Cố Ỷ làm ra vẻ nghiêm túc giả vờ giả vịt chỉ ra hai chỗ, An Tuyết nhìn qua giai điệu và lời bài hát một chút rồi liền cất giọng hát. Cố Ỷ sững lại, bởi vì An Tuyết hát thật sự rất hay.
Giọng cô ấy vốn dĩ đã dễ nghe, nhưng lúc hát lại dùng một chất giọng khác, với người ngoại đạo như Cố Ỷ nghe mà còn thấy giọng hát ấy còn hay hơn cả thầy giáo.
Ban đầu cô cứ tưởng là Lệ Nhân giúp đỡ gì đó, nhưng theo thông tin thu được thì Lệ Nhân hình như không có khả năng này, huống hồ giọng vịt đực như Lệ Nhân thì hát kiểu gì nổi? Đây là năng lực thật sự của An Tuyết.
Có lẽ An Tuyết đến tham gia chương trình tuyển chọn này không hoàn toàn là do Lệ Nhân xúi giục, mà chính bản thân cô ấy cũng muốn trở thành thần tượng.
Với chất giọng như thế này, đi thi mấy cuộc thi tài năng hay thi hát dành cho người thường đều không có vấn đề gì, thậm chí chắc chắn còn đánh bại được rất nhiều người. Nhưng ngoại hình lại khiến An Tuyết cực kỳ khổ sở, sự tự ti lớn đến mức cô không dám tin rằng mình có thể dựa vào giọng hát mà cạnh tranh với người khác.
Cố Ỷ cảm thán một hồi, thật lòng khen ngợi cô: "Cậu hát hay thật đấy."
Một sợi tóc rơi xuống từ bên trán An Tuyết, cô nhẹ nhàng vén tóc lên: "Cảm ơn, cái này đơn giản thôi, chỉ cần cậu chịu khó học một chút là có thể hát hay rồi!"
Đến giờ huấn luyện buổi chiều, An Tuyết tách ra khỏi Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, đi đến phòng tập riêng của mình.
Buổi chiều và cả ngày hôm sau đều là luyện nhảy nhóm. "Next Level" vốn là bài nhảy của nhóm nữ bốn người, nhóm các cô lại có năm người, nên động tác phải được biên đạo lại, đồng thời phải quyết định ai mới là vị trí trung tâm (C position, C vị). Giáo viên dạy nhảy và dạy thanh nhạc không chút do dự mà bầu chọn cho Khương Tố Ngôn.
Dù xét về vũ đạo, ca hát hay ngoại hình, Khương Tố Ngôn đều là người xuất sắc nhất trong nhóm họ.
Tuy vậy, cả hai giáo viên đều nhìn Cố Ỷ với ánh mắt tiếc nuối, sao lại có người đẹp như vậy mà lại là một bình hoa di động chứ? Muốn nói là không dạy nổi, nhưng người ta ngày nào cũng liều mạng luyện tập, cứ để cô ấy đứng bên lề thế này thì đúng là phí phạm visual, nhan sắc của cả nhóm.
Giáo viên dạy nhảy nghĩ một lúc, quyết định giao cho Cố Ỷ những động tác như hất tóc, vuốt tóc trong "Next Level".
Sau ba ngày huấn luyện đơn giản, ngày thứ tư chính là "trận đại chiến phòng tập vũ đạo". Tất cả thí sinh đều được gọi đến giảng đường lớn, ban giám khảo lần này là các giáo viên và cả MC Lily từ đầu chương trình.
Sau khi Lily giới thiệu xong quy trình, các nhóm lần lượt lên biểu diễn. Nhóm của các cô xếp thứ ba, dưới sự dẫn dắt của Khương Tố Ngôn, cả bài nhảy đã hoàn thành suôn sẻ.
Đến phần nhận xét của ban giám khảo, tất cả đều đánh giá rất cao Khương Tố Ngôn, chỉ có một vấn đề duy nhất: "Một số động tác em vẫn chưa thực sự thoải mái, đến lúc cần quyến rũ thì phải quyến rũ lên, ngại ngùng là không được đâu."
Đúng là cảnh kinh điển, cảnh này tuyệt đối có thể ghi vào sách kỷ lục những khoảnh khắc đáng nhớ!
Ban giám khảo thì thao thao bất tuyệt về chuyện Khương Tố Ngôn chưa đủ "hot" trong phong cách nhảy, còn Cố Ỷ thì thấy giống như một vị dẫn đầu xu thế gợi cảm của thời đại mới đang phát động thách thức với một lão quỷ cổ lỗ sĩ vẫn gò bó theo khuôn phép của ngàn năm trước.
Thật ra khi luyện tập trước đó, giáo viên cũng từng nói Khương Tố Ngôn chưa đủ nóng bỏng, vẫn chưa "bung" hết mình được, nhưng dù nàng có cố gắng thế nào thì cũng không thể vượt qua được nút thắt tâm lý trong lòng.
Cố Ỷ hiểu điều đó, dù sao thì cũng là người cổ đại một nghìn năm trước, làm gì dễ dàng chấp nhận những điệu nhảy nhấn mạnh vào dáng người và động tác quyến rũ như vậy? Ngay cả sau này nếu phải biểu diễn trên sân khấu, để chị ấy mặc đồ s*x* kiểu hot girl cũng có khi là vấn đề lớn.
Nhưng Khương Tố Ngôn vẫn rất khiêm tốn tiếp thu lời góp ý của giáo viên, và nói rằng mình sẽ cố gắng.
Giáo viên lần lượt nhận xét, rất nhanh đã đến lượt Cố Ỷ.
Có thể thấy, các giáo viên không hài lòng với phần thể hiện của Cố Ỷ, một vị giám khảo lên tiếng: "Động tác vuốt tóc của em rất tốt, nhưng những mặt khác, dù là hát hay nhảy, đều cần phải nỗ lực nhiều hơn."
Cố Ỷ thật sự chỉ giỏi mỗi khoản vuốt tóc, động tác đó đúng là có thể chíu một cái trúng tim người xem, nhưng những mặt khác thì... thảm họa.
Giáo viên muốn khích lệ cô cố gắng hơn, nhưng cô đã nỗ lực hết sức rồi. Còn nếu không khích lệ thì cũng chẳng còn lời nào để nói.
Khó xử thật.
Nhưng tổng thể tổ của họ thể hiện khá ổn, so với hai nhóm đầu thì mức độ thu hút cao hơn hẳn.
Sau đó lại có hai nhóm nữa lên sân khấu, nhưng đều mắc lỗi lớn. Lúc này thì năng lực chịu áp lực của thí sinh mới được thể hiện rõ. Có người vẫn tiếp tục nhảy, có người thì đứng ngây ra tại chỗ, phải đợi đồng đội nhắc nhở mới tiếp tục nhảy theo nhạc.
Đến lượt nhóm của An Tuyết, Cố Ỷ đang ngồi dưới đất liền chú ý đặc biệt đến cô.
An Tuyết nổi bật ở phần hát, mà phối hợp với đó là vũ đạo. Giọng hát của cô ấy còn hay hơn cả Khương Tố Ngôn, mà nhảy cũng không thua kém là bao. Còn khoản nhảy thì hoàn toàn nhờ vào việc Lệ Nhân "gian lận".
Con quỷ Lệ Nhân này, thân hình béo ục ịch và xấu xí, vậy mà lại vô cùng linh hoạt. Nó nắm lấy tay An Tuyết, đặt chân cô ấy lên chân nó, linh hoạt như một quả bóng cao su.
Với sự nhập hồn của Lệ Nhân, An Tuyết lần này thể hiện không hề thua kém Khương Tố Ngôn.
Sau khi kết thúc bài nhảy, An Tuyết điều chỉnh lại hơi thở, hướng về phía ban giám khảo với ánh mắt đầy mong đợi.
Các giám khảo dành cho An Tuyết những lời khen ngợi rất cao, thậm chí còn cao hơn cả những lời dành cho Khương Tố Ngôn.
Ánh mắt Cố Ỷ rơi vào các giám khảo, An Tuyết không có bất kỳ hậu thuẫn nào, nếu nói có thì chỉ là một cái gọi là "ủy ban sáng tạo quái đàm". Cô không tin mấy kẻ đó sẽ đứng sau thao túng chỉ vì một "món ăn vặt" như An Tuyết, chắc chắn không phải do bọn họ tác động sau lưng để khiến giám khảo đưa ra đánh giá như thế.
Khả năng duy nhất là Lệ Nhân đã giở trò.
Quả nhiên, Cố Ỷ nhìn thấy cảnh tượng hồn lực vận hành quanh người các giám khảo. Hồn lực màu đen che mắt họ, bịt tai họ, tụ lại quanh miệng họ. Hồn lực quả thật là thứ rất đáng sợ, người bình thường khi đối mặt với ma quỷ thì hoàn toàn không có chút năng lực kháng cự nào.
An Tuyết hình như không hề biết rằng những lời khen ngợi của giám khảo là nhờ Lệ Nhân đứng sau thao túng. Nghe được lời đánh giá vô cùng cao, cô vô cùng vui sướng, xúc động cúi chào các giám khảo: "Cảm ơn các thầy cô, em sẽ tiếp tục cố gắng ạ!"
Không ngoài dự đoán, cả nhóm của Cố Ỷ và An Tuyết đều được vào vòng tiếp theo. Vòng sơ khảo đầu tiên đã loại 10 người, chỉ còn lại 40 người. Ký túc xá của bọn họ cũng mất một người, giờ còn lại phòng bốn người.
Tiếp theo là bốc thăm chia nhóm lại.
Lần này Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn vẫn tiếp tục chung nhóm, đến mức Lily khi dẫn chương trình cũng phải cảm thán: "Wow, quả không hổ là bạn lâu năm, vận may đúng là khác biệt, lần này lại được phân vào cùng nhóm nữa rồi~"
Vẫn là nhóm 5 người, tổng cộng 8 nhóm, hai nhóm xếp cuối sẽ bị loại.
Hơn nữa, vòng này sẽ lên sân khấu biểu diễn thật sự, tuy nhiên phía dưới khán đài chỉ có giám khảo.
Khương Tố Ngôn lại phải đối mặt với thử thách rất lớn, mặc đồ biểu diễn phong cách "hot girl".
Lúc được phát trang phục, Khương Tố Ngôn đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý. Dù sao thì với nàng, người mà trang phục thường ngày chỉ toàn đồ cổ trang, thì bộ đồ này quả thật quá táo bạo.
Nàng phải xây dựng tâm lý suốt một thời gian dài, cuối cùng, Cố Ỷ nói một câu: "Chị cứ mặc thử cho em xem đi, chắc chắn sẽ rất xinh, đừng lo."
An ủi Khương Tố Ngôn xong, Cố Ỷ cầm điện thoại đang rung lên, dưới sự hỗ trợ của nhân viên đi vào một căn phòng nhỏ không người để nghe điện thoại.
"Chuyện trước đó cô nhờ chúng tôi điều tra xem trong số các thí sinh có phải có một người là bạn học của An Tuyết không, chúng tôi đã tra ra được rồi. Trước đó không tìm thấy là do lỗi của chúng tôi, rất nhiều người tham gia tuyển chọn đều dùng tên giả và hồ sơ giả, chúng tôi chưa điều tra kỹ, thật sự rất xin lỗi. Người này tên thật là Vương Kha, dùng tên giả là Vương Khả Khả, tốt nghiệp cùng trường cấp ba với An Tuyết."
Trong lúc nói chuyện, phía đồn cảnh sát cũng gửi thêm thông tin liên quan đến Vương Khả Khả cho Cố Ỷ.
Khác với An Tuyết, người từng bị bắt nạt nhưng vẫn cố gắng thi đỗ đại học, thì Vương Kha thời cấp ba học hành bê bết, đến năm hai đã bỏ học đi làm. Sau đó được một ông chủ phía sau nâng đỡ một thời gian, giờ mới có cơ hội tham gia chương trình tuyển chọn này.
Tuy được chu cấp tiền tiêu vặt, nhưng với Vương Kha thì rõ ràng không đủ, thế nên mới quay ra tống tiền An Tuyết.
Ban đầu, Vương Kha cũng không nhận ra An Tuyết, dù sao ngoại hình của cô ấy đã thay đổi quá nhiều so với trước. Nhưng An Tuyết lại dùng tên thật, Vương Kha chỉ thử thăm dò một chút là An Tuyết đã để lộ thân phận.
Hiện tại, Vương Kha nghĩ rằng An Tuyết là do phẫu thuật thẩm mỹ mới trở nên như vậy, hoàn toàn không liên tưởng gì đến chuyện ma quỷ như Lệ Nhân.
Trên đời đúng là không thiếu loại người nào cả. Cố Ỷ cau mày khi đọc tài liệu về Vương Kha, nhưng có loại người như thế cũng chẳng hiếm. Có người thì chăm chỉ kiếm tiền từng bước một, cũng có loại như Vương Kha và bà Tằng, chỉ muốn đi đường tắt.
So với nhiều con quỷ, thì kiểu người như Vương Kha lại càng đáng ghét hơn.
Cố Ỷ nghĩ đến dáng vẻ của Vương Khả Khả, nhìn bề ngoài chẳng ai nghĩ cô ta là kiểu "gái ngoan" giỏi giang mọi lĩnh vực như: hút thuốc, quẩy bar, đánh nhau, uống rượu, dùng thuốc... không thiếu thứ gì.
Giới giải trí đúng là một cái vạc nhuộm khổng lồ, đến cả Vương Kha cũng có thể chen chân vào tham gia show tuyển chọn, biết đâu dưới sự nâng đỡ của ông chủ còn thật sự debut được cũng nên.
Đã vào đến đây rồi, Cố Ỷ quyết định phải đẩy bật Vương Kha ra khỏi cuộc chơi, dù sao cũng không thể để một người như thế trở thành thần tượng của người khác.
Nghĩ thử mà xem, nếu mình thích một idol, rồi sau đó phát hiện người đó là kiểu người như thế, Cố Ỷ cảm thấy mình chắc chắn sẽ buồn nôn.
Điều thú vị là, Vương Kha giờ đây đang cùng nhóm với hai người họ.
Hôm sau, khi đến buổi tập, Cố Ỷ liền nhìn thấy Vương Kha, bây giờ phải gọi là Vương Khả Khả.
Vương Khả Khả đi theo phong cách dễ thương, buộc hai búi tóc hai bên, gương mặt hơi bầu bĩnh, bình thường hành động cũng đầy vẻ "moe moe~". Lúc đầu Cố Ỷ nghe thấy giọng cô ta cảm thấy quen quen, nhưng lại không nhớ ra được là ai, bởi giọng lúc đe dọa người ta khác hoàn toàn với giọng bình thường.
Thấy Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, Vương Khả Khả liền chạy đến, hai búi tóc tung tẩy theo từng bước chân, chìa tay ra trước mặt họ: "Thời gian tới xin được giúp đỡ nhiều nha! Tôi tên là Vương Khả Khả, các cậu cứ gọi tôi là Khả Khả là được rồi!"
Cố Ỷ nhớ đến một "Tiểu Khả" khác, trước đây làm lễ tân ở trường tư Tử Dã, không xinh bằng cô ta nhưng đáng yêu hơn nhiều.
Cô chẳng buồn bắt tay, mà nói: "Thôi để tôi gọi cô là Vương Khả Khả đi, tôi có một người bạn tên Tiểu Khả, không muốn bị nhầm."
Vương Khả Khả bị bơ một cú rõ đau, nhưng vẫn cười tươi rói: "Thế thì chứng tỏ chúng ta rất có duyên mà~"
Cảm ơn nhé, tôi chẳng muốn có duyên với cô tí nào.
Lúc này Cố Ỷ thậm chí còn muốn gọi cô bạn "thân thiện" ở nhóm trước đến, cho cô ấy học hỏi Vương Khả Khả trước mặt một chút, cô xem đi, người ta bị lạnh nhạt phũ phàng như thế mà vẫn có thể nở một nụ cười tươi đẹp như vậy, sức chịu đựng này đúng là max điểm.
Cố Ỷ còn chưa kịp mỉa mai gì thêm, thì Khương Tố Ngôn bên cạnh đã hăng hái giơ cờ ủng hộ phu quân của mình: "Không được, nàng chỉ có thể có duyên với ta thôi."
Lời tác giả:
Khương Tố Ngôn: Có duyên? Sao ngươi dám có duyên với nàng? (Giơ đao)
Cố Ỷ: Bình tĩnh! Vợ ơi bình tĩnh!