cô là mẹ, hôn lên má cô, sau đó cứ luôn nói "thơm thơm", ý là mùi Pheromone của cô không đúng.
"Dã Trì Mộ" đứng trong gió, cô lại quay đầu nhìn một chút, đôi mắt nhẹ nhàng cụp xuống.
Thế giới này đã không thuộc về cô ấy.
Có lẽ là vì có Dã Trì Mộ và Cố Tri Cảnh ở đây, thế giới này đã thay đổi tốt hơn. Cô ấy đã từng chán ghét như vậy, bây giờ rời đi lại có chút lưu luyến.
Nhưng mà, không có thứ gì thuộc về mình thì không có gì đáng mong muốn, cô ấy phải đi.
Dã Trì Mộ nhẹ giọng cười, khóe môi hơi cong lên.
Có lẽ sẽ có một thế giới thuộc về cô ấy.
Hệ thống hỏi: 【 Xin hỏi ký chủ muốn đi đâu? 】
Dã Trì Mộ hỏi: 【 Có thế giới nào để đề cử không? 】
Hệ thống: 【 Nhìn vào yêu cầu hiện tại của ngài, tôi có thể giúp ngài sàng lọc, xem ngài là muốn loại k*ch th*ch, tính công lược mạnh, hay là loại dịu dàng có thể sống một cuộc sống bình lặng. 】
Dã Trì Mộ: 【 Tính công lược mạnh là gì. 】
Hệ thống: 【 Thông thường, loại thế giới này đã có hệ thống nhân vật chính được định sẵn. Ngài có thể nhập vai nhân vật phụ, thậm chí phản diện, để phá vỡ và tái định hình cục diện, từ đó leo l*n đ*nh cao mới. Đó là kiểu công lược nhân vật và cốt truyện. Còn loại dịu dàng, ngài có thể tùy ý chọn thân phận, tự do yêu đương, kết hôn, phát triển sự nghiệp, tất cả đều do sở thích quyết định. Thế giới phong phú muôn hình vạn trạng: vô hạn lưu, cyberpunk, cổ đại, nhân ngư Siren... Chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị cho ngài những "bàn tay vàng" thích hợp. 】
Dã Trì Mộ: 【 Một phen giới thiệu của ngươi đúng là khiến ta khó xử. 】
Hệ thống: 【 Nếu thật sự khó lựa chọn, ngài có thể từ từ suy nghĩ, hoàn toàn không cần vội vàng. 】
Dã Trì Mộ: 【 Không phải là khó lựa chọn, mà là ta muốn tất cả. Ngươi có thể tìm cho ta một thế giới vừa tràn ngập k*ch th*ch, vừa có thể tùy hứng sống cuộc đời mình không? 】
Hệ thống hơi ngẩn người, nhưng nó hiểu rõ, tính tình của Dã Trì Mộ vốn là như vậy, chẳng thể thay đổi.
【 Được thôi. Tôi sẽ tiến hành thẩm tra cho ngài ngay bây giờ. Trong lúc đó, ngài có thể chuẩn bị một số đồ vật mang theo đến thế giới mới. 】
【 Tốt, đã tra xong. Xin hỏi ngài có muốn tôi truyền tải tư liệu thế giới này cho ngài không? 】