Ngày thi đầu tiên kết thúc, các thí sinh của trường THPT Thanh Sơn lại được xe đưa về trường. Lên xe, Lâm Cảnh Lan thấy Cố Bàn Bàn đã ngồi sẵn, còn giữ chỗ cho cô bên cạnh.
Cô ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm. Thi xong một ngày mà cảm giác mệt hơn hẳn mọi kỳ thi trước đây—có lẽ vì lần này cô đã dốc toàn lực, nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Vừa thả lỏng một chút, bụng cô đã réo lên. Cô lấy bánh quy ra, chia cho Cố Bàn Bàn ăn cùng.
Cố Bàn Bàn cũng phải ăn liền hai cái mới cảm thấy đỡ đói, vừa ăn vừa tán gẫu:
“Không biết tối nay trong căng-tin có món gì ngon ha?”
Hai người cứ thế trò chuyện rôm rả trên đường về. Lâm Cảnh Lan hơi bất ngờ khi thấy Cố Bàn Bàn hoàn toàn không nhắc gì đến kỳ thi. Dù cô từng nghiêm khắc cấm bạn bè so đáp án sau khi thi xong, nhưng thường thì mọi người vẫn không nhịn được mà hỏi đôi ba câu kiểu như: “Đề hôm nay nhiều không?”, “Khó không?”, “Làm có kịp không?” Còn như Cố Bàn Bàn, im re không đá động gì tới chuyện thi cử, thật sự hiếm gặp.
Mà đã vậy thì Lâm Cảnh Lan cũng không có lý do gì để chủ động nhắc tới.
Về đến ký túc xá, vừa bước vào phòng, Lâm Cảnh Lan đã thấy Triệu Ngọc Mai mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc.
Cô ngạc nhiên khi thấy Triệu Ngọc Mai cũng chẳng nói gì đến chuyện thi cử. Từ lúc đi ăn ở căng-tin về đến khi quay lại phòng, đối phương vẫn không nói nửa lời.
Thấy Triệu Ngọc Mai mở sổ tay ra ôn bài, Lâm Cảnh Lan rốt cuộc không nhịn được hỏi:
“Cậu ổn chứ?”
Triệu Ngọc Mai ngẩng lên nhìn cô, mặt đầy vẻ mệt mỏi:
“Cũng... tạm.”
Lâm Cảnh Lan không tin lắm, bởi gương mặt của cô ấy rõ ràng viết đầy dòng chữ “Tôi không ổn”.
Triệu Ngọc Mai cúi đầu nhìn lại cuốn sổ, nói:
“Ngày mai và ngày mốt còn phải thi nữa, tớ không muốn lôi cậu đi khóc than, làm mất thời gian của cậu. Mà thi xong rồi thì cũng xong, mấy môn đó thành chuyện đã rồi. Lo ôn tiếp đi.”
Lâm Cảnh Lan cảm thấy tâm trạng hiện tại của cô ấy có vấn đề, bèn ngồi xuống trước mặt:
“Tớ không thiếu chút thời gian ôn tập đó đâu. Nhìn cậu thế này, chắc là thấy mình thi không tốt?”
Triệu Ngọc Mai mắt lại đỏ lên, cuối cùng cũng không nhịn được nữa:
“Môn toán tớ làm tệ lắm… Cảnh Lan, chắc chắn tớ thi trượt đại học rồi!”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Cảnh Lan hỏi.
Triệu Ngọc Mai cố kìm nước mắt:
“Tới mấy câu cuối, tớ phát hiện không đủ thời gian, liền hoảng loạn… Đợi đến khi nộp bài ra khỏi phòng thi thì mấy câu đó tớ lại nghĩ ra hết, mới nhận ra mình làm sai tùm lum…”
Lâm Cảnh Lan thầm thở dài, cô đoán ngay là như vậy.
“Cậu làm hết đề chứ?”
“Làm hết rồi… nhưng ba câu cuối gần như làm sai hết…” – Triệu Ngọc Mai lí nhí.
Lâm Cảnh Lan thở phào một hơi nhẹ nhõm, cơ thể đang căng cứng cũng giãn ra. Cô cười với Triệu Ngọc Mai:
“Vậy là vẫn chưa đến nỗi tệ đâu!”
“Cậu có nhìn thấy bài của người khác làm tới đâu không?” – Lâm Cảnh Lan nói – “Lúc nộp bài, cả phòng thi trừ tớ ra, tờ cuối cùng gần như để trắng hết! Đa số mọi người không làm được ba bốn câu cuối. Cậu làm hết rồi, dù có sai một chút thì vẫn tính là tốt hơn rất nhiều người rồi đó.”
Triệu Ngọc Mai trợn tròn mắt:
“Thật hả?”
Lâm Cảnh Lan thầm nghĩ trong lòng: "Xạo đó, nhưng chẳng lẽ mình lại nói thật cho cậu biết sao..."
Nhìn thấy Triệu Ngọc Mai tinh thần phấn chấn trở lại, như thể hồi máu ngay lập tức, Lâm Cảnh Lan thầm tự khen mình một cái.
Thật ra cô cũng không hẳn là nói dối. Việc không làm được ba, bốn câu cuối đúng là tình trạng chung của phần lớn thí sinh. Có điều, trong phòng thi của cô, ngoài cô ra thì vẫn còn một người nữa làm xong hết—chính là Trương Văn Chung.
Thi xong một ngày, ai nấy đều mệt rã rời. Triệu Ngọc Mai cũng không còn mất ngủ nữa, nằm xuống là ngủ ngay.
Sáng hôm sau, trước khi cô Hàn gõ cửa, cả phòng ký túc xá vẫn chưa ai dậy. Một ngày thi đã giúp mọi người quen dần với quy trình thi cử, giảm bớt phần nào căng thẳng. Lâm Cảnh Lan cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, mới chớp mắt đã thi xong thêm một ngày.
Tối đến, vừa nằm lên giường, cả phòng lại líu ríu trò chuyện rôm rả. Lâm Cảnh Lan nghĩ thầm, một phần vì đề hôm nay không quá khó, một phần vì chỉ còn lại một ngày thi nữa thôi, cảm giác như chiến thắng đang ở trước mắt, nên ai cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Được rồi, ngủ nhanh đi.” – Lâm Cảnh Lan nhắc nhở. Trong phòng vẫn vang lên tiếng cười, cô sợ mọi người nói chuyện sôi nổi quá rồi lại mất ngủ.
...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lâm Cảnh Lan cảm thấy tinh thần sảng khoái, nghĩ đến việc chỉ cần cố thêm một ngày nữa là kết thúc kỳ thi, cô liền thấy tràn đầy năng lượng.
Cố Bàn Bàn ghé sát tai cô nói nhỏ:
“Thi xong rồi tụi mình đi ăn một bữa ra trò nha!”
Lâm Cảnh Lan hào hứng gật đầu. Cô phát hiện Cố Bàn Bàn giống hệt mình, đều là tín đồ ăn uống, nhất là món có thịt.
Cô nhẹ nhàng hoàn thành bài thi tiếng Anh, còn kiểm tra ba lần mà vẫn chưa hết giờ. Với trình độ tiếng Anh của cô, đề thi kiểu này chẳng khác nào trò trẻ con. Hơn nữa, so với kỳ thi đại học ở kiếp trước thì đề thi hiện tại đúng là dễ như ăn kẹo.
Nghe thấy trong phòng thi vang lên từng đợt âm thanh lách cách, Lâm Cảnh Lan phải cắn môi để không bật cười. Cô quá quen thuộc với âm thanh đó—tiếng cục gôm bị ném lên bàn. Có vẻ nhiều thí sinh đang chơi trò “tung xúc xắc chọn đáp án”, viết bốn đáp án A, B, C, D lên mặt cục gôm rồi ném để chọn.
Môn tiếng Anh chỉ tính 70% điểm vào tổng điểm, nên dù ai làm tệ đến đâu cũng tự an ủi mình bằng con số 70% đó. Hơn nữa, trong lòng mọi người chỉ nghĩ đến một điều—giải thoát đang ở trước mắt! Dù đề có làm không ra, tinh thần vẫn phơi phới.
Môn thi cuối cùng là Sinh học, tổng điểm chỉ có 50.
Lâm Cảnh Lan phải cố gắng kiềm chế sự phấn khích trong lòng, hít sâu mấy hơi để giữ bình tĩnh. Đề thi Sinh học vẫn như thường lệ—số lượng câu hỏi ít, độ khó vừa phải. Sau khi xem lướt một vòng, cô thấy yên tâm.
Cô cố tình làm chậm, mỗi câu đọc ba lần mới bắt đầu viết. Vậy mà làm xong, kiểm tra lại hai lần, vẫn còn nửa tiếng mới hết giờ.
Lâm Cảnh Lan đã nắm chắc hết các câu nên không buộc bản thân kiểm tra thêm nữa, để mặc cho suy nghĩ mình bay xa.
Thi đậu đại học rồi, là cô có thể thoát khỏi Lâm Sơn hoàn toàn. Cô sẽ tìm cách đón Chu Huệ lên Bắc Kinh cùng mình… Triệu Ngọc Mai, Cố Bàn Bàn và nhiều người nữa cũng đăng ký nguyện vọng ở Bắc Kinh, sau này chắc vẫn có thể tụ tập… Điều làm cô hào hứng nhất là, ở đại học sẽ có điều kiện làm nghiên cứu tốt hơn nhiều, cô có thể xây dựng phòng thí nghiệm riêng của mình…
Càng nghĩ càng thấy kích thích. Nếu không phải lý trí còn nhắc nhở đây là phòng thi, có khi cô đã nhảy dựng lên chạy vài vòng rồi.
Nghe tiếng ghế bị kéo, cô cố kìm tò mò, không quay lại nhìn. Nhưng chỉ giây sau, cô đã biết là ai.
Trương Văn Chung bước lên bục giảng, nộp bài thi cho giám thị, đeo ba lô rồi quay người rời khỏi phòng thi.
Lâm Cảnh Lan trố mắt kinh ngạc—cậu ta nộp bài sớm!
Thời buổi này, học sinh nộp bài sớm thật sự rất hiếm. Không như vài chục năm sau, học sinh bây giờ coi kỳ thi đại học như một trận chiến sinh tử, là con đường duy nhất để đổi đời. Nên bất kể học giỏi hay dở, ai cũng cẩn trọng tột độ, tranh thủ từng giây từng phút trong phòng thi.
Vậy mà vẫn có người dám nộp bài trước thời gian?
Cậu ta thật đáng ghen tị… – Lâm Cảnh Lan nhìn theo bóng lưng Trương Văn Chung, trong lòng giằng co không dứt… Mình cũng muốn nộp sớm quá đi mất…
Cuối cùng cô cũng dứt khoát đứng lên, đi đến bàn giám thị nộp bài. Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi phòng thi, toàn thân cô như được giải phóng—
Sảng khoái muốn chết!
Lâm Cảnh Lan đi nhanh rồi chuyển thành chạy nhỏ, nụ cười lan dần trên môi.
Cô thi xong rồi!
Nếu không phải còn người khác đang thi, chắc cô đã hít sâu một hơi và hét lên một tiếng thật to rồi.
Lâm Cảnh Lan càng lúc càng thấy quyết định nộp bài sớm của mình quá đúng đắn. Dù ngồi lại cũng chẳng tập trung kiểm tra nổi nữa, chi bằng ra ngoài sớm, tận hưởng trước nửa tiếng vui vẻ.
Vui quá trời vui!
—
Trên xe về trường, ai cũng rôm rả như ong vỡ tổ. Cố Bàn Bàn ngồi bên cạnh Lâm Cảnh Lan, nói mà cứ như hét lên:
“Đi ăn lẩu đi!”
Lâm Cảnh Lan liếc mắt:
“Giữa mùa hè ăn lẩu cái gì?”
Cố Bàn Bàn cười hề hề:
“Chính là muốn ăn lẩu! Nước dùng sôi ùng ục, cho thêm thật nhiều ớt, ăn xong đổ mồ hôi đầm đìa! Nghĩ tới thôi là thấy sướng rơn rồi!”
Lâm Cảnh Lan bật cười:
“Vậy cậu đi một mình đi, trời thế này còn ăn lẩu, tớ không theo cậu đi khổ hình đâu.” Hồi kiếp trước cô cũng hay ăn lẩu vào mùa hè, nhưng đó là nhờ có điều hòa. Giờ thì chịu.
Cố Bàn Bàn thấy dụ dỗ không thành, đành xuống thang:
“Thôi vậy, chuyển sang ăn đồ nướng uống nước lạnh! Mỗi đứa làm thêm một bát bia mát lạnh! Vẫn ngon lành cành đào!”
Lâm Cảnh Lan biết Cố Bàn Bàn đang “nói cho sướng miệng” thôi, giống như lúc cô ngồi trong phòng thi mơ mộng về đời sống đại học vậy, nên cũng hùa theo vài câu cho vui.
Cuối cùng, chẳng có cuộc ăn chơi nào diễn ra cả.
Vừa về tới ký túc xá, ai nấy đã ngã vật xuống giường, chẳng ai muốn nhúc nhích thêm nữa. Thậm chí còn lười đến mức không buồn xuống căng-tin ăn tối, chỉ lăn ra ngủ một mạch tới tận sáng hôm sau.
...
Sáng hôm sau, Lâm Cảnh Lan bị tiếng gõ cửa đánh thức, bật dậy theo phản xạ rồi mới nhớ ra—thi xong rồi mà!
Cô lập tức thả lỏng toàn thân, cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Vừa uể oải mở cửa, thì bất ngờ thấy người đứng ngoài lại là… cô Hàn.
Cô Hàn đứng đó với hai quầng thâm mắt đậm sì:
“Giáo viên tụi tôi thức cả đêm để làm đáp án tham khảo. Cả lớp mau xuống lớp học, cùng nhau dò điểm!”