Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 158: Ngượng ngùng.




Vốn dĩ Cố Ỷ định giải thích một chút, nhưng cảm thấy mình có nói kiểu gì cũng không xuôi, hai người không phải là người yêu thì là gì? Đang dùng nước bọt để sát trùng cho nhau? Nói gì thì An Tuyết cũng phải tin mới được.

 

Dù sao thì, lời giải thích đó cũng chẳng thể thuyết phục nổi chính bản thân Cố Ỷ.

 

Lấy bụng ta suy bụng người, Cố Ỷ cũng không cho rằng An Tuyết sẽ tin, thế nên cuối cùng, khi đối mặt với An Tuyết, cô chỉ nói: "Giống như cậu thấy đấy, bọn tôi... là người yêu."

 

Một vài chuyện trước đây từng khiến An Tuyết thấy kỳ lạ, giờ cũng có lời giải thích hợp lý.

 

Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn quả thật dính nhau như sam mỗi ngày, tối đến còn chen nhau ngủ chung một giường. An Tuyết không thân thiết với ai đến mức từng ngủ cùng giường với người khác, nhưng dù không từng trải nghiệm thì cô cũng từng thấy người khác làm vậy. Những cô gái khác dù có thân thiết đến mấy, thỉnh thoảng ngủ chung thì được, chứ tần suất cao như thế thì hiếm lắm, dù sao thì giường đơn cũng rất chật.

 

Nếu là người yêu thì mọi chuyện đều hợp lý, các cặp đôi đang trong giai đoạn mặn nồng luôn muốn dính lấy nhau, chuyện này là hoàn toàn bình thường.

 

Sau khi suy nghĩ xong, An Tuyết vốn đã chuẩn bị đứng dậy rời đi, cặp đôi đang yêu bên nhau, cô chen vào thì ra thể thống gì nữa? Hơn nữa, ánh mắt mà Khương Tố Ngôn nhìn cô thật sự không thể gọi là thân thiện, dù bản thân không có tình ý gì với Cố Ỷ, nhưng mấy cặp tình nhân đang say đắm thì rất khó nói chuyện lý lẽ.

 

Thế nhưng Cố Ỷ lại gọi cô lại, mời An Tuyết cùng ăn trưa, đồng thời bàn bạc thêm vài đoạn cần xử lý trong bài hát. An Tuyết do dự một chút, cô thật sự rất muốn kết bạn, nên cuối cùng vẫn ngồi xuống bên kia Cố Ỷ. Cố Ỷ cầm hộp cơm lên, tiếp tục ăn, An Tuyết cũng ôm hộp cơm của mình, nhìn về phía Khương Tố Ngôn, có chút khó hiểu hỏi: "Khương Ngôn không ăn sao?"

 

"Cậu ấy ăn rồi, vừa gặm một quả táo. Cậu đừng lo, cậu ấy vì giữ dáng nên ăn rất ít."

 

An Tuyết nghe xong lời giải thích của Cố Ỷ, liền nhìn Khương Tố Ngôn với ánh mắt đầy khâm phục. Nếu là cô mà mỗi ngày chỉ được gặm một quả táo, chắc chắn sẽ đói đến mức chịu không nổi.

 

Trùng hợp là, Cố Ỷ cũng nghĩ y chang như vậy.

 

Thân hình của Cố Ỷ cân đối, so với vẻ gầy gò thì có phần đầy đặn hơn một chút. Nhờ vào việc luyện tập từ nhỏ, mật độ cơ bắp trên người cô cao hơn hẳn so với người bình thường. Cô nhẹ cân là do tỷ lệ mỡ thấp, nhìn mảnh mai cũng vì vậy.

 

Nếu thật sự bắt cô mỗi ngày chỉ ăn chút rau lá hoặc trái cây để giảm cân thì thà để cô đầu thai còn nhanh hơn. Muốn gầy thì không thể chỉ dựa vào ăn kiêng, như vậy sẽ làm hỏng sức khỏe, vẫn là tập luyện đều đặn giảm cân một cách có hệ thống thì tốt hơn. Còn Khương Tố Ngôn thì khác, nàng ấy là quỷ, hoàn toàn có thể không ăn gì cả, ăn táo chỉ là để che mắt người đời.

 

Nếu như Khương Tố Ngôn là một người sống thực sự mà mỗi ngày chỉ ăn một quả táo, Cố Ỷ nhất định sẽ lôi nàng đè lên đùi mà đánh: Nghĩ gì thế hả? Ăn uống đàng hoàng vào cho em!

 

Nhưng hôm nay, Cố Ỷ cũng có chút ăn không vô. Dáng vẻ ăn uống hào hứng ngày thường đã không còn, bởi vì An Tuyết ngồi quá gần cô...

 

Nói chính xác hơn là, Lệ Nhân trên người An Tuyết đang ở quá gần cô.

 

Chuyện mùi trên người Lệ Nhân thì khỏi phải bàn, chỉ cần lúc đến gần mà Cố Ỷ còn không lập tức bịt mũi thì đã là cô lý trí lắm rồi. Mà hiện tại Lệ Nhân ấy đang ngay bên cạnh, không chỉ tỏa ra mùi nồng nặc, mà còn cố tình nghiêng người dựa vào cô. Chỉ khi An Tuyết nhìn về phía này, Lệ Nhân mới sợ hành vi quái dị của mình khiến An Tuyết phát hiện, nên mới chịu nghiêng người ra chỗ khác.

 

Cố Ỷ không quay đầu lại nhìn Lệ Nhân, nhưng không cần nhìn cũng biết rõ đối phương đang thèm khát mình đến mức nào.

 

Không một con quỷ nào có thể thoát khỏi sự mê hoặc từ hương thơm trên người Cố Ỷ. Cô dám chắc, hiện giờ Lệ Nhân kia nhất định đang thèm nhỏ dãi rồi. Thế nhưng nó lại nhịn được, nó ngoan ngoãn bám trên người An Tuyết, thậm chí còn cố gắng xoay người lại, chỉ vì sợ hành động kỳ quặc của mình sẽ khiến An Tuyết phát hiện điều bất thường, không hề để lộ ra chút cử chỉ quái dị nào với Cố Ỷ.

 

Dù không phải trực tiếp đối mặt với bộ dạng xấu xí của Lệ Nhân, nhưng mùi hôi thối của nó vẫn cứ vương vấn ngay trước mũi. Cố Ỷ ăn mà chẳng thấy ngon lành gì, kết thúc bữa trưa mà vẫn còn thừa lại khá nhiều.

 

An Tuyết không biết bình thường cô ăn khỏe lắm, còn tưởng cô chỉ ăn từng ấy là đủ, thấy sắc mặt Cố Ỷ không được tốt, liền theo bản năng quan tâm: "Cố Ỷ, cậu không sao chứ? Mặt cậu trông hơi nhợt."

 

"Không sao đâu, chắc là sắp tới kỳ kinh thôi." Cố Ỷ kiếm đại một cái cớ, An Tuyết nghe vậy liền hiểu, cũng không hỏi thêm gì nữa.

 

Cả hai đối bài hát thêm một lúc, chưa bao lâu sau thì đến giờ luyện tập buổi chiều. An Tuyết vẫy tay chào một người một quỷ, rồi quay về phòng học của mình.

 

Lúc tiễn An Tuyết đi, Cố Ỷ còn thấy Lệ Nhân cứ ngoái đầu nhìn mình mãi, ánh mắt lưu luyến như thể bọn họ là tri kỷ bao năm, mà giờ phải chia xa.

 

Má nó. Cố Ỷ không nhịn được mà chửi thầm một tiếng.

 

Có bài học từ buổi sáng, buổi chiều Vương Khả Khả cũng ngoan ngoãn hơn hẳn, cả nhóm cứ thế chăm chỉ luyện nhảy.

 

Tối đến ăn xong về ký túc xá, mấy bạn cùng phòng khác vẫn chưa về, Cố Ỷ cầm bộ đồ biểu diễn được phát sáng nay, bảo Khương Tố Ngôn mau mặc thử. Khương Tố Ngôn hơi ngượng, nhưng nghĩ tới chuyện không biết chừng lát nữa các bạn cùng phòng sẽ về, nàng đành ôm quần áo chạy vào nhà vệ sinh.

 

Một lúc lâu trôi qua mà Cố Ỷ vẫn chưa thấy Khương Tố Ngôn bước ra.

 

Cô đi đến trước cửa nhà vệ sinh, đưa tay gõ nhẹ vài cái, Khương Tố Ngôn từ bên trong hé cửa, ló đầu ra, lí nhí nói: "Không ổn đâu... phu quân... bộ này hở nhiều quá..."

 

"Thì cũng có phải lộ thân thể thật của chị đâu, chị sợ gì?" Cố Ỷ vừa nói vừa đẩy cửa, chen vào từ khe hở. Khương Tố Ngôn tuy có phản ứng ngăn cản, nhưng lại chẳng mấy quyết liệt. Nếu nàng thật sự không muốn cho Cố Ỷ vào, dù Cố Ỷ có dùng hết sức lực cũng đừng hòng đẩy nổi cánh cửa đó.

 

Sau khi chen được vào, Cố Ỷ thấy Khương Tố Ngôn đang nắm chặt gấu váy, trông hết sức ngại ngùng.

 

Thật lòng mà nói, bé ngoan mặc đồ gợi cảm, trông đẹp chết đi được.

 

Khương Tố Ngôn tóc dài ngang eo, mái tóc đen nhánh xõa sau lưng, bộ đồ đen tuyền kết hợp với màu tóc càng làm nổi bật khí chất của nàng. Phía trên là áo hai dây màu đen, bên ngoài khoác thêm lớp ren tay dài mỏng tang cùng màu. Phía dưới lộ ra một chút bụng nhỏ, bên dưới là váy ngắn đen. Đôi chân thẳng tắp lộ ra dưới váy, phối cùng một đôi bốt Martin cổ ngắn.

 

Bộ trang phục này mà trang điểm thêm chút nữa thì chắc chắn sẽ hạ gục hàng loạt người. Đến lúc lên sân khấu, chắc chắn bình luận trực tiếp trên màn hình sẽ tràn ngập câu: Vợ tui đó! Biến đi! Là vợ tui!

 

Cảnh tượng "gió tanh mưa máu" thì Cố Ỷ đã lường trước được rồi. Nhưng điều khiến cô cảm thấy tuyệt vời hơn là: vẻ ngượng ngùng trên gương mặt Khương Tố Ngôn và bàn tay nhỏ đang níu lấy vạt váy của nàng.

 

Phải nói sao nhỉ, kiểu tương phản đáng yêu giữa việc mặc đồ nóng bỏng nhưng lại cực kỳ thẹn thùng, Cố Ỷ thật sự không cưỡng lại nổi.

 

Cố Ỷ muốn nhào tới ôm Khương Tố Ngôn một cái, nhưng còn chưa kịp lại gần thì đã bị nàng đẩy thẳng ra khỏi nhà vệ sinh. Lần này Khương Tố Ngôn thật sự nghiêm túc, lực đẩy hoàn toàn khác hẳn lúc nãy chỉ chống cửa cho có lệ.

 

Đến khi Cố Ỷ hoàn hồn thì cửa nhà vệ sinh đã bị đóng sầm lại ngay trước mặt cô. Cô còn đang hoang mang không hiểu sao thì cánh cửa ký túc bị đẩy ra, có người bước vào.

 

Lúc này Cố Ỷ mới hiểu: Khương Tố Ngôn xấu hổ rồi.

 

Bạn cùng phòng thấy Cố Ỷ đứng trước cửa nhà vệ sinh, hơi khó hiểu hỏi: "Cậu làm gì ở đây vậy?"

 

"Chờ vào nhà vệ sinh."

 

Bạn cùng phòng nghe vậy liền hiểu ra, không nói gì thêm. Chẳng bao lâu sau, Khương Tố Ngôn đã thay lại đồ cũ, đi ra từ nhà vệ sinh. Cố Ỷ đành phải "làm đúng như lời nói", chạy vào giải quyết thật.

 

Sau khi ra ngoài, Khương Tố Ngôn kéo tay Cố Ỷ đi ra khỏi ký túc xá, đến phòng tập để luyện thêm. Hai người luyện một lúc, rồi cùng ngồi dưới đất tựa lưng vào gương. Trong phòng tập có lắp camera, Khương Tố Ngôn không làm hành động quá thân mật, nhưng dù vậy, cả hai vẫn ngồi rất gần nhau.

 

Khương Tố Ngôn mím môi, trông như có điều muốn nói.

 

Cố Ỷ vừa lau mồ hôi vừa hỏi: "Làm sao thế?"

 

"Lúc nãy... có đẹp không?"

 

"Đẹp chứ, đương nhiên là đẹp rồi."

 

Cố Ỷ không hề do dự, trả lời ngay lập tức. Với mấy câu hỏi kiểu "nguy hiểm chết người" thế này, cô luôn trả lời nhanh như chớp, thậm chí còn thêm thắt: "Vốn dĩ chị đã xinh sẵn rồi, thân hình cũng đẹp."

 

Cố Ỷ liếc nhìn vòng một của Khương Tố Ngôn, cổ đại mà phát triển thế này sao? Lúc chết mới vừa qua tuổi thành niên mà, không hợp lý chút nào. Không phải là âm thầm dùng hồn lực để "nâng cấp vòng một" đấy chứ?

 

Trong lòng thì âm thầm phàn nàn, nhưng ngoài mặt thì cực kỳ nghiêm túc: "Tin em đi, chị đẹp lắm luôn ấy."

 

Cố Ỷ hoàn toàn không biết, cái khoảnh khắc cô lén lút liếc nhìn vòng một ấy, đã bị camera ghi lại rõ mồn một, và còn bị tổ chương trình dùng làm cảnh cắt ngoài.

 

Mẹ nó, chương trình hiện giờ đúng là biết cách tạo trò, dám chơi cô kiểu này à?!

 

Nghe xong lời Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn rất hài lòng, kéo cô dậy luyện tiếp. Từ một kẻ ngốc nghếch tay chân loạn xạ ban đầu, sau khi được huấn luyện cường độ cao kiểu một kèm một như vậy, Cố Ỷ đã nhảy ra hình ra dáng hơn hẳn. Dù so với người khác vẫn còn kém một khoảng, nhưng so với chính mình trước đây, đúng là tiến bộ vượt bậc.

 

Cố Ỷ cảm thấy cực kỳ hài lòng.

 

Lần này thời gian luyện tập là năm ngày, trong thời gian đó, giảng viên hướng dẫn ở trường đại học gọi điện cho cô. Cố Ỷ cũng hết cách, đành phải nói thật: "Em đang làm nhiệm vụ."

 

"?"

 

Đầu dây bên kia, giảng viên hướng dẫn hiển nhiên toàn dấu hỏi trong đầu. Nhưng Cố Ỷ vẫn bình tĩnh nói tiếp: "Chuyện này để cảnh sát Trương giải thích cho cô nhé. Đây là nhiệm vụ rất quan trọng, lại còn thuộc diện bảo mật."

 

Giảng viên có hơi do dự, quả thật đã nhận được cuộc gọi từ Trương Gia Hào, nhưng sinh viên của mình lại đi làm nhiệm vụ của cảnh sát... nghĩ kiểu gì cũng thấy khó tin. Cuối cùng, giảng viên vẫn hết lời khuyên cô đừng quên việc học, rồi mới cúp máy.

 

Chớp mắt, ngày lên sân khấu cũng tới.

 

Khương Tố Ngôn lề mề mặc đồ xong, sau một hồi do dự, nàng vẫn quyết định đổi chiếc váy ngắn bên dưới thành một chân váy xẻ tà dài. Thay đồ xong, hai người ngồi trước bàn trang điểm. Cố Ỷ đang được thợ trang điểm make up, còn Khương Tố Ngôn thì kiên quyết không để thợ trang điểm chạm vào mình.

 

Tất nhiên là không thể để người ta chạm vào rồi. Bình thường giữ khoảng cách còn có thể che giấu thân nhiệt, chứ đã đụng tay trực tiếp thì sao giấu được nữa? Trừ khi dùng hồn lực để đánh lừa một chút.

 

Nhưng Khương Tố Ngôn có biện pháp đơn giản hơn.

 

Nàng không giải thích gì nhiều, chỉ nói một câu: "Ta có thể tự trang điểm."

 

Thợ trang điểm bị nàng như thế lải nhải cả ngày, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, quăng cọ bỏ đi. Khương Tố Ngôn nhìn kỹ tay nghề của thợ đang trang điểm cho Cố Ỷ, sau đó quay lưng lại, tự loay hoay một hồi. Kết quả cuối cùng là copy một gương mặt trang điểm y chang.

 

Cô thợ lúc nãy từ chối trang điểm cho Khương Tố Ngôn thì đứng đơ tại chỗ, chẳng lẽ trang điểm kiểu này dễ thế sao?

 

Chỉ có Cố Ỷ mới biết, làm gì có chuyện tự trang điểm, rõ ràng là dùng hồn lực cưỡng ép dán nguyên lớp make-up lên mặt!

 

Cái đồ này... ăn gian trắng trợn luôn rồi!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận