Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 157: Vô tình bắt gặp.




Lần này Vương Khả Khả không nhịn được nữa, nụ cười trên mặt cô ta có chút gượng gạo. Cô ta nhìn Khương Tố Ngôn với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, đành phải đáp một câu sáo rỗng: "Quan hệ của hai cậu tốt thật đấy."

 

Thật ra ban nãy Vương Khả Khả cố ý không muốn để ý đến Khương Tố Ngôn, bởi vì trong lần thử sức đầu tiên, nàng là người thể hiện tốt nhất. Tuy An Tuyết nhận được đánh giá cao nhất, nhưng người tinh mắt đều nhìn ra ai mới là người có thực lực mạnh nhất. Ngay cả mấy người từng làm streamer chuyên nhảy trước đây cũng không thể theo kịp Khương Tố Ngôn về khoản vũ đạo.

 

Dù sao thì mấy người streamer nhảy múa cũng chỉ là vì sở thích, còn Khương Tố Ngôn thì khác, cách đây cả ngàn năm khi nàng luyện múa, mama dạy dỗ đứng một bên cầm thước, hễ nhảy không tốt là quất thẳng tay.

 

Dù đã ngàn năm trôi qua, nhưng Khương Tố Ngôn vẫn nhớ như in mình từng luyện tập ra sao, từng bước nhảy như thế nào. Những động tác nhảy hiện đại bây giờ với nàng mà nói chỉ như món khai vị. Nếu thật sự bung hết sức, nàng có thể biểu diễn ngay tại chỗ cho người ta xem thế nào là "xoay vòng bằng một tay"...

 

Tóm lại, Khương Tố Ngôn gây áp lực quá lớn cho người khác, khiến mọi người vô thức không muốn thân thiết với nàng.

 

Vương Khả Khả vừa dứt câu sáo rỗng thì trong đầu lập tức nghĩ ra cách phản kích. Cô ta nở nụ cười hơi giả tạo: "Chỉ là không biết sau này hai người không cùng tổ nữa, đến lúc một người bị loại, liệu có xa cách với người còn lại không?"

 

Sự hiện diện của Khương Tố Ngôn không chỉ tạo áp lực cho người khác, mà khi đứng gần bên cạnh nàng, người ta sẽ vô thức khuếch đại ác ý trong lòng mình — về điểm này, Cố Ỷ cảm nhận rất sâu sắc.

 

Nàng đã cố gắng thu lại hồn lực của mình, đến cả nhiệt độ cũng không lạnh như trước nữa, nhưng chỉ cần lại gần, vẫn sẽ bị hồn lực của Khương Tố Ngôn vô tình ảnh hưởng, khiến bản thân làm ra những chuyện mà chính mình cũng thấy đầu óc có vấn đề. Tuy là vậy nhưng Cố Ỷ thì không sao, một là vì giữa họ có liên kết khế ước, hai là bản thân cô vốn đã là kiểu miệng độc chua ngoa hài hước.

 

Đối mặt với chiêu kiếm chuyện kiểu tiểu học này của Vương Khả Khả, Cố Ỷ chỉ mỉm cười, cô cực kỳ thích mấy màn "vả mặt" thế này.

 

"Có phải cậu từng trải qua chuyện tương tự không? Không thì sao hiểu rõ thế? Chuyện còn chưa xảy ra mà đã nghĩ sẵn kết cục rồi à? Đến lúc đó nếu tôi không tỏ ra xa cách với cậu ấy, cậu có thấy thất vọng lắm không?"

 

Cố Ỷ từng đọc được một kết luận trên mạng: Dù người ta nói gì, bạn chỉ cần nói theo kiểu câu hỏi ngược thì sẽ khiến người khác thấy cực kỳ khó chịu, mang tính công kích cao. Cô không cố ý dùng kiểu nói đó, chỉ là dùng như vậy để phản pháo người ta thật sự rất sảng khoái.

 

Quả nhiên, sắc mặt Vương Khả Khả lập tức thay đổi, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Cố Ỷ, sao cậu lại nói vậy? Chẳng lẽ cậu đã dự đoán trước là tôi sẽ bị loại rồi sao?"

 

"Đúng vậy."

 

Cố Ỷ không hề do dự, thẳng thắn thừa nhận trước ánh mắt khó tin của Vương Khả Khả: "Nếu giữa tôi và cậu ấy có một người phải bị loại, thì chắc chắn là tôi rồi. Tôi đâu có mù, Ngôn Ngôn hát hay hơn tôi, nhảy cũng tốt hơn tôi. Không thể nào cậu ấy bị loại mà tôi còn được ở lại chứ? Con người quý ở chỗ biết mình biết ta, da mặt tôi không dày tới mức nghĩ mình có thể loại được Ngôn Ngôn đâu."

 

Còn chuyện ai không có năng lực mà lại ảo tưởng bản thân lợi hại, Cố Ỷ âm thầm liếc mắt đầy ẩn ý.

 

Hiện giờ cô không biết sau khi chương trình phát sóng sẽ như thế nào, nhưng có linh cảm chắc chắn sẽ có mấy danh hiệu như "tiểu chuyên gia gây chiến" hoặc "thích đổ dầu vào lửa" rơi xuống đầu mình.

 

Ban đầu Cố Ỷ thật sự định đi theo hình tượng nhân vật đã định sẵn, nhưng đúng là không thể làm được, show tuyển chọn có quá nhiều tiểu trà xanh*, cô hoàn toàn không nhịn nổi.

 

* Tiểu trà xanh: chỉ những người giả vờ trong sáng, ngây thơ nhưng thực chất lại đầy tính toán.

 

Bởi mới nói tuyệt đối không được để Cố Ỷ bước chân vào giới giải trí, nếu không nhất định sẽ trở thành "kẻ thù của cả thiên hạ".

 

Tính đến hiện tại, Cố Ỷ đã đắc tội với: một học viên cùng ký túc xa, Vương Khả Khả, và một cô nàng luôn tỏ ra thân thiện — tổng cộng ba người. Mà đây còn là kết quả đã cố gắng hiền hoà thu liễm rồi đấy, chứ không thì mấy ngày nay chắc chắn cô đã gây thù với một nửa đám người trong chương trình rồi.

 

Chương trình này không nên gọi là show tuyển chọn nữa, nên gọi là show "xé mặt". Chỉ là... bây giờ khán giả lại rất thích xem cảnh xé mặt mới lạ.

 

Cố Ỷ cảm thấy mình chính là nhân tố bảo chứng cho rating của chương trình.

 

Vương Khả Khả bị Cố Ỷ vặn vẹo đến không biết đáp trả ra sao, bởi vì người trước mặt này thật sự nghĩ rằng mình sẽ bị loại trước Khương Ngôn, không chỉ sớm dự liệu trước, mà còn quét sạch cả bọn họ một lượt kiểu AOE. Vương Khả Khả cười cười, cuối cùng vẫn tránh ra một bên: Không được tức giận! Với cái tính của Cốc Kỳ, không cần mình ra tay, kiểu gì cũng sẽ có người khác đến dằn mặt cô ta thôi!

 

Chuyện Vương Khả Khả không biết là, với cái tính không thèm để tâm đến chương trình và độc mồm độc miệng của Cố Ỷ, dù có thật sự trở thành "kẻ thù của muôn người" cô cũng chẳng thèm để ý. Cùng lắm thì hóa thân thành "máy phun lửa tại chỗ" — một người tới thì cô phun một người, hai người tới thì cô phun cả cặp.

 

Hơn nữa, đến lúc đó dù bản thân có nổi tiếng hay không cũng không sao. Nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ bị cô xé mặt của tiểu trà xanh như Vương Khả Khả thì kiểu gì cũng ảnh hưởng đến độ yêu thích của cô ta rồi.

 

Giáo viên còn chưa đến mà năm học viên đã có ba người cạch mặt nhau, hai người còn lại thì trên mặt đều mang vẻ lúng túng. Trong lúc luyện nhảy, Vương Khả Khả cố tình ngả người về phía Cố Ỷ, muốn kéo luôn Cố Ỷ vốn đang nhảy không tốt ngã theo.

 

Hừ, dám coi thường tôi hả gái.

 

Cố Ỷ thầm cười lạnh. Tuy nhảy không tốt, nhưng cô ta mà ngã vào thì chẳng phải là bước vào sở trường đánh nhau của cô rồi sao? Cố Ỷ giả vờ mất thăng bằng, nhưng chân âm thầm đưa ra cản một cái, khiến Vương Khả Khả ngã sấp mặt, còn cô thì "vô cùng hoàn mỹ" ngã vào lòng Khương Tố Ngôn.

 

Chưa đợi Vương Khả Khả nói một câu, Cố Ỷ đã làm nũng cực kỳ đáng yêu: "Ngôn Ngôn, cậu ấy đẩy mình đó~"

 

Toàn nói xạo, tay của Vương Khả Khả còn chưa chạm vào Cố Ỷ, nhưng đúng là vừa rồi cô ta có giơ tay ra, cộng thêm sự "phối hợp" hoàn hảo của Cố Ỷ, trong mắt người ngoài trông hệt như Vương Khả Khả đẩy ngã Cố Ỷ.

 

Khương Tố Ngôn tất nhiên biết rõ Cố Ỷ không bị chạm vào, nhưng ý định muốn đẩy người của Vương Khả Khả là thật.

 

Ánh mắt Khương Tố Ngôn dừng trên người Vương Khả Khả. Cô ta vốn đang còn ngồi dưới đất ôm người kêu đau, đột nhiên rùng mình. Ngẩng đầu lên liền chạm ngay ánh nhìn của Khương Tố Ngôn.

 

Khoảnh khắc ấy, cả người Vương Khả Khả như hóa đá, ngây ngốc nhìn vào đôi mắt kia. Một lúc lâu sau, mãi đến khi giáo viên bước đến hỏi han tình hình và chắn ngang tầm nhìn, cô ta mới như được giải thoát khỏi "sự giam cầm" của đôi mắt đó.

 

Ngay khi chạm vào người Vương Khả Khả, giáo viên đã cảm thấy có điều gì không đúng, người cô ta đổ đầy mồ hôi, mà sờ vào lại lạnh toát trơn trượt, cứ như vừa được vớt ra từ trong nước vậy.

 

Giáo viên rất chú trọng, quay sang dặn Cố Ỷ một câu: "Đừng trách em ấy, trông em ấy bây giờ thật sự rất khó chịu, có lẽ bị ốm rồi. Tôi đưa em ấy xuống phòng y tế xem sao, mấy em tiếp tục luyện tập nhé."

 

Giáo viên đưa Vương Khả Khả đi rồi, bốn người còn lại tiếp tục luyện nhảy trước gương.

 

Gần hai tiếng sau, giáo viên mới đưa Vương Khả Khả trở lại. Cô ta trông vẫn mệt mỏi rã rời, vừa thấy Khương Tố Ngôn là tim lập tức thót lại.

 

Cho dù Cố Ỷ có chậm hiểu thế nào thì cũng biết là Khương Tố Ngôn đã "ra tay" trong âm thầm.

 

Đến giờ nghỉ trưa, như thường lệ, cả hai len lén trốn vào một góc khuất ở hành lang, thì thầm vài câu chuyện nhỏ.

 

Cố Ỷ nói nhỏ: "Chị không cần ra tay với cô ta đâu, em tự xử lý được."

 

"Nhưng chẳng phải nàng muốn cô ta bỏ cuộc sao?"

 

Cố Ỷ cười nhạt: "Nhưng nếu bây giờ đá cô ta ra luôn thì mất vui."

 

Khương Tố Ngôn nghiêng đầu nhìn Cố Ỷ, cuối cùng chỉ nói một câu: "Tùy nàng thôi."

 

Nói xong chuyện người không liên quan, Khương Tố Ngôn liền nghiêng người về phía Cố Ỷ. Hành động của nàng rất rõ ràng, Cố Ỷ hiểu ngay nàng muốn hôn môi.

 

Từ sau khi vào chương trình, ngoài những lúc tối đến hai người lén làm chuyện xấu trong chăn, thì gần như không có cơ hội nào để thân mật với nhau.

 

Lúc này xung quanh không có ai, Khương Tố Ngôn vừa "làm được một chuyện tốt", tất nhiên là muốn được thưởng.

 

Nàng nghiêng người về phía Cố Ỷ, xoay mặt lại, mái tóc nhẹ lướt qua má Cố Ỷ, sau đó nhẹ nhàng hôn chụt lên má cô một cái. Với Khương Tố Ngôn, đây chỉ là món khai vị, chỉ có một nụ hôn thật sự mới có thể xoa dịu được nỗi cô đơn trong lòng nàng.

 

Cố Ỷ là người hiểu chuyện, cô đặt hộp cơm trong tay xuống nền đất bên cạnh, nghiêng người, đưa tay nâng khuôn mặt của Khương Tố Ngôn lên.

 

Đầu ngón tay mềm mại của cô nhẹ chạm vào làn da lạnh lẽo của Khương Tố Ngôn. Dù đã cố hết sức thu lại hơi lạnh trên người, nhưng khi tiếp xúc trực tiếp vẫn mang đến cảm giác khá buốt.

 

Với hai người họ, sự thân mật kề tai sát má vẫn là chưa đủ, dù có hòa làm một cũng chỉ biểu đạt được một phần vạn tình cảm chất chứa trong lòng. Nếu có thể, Khương Tố Ngôn hận không thể trói Cố Ỷ bên mình, mỗi ngày đều ôm cô "chụt chụt" mãi không dứt.

 

Nhưng nàng không thể làm thế, Cố Ỷ yêu sự tự do, căm ghét số phận bị kiểm soát. Huống hồ, Cố Ỷ đã nói là yêu nàng, còn đồng ý sẽ theo nàng xuống âm phủ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

 

Mà Khương Tố Ngôn, từ trước đến nay, không sợ nhất chính là... chờ đợi.

 

Hai người đang đắm chìm trong tình cảm ngọt ngào, thì Khương Tố Ngôn phát hiện có người đến. Nàng vừa định thi triển "quỷ che mắt" để khiến người kia không nhìn thấy mình, lại nghe Cố Ỷ nhẹ giọng nói: "Vợ, tập trung nào."

 

Chỉ một câu, khiến Khương Tố Ngôn quên hết người ngoài, chuyên tâm ôm lấy Cố Ỷ, tận hưởng nụ hôn ngọt ngào của cô.

 

Và rồi, điều không mong đợi lại xảy ra, người đến là An Tuyết.

 

Cô đi thẳng về phía họ. Đến khúc ngoặt cầu thang, trông thấy hai người đang hôn nhau trong hành lang thì sửng sốt, trong khoảnh khắc ấy, rất nhiều điều trước kia bỗng như được lý giải. Hai người họ nào phải bạn thân như chị em, rõ ràng là một đôi tình nhân!

 

Cố Ỷ vừa nghe tiếng bước chân đã biết ngay có chuyện không ổn, cũng biết Khương Tố Ngôn vừa rồi phân tâm là nghĩ tới chuyện gì. Nhưng lúc này cô muốn tách ra, thì Khương Tố Ngôn lại không chịu.

 

Cô vừa động đậy, Khương Tố Ngôn liền dán sát vào, hai tay ôm chặt cổ cô, không để cô trốn thoát.

 

Mãi đến khi An Tuyết phát ra chút tiếng động, Khương Tố Ngôn mới chịu rời môi ra, vẫn còn dính trên người Cố Ỷ, quay đầu lại, điềm nhiên nhìn An Tuyết.

 

Trong đôi mắt nàng không hề có chút nào lúng túng, chỉ lạnh nhạt nhìn thẳng vào An Tuyết.

 

Trái lại người bị nhìn là An Tuyết lại thấy ngại ngùng.

 

"Xin lỗi... Tôi không cố ý nhìn... Tôi chỉ nghĩ là hai cậu trước đây từng ở đây, không biết còn chỗ nào khác dễ tập hơn không nên mới ghé qua xem thử..."

 

Cách nói của An Tuyết nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng dưới ánh nhìn của Khương Tố Ngôn, cô càng lúc càng nói không nổi.

 

Dáng vẻ Khương Tố Ngôn bám trên người Cố Ỷ rồi quay đầu nhìn cô giống như đang tuyên bố chủ quyền: Người trong tay nàng, từ trong ra ngoài, từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều là của nàng. Không cho phép ai dòm ngó.

 

An Tuyết có chút không hiểu. Rõ ràng cô đâu có hành động gì quá đáng với Cố Ỷ... cùng lắm... cùng lắm chỉ là muốn làm bạn với cô ấy thôi.

 

Khương Tố Ngôn không đến mức ngay cả chuyện này cũng ghen chứ?

 

Lời tác giả:

 

An Tuyết: Cái này cũng ghen luôn hả?! 😰


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận