Lily giả vờ như không thấy nụ cười đầy ẩn ý của Cố Ỷ, ngược lại còn tiếp tục nói: "Em hãy suy nghĩ kỹ lời đề nghị của chị nhé. Chị thật lòng không muốn thấy một hạt giống tốt không được phát triển, nên mới khuyên em như vậy."
Nói xong câu đó, Lily xoay người rời đi, cứ như thể cô ta thực sự chỉ đến để đưa ra một lời khuyên đơn thuần, chẳng hề mang theo bất cứ tâm tư nào khác.
Chờ cô ta đi xa rồi, Cố Ỷ mới quay sang cười với Khương Tố Ngôn: "Chị xem cô ta kìa, quả không hổ danh là cáo già lăn lộn trong giới giải trí, diễn xuất đúng là thiên phú, giỏi hơn em nhiều."
Lily lựa chọn nói những lời đó với cô ở nơi này còn vì một lý do nữa, khu vực này không có camera giám sát. Nhân viên chương trình tuyệt đối sẽ không đưa Cố Ỷ đến căn phòng có camera để nghe điện thoại, nên khu vực xung quanh đây toàn là những chỗ không bị quay hình.
Cố Ỷ biết rõ, giáo viên như Lily tất nhiên cũng sẽ biết rõ điều đó.
Nếu thật sự muốn giúp đỡ cô, muốn nâng cao địa vị cho cô, thì nên nói những lời đó dưới ống kính camera, tiện thể xây dựng hình ảnh của một người khao khát nhân tài. Thế mà cô ta chẳng những không làm vậy, ngược lại còn cẩn thận đến mức không để lại cho Cố Ỷ bất kỳ bằng chứng nào.
Cố Ỷ chắc chắn không thể có dự kiến trước để bật ghi âm trước khi rời phòng, mà biết đâu Lily còn mang theo thiết bị chống nghe lén, cho nên mới dám đường hoàng đứng đây nói những lời đó với cô.
Điều này cũng chứng minh Lily vẫn rất coi trọng hình ảnh của bản thân trong giới giải trí.
Dù có khả năng khiến Cố Ỷ nghi ngờ, làm hỏng kế hoạch, cô ta cũng không muốn đứng dưới camera để khiến Cố Ỷ yên tâm hơn, càng không muốn mạo hiểm để đoạn ghi hình đó bị truyền ra ngoài.
Cũng phải thôi, ai mà chẳng có những toan tính riêng. Dù là thành viên của Ủy ban sáng tạo quái đàm, nhưng so với cả ủy ban, cô ta vẫn ưu tiên tương lai của bản thân hơn.
"Thú vị thật."
Khương Tố Ngôn cũng khẽ gật đầu, nàng cũng đã hiểu — Ủy ban sáng tạo Quái đàm đã bắt đầu thay đổi chiến lược với Cố Ỷ. Từ việc một lòng muốn dìm cô, giờ chuyển sang dùng cả đe dọa lẫn dụ dỗ. Đe dọa không có hiệu quả, giờ chuyển sang đường dụ dỗ là chính.
Chỉ dựa vào mấy câu nói vừa rồi của Lily thì không thể lung lay được Cố Ỷ, cô vững vàng như núi, đang chờ xem ủy ban còn có thể tung ra chiêu gì khác.
Mà quả thật, chiêu mới đến rất nhanh. Chưa đến hai ngày sau, người quản lý hiện tại của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn là Thang Kiệt đã gọi điện cho Cố Ỷ: "Em may mắn thật đấy, hôm nay có một đạo diễn lớn gọi điện cho tôi, nói là đã xem đoạn dự tuyển của em, cảm thấy ngoại hình và khí chất của em rất hợp với vai nữ phụ trong phim mới của ông ấy, muốn mời em đến thử vai. Em thấy sao? Nếu em muốn, tôi có thể xin chương trình cho em nghỉ phép. Dù kết quả ra sao thì thử vai cũng không mất bao nhiêu thời gian."
Cố Ỷ bĩu môi: "Em không hứng thú, giúp em từ chối đi."
Nói không có chút hứng thú nào thì là nói dối.
Chỉ riêng cái tên mà Thang Kiệt nhắc đến thôi, Cố Ỷ đã cảm thấy như sấm đánh bên tai, một đạo diễn nổi tiếng trong nước lẫn quốc tế, giành vô số giải thưởng. Được đóng vai nữ phụ trong phim của ông ấy là điều mà biết bao nữ nghệ sĩ tuyến một, tuyến hai trong giới đều khao khát.
Nhưng Cố Ỷ không phải kẻ ngốc. Mấy ngày trước Lily vừa nói muốn tiến cử cô, bây giờ đã có đạo diễn lớn chủ động đến tìm? Nếu sau lưng chuyện này không có bàn tay của Ủy ban sáng tạo quái đàm, thì cô sẵn sàng gỡ đầu xuống cho Khương Tố Ngôn làm banh để đá.
Chuyện này vốn là chiếc bánh vẽ bày ra để dụ dỗ cô, chỉ cần cô cắn câu, thì tất cả sẽ tan biến như bọt nước.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, khi nghe Thang Kiệt nói những lời này, dù là Cố Ỷ cũng không thể không động lòng.
Rất động lòng nữa là đằng khác, dù sao thì Cố Ỷ vốn thường xuyên "lên cơn nghiện diễn". Chỉ tiếc rằng, thường ngày cô diễn thì chỉ có ma quỷ mới nhìn thấy; lúc trước làm NPC ở trường trung học tư lập Tử Dã, là lần hiếm hoi cô có thể để người sống chứng kiến diễn xuất của mình. Khi ấy cô thật sự đã chơi rất vui.
Không thể cho người sống thấy khả năng diễn xuất phi phàm của mình, đúng là có chút đáng tiếc.
Vị đạo diễn lớn kia lại chuyên làm phim nghệ thuật. Nếu ông ta làm phim kinh dị rồi muốn Cố Ỷ đóng vai ma, thì có khi giờ cô đã mềm nhũn cả người, Thang Kiệt nói gì cô cũng gật đầu rồi.
Bên kia, Thang Kiệt nghe Cố Ỷ từ chối dứt khoát thì cũng định khuyên nhủ. Dù sao đạo diễn kia cũng nổi tiếng quá mức, nếu không phải đích danh gọi tên Cố Ỷ, thì với đống nghệ sĩ nữ dưới tay mình, bất kể cao thấp ra sao anh ta cũng muốn tranh thủ giới thiệu vài người. Nhưng Cố Ỷ vốn không phải người trong giới, sau lưng lại có bối cảnh từ phía cảnh sát, lần này đến tham gia chương trình cũng là vì nhiệm vụ, từ chối cũng là điều hợp lý.
Thang Kiệt chỉ có thể nhún vai: "Được thôi, tôi sẽ từ chối giúp em, dù tôi thấy thật sự rất đáng tiếc."
Cúp điện thoại rồi, Cố Ỷ quay sang lẩm bẩm với Khương Tố Ngôn: "Bọn họ đúng là giỏi tìm điểm yếu của em thật đấy. Sao có thể biết em mê diễn nhỉ?"
Khương Tố Ngôn đưa tay chọc nhẹ vào trán cô: "Là do nàng thể hiện quá rõ ràng."
Cố Ỷ lè lưỡi, hiển nhiên cô cũng biết điều đó. Trong lần tiêu diệt Ủy ban sáng tạo quái đàm ở thành phố Lễ Phong, cô đã dùng cái tên "Cốc Kỳ", diễn một màn ngay trước mặt những thành viên của họ. Nếu đến thế rồi mà còn không đoán ra cô thích diễn, thì ủy ban kia đúng thật là một đám đầu đất.
Cố Ỷ rất tò mò, giờ con đường này đi không thông, thì tiếp theo họ sẽ dùng cách gì?
Đáp án đến rất nhanh, là tiền.
Lily loạng choạng xách một chiếc vali đến trước mặt Cố Ỷ, nói là quà tặng cho cô. Cố Ỷ mang theo Khương Tố Ngôn, cùng Lily ngồi vào một phòng họp nhỏ.
Lily ngồi đối diện hai người, nhấc vali đặt lên bàn. Cô ta nhấc lên rất khó khăn, khi đặt xuống còn phát ra tiếng cạch nặng nề. Đến khi vali mở ra, ngay cả Cố Ỷ cũng không khỏi hít thở dồn dập.
Mẹ nó chứ, nhiều tiền thật đấy!
Trong vali không phải là tiền mặt, mà là những thỏi vàng sáng chóe. Đây cũng là lý do vì sao Lily lại loạng choạng như thế khi mang nó tới.
Vali là loại nhỏ, cũng không chứa đầy. Nghĩ kỹ cũng đúng, nếu nhét đầy thì với thân hình mảnh mai như Lily thì chắc chắn không thể nào nhấc nổi. Cố Ỷ liếc sơ qua, cô vừa tra giá vàng trước khi tham gia chương trình, cái trâm phượng mà Khương Tố Ngôn mua đã gần 4 vạn. Cô không rõ có bao nhiêu thỏi trong này, nhưng giá trị tuyệt đối không nhỏ.
*4 vạn = 145 triệu VND
"Ở đây có 40 thỏi vàng, mỗi thỏi nặng 500 gram. Có một số chuyện, tôi nghĩ chúng ta có thể nói thẳng với nhau. Chúng tôi đưa số vàng này cho cô, không phải để yêu cầu cô làm gì, chỉ hy vọng cô có thể nhắm một mắt mở một mắt, tha cho chúng tôi một lần. Dù sao mọi người đều là người tu đạo, hà tất phải làm mọi chuyện trở nên khó coi?"
Lily nói rất nhẹ nhàng, trong lúc cô ta nói, những thỏi vàng lấp lánh trên mặt bàn lại càng chói mắt, đến nỗi Cố Ỷ suýt bị lóe mù cả mắt. Mà không chỉ dùng tiền để dụ dỗ Cố Ỷ, cô ta còn tự mình ra trận!
Lily đưa tay ra, đặt lên b* ng*c đầy đặn của mình: "Không chỉ có những thỏi vàng trước mặt này, bất kể cô muốn gì, Ủy ban sáng tạo Quái đàm chúng tôi đều có thể đáp ứng. Dù là địa vị trong giới giải trí, tiền bạc, hoặc là...cả bản thân tôi, tất cả đều có thể để cô muốn lấy cứ lấy."
"...Hả?"
Cố Ỷ ngẩn người. Cô ngẩng đầu lên, rời mắt khỏi mấy thỏi vàng, nhìn sang Lily.
Không thể phủ nhận, Lily là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Cô ta hiện tại khoảng trên ba mươi tuổi, nhưng tuổi tác không những không làm mất đi vẻ đẹp mà còn khiến cô ta tăng thêm vài phần quyến rũ. Lily không chỉ có ngoại hình xuất sắc, vóc dáng nóng bỏng, ngay cả thần thái cũng mang theo sức hấp dẫn mê hồn.
Trước đây, khi Cố Ỷ lướt video trên các nền tảng, từng thấy một video của Lily với tiêu đề: "Cực phẩm chị đẹp trong giới bách hợp."
Ủy ban sáng tạo quái đàm đúng là rảnh quá không có việc gì làm rồi mới bày ra cái trò này.
Cố Ỷ vừa mới thầm phàn nàn trong lòng như thế, thì một dải lụa đỏ rực đã bất ngờ lao vút qua trước mắt cô, cắt ngang suy nghĩ. Dải lụa quấn chặt lấy cổ Lily, rồi mạnh mẽ quật cô ta xuống mặt bàn. Cú va chạm mạnh đến mức cả chiếc vali bị hất văng ra, những thỏi vàng bên trong bay tán loạn, rơi đầy xuống sàn.
Âm thanh kim loại va chạm mặt đất vang lên liên tục, thậm chí còn chói tai.
Cố Ỷ không nhịn được mà đưa tay bịt tai lại. Đợi đến khi mọi thứ lắng xuống, cô ngẩng đầu lên thì thấy Khương Tố Ngôn đã rời khỏi cơ thể người giả. Trên người nàng là một bộ áo cưới đỏ rực, dải lụa đỏ bay phấp phới quanh thân.
Nàng đã rời khỏi chỗ Cố Ỷ, lơ lửng phía trên bàn, còn phía dưới chính là Lily, lúc này đang bị trói chặt như bánh tét.
Gọi là trói thì không đúng, mà đúng hơn là bị dải lụa siết chặt tứ chi và thân thể, từng chút từng chút một thắt lại.
Khương Tố Ngôn quay lưng về phía Cố Ỷ nên cô không thấy được nét mặt, nhưng Lily thì thấy rất rõ ràng....
Cô ta sẽ chết! Nhất định sẽ chết mất!
Đám người trong tổ chức có nói với cô ta đây là một nhiệm vụ không hề nguy hiểm! Chính vì nghe nói Cố Ỷ chưa từng giết ai nên Lily mới nhận lời! Nhưng bây giờ, đối diện cô ta là một con quỷ! Một con quỷ thật sự! Khác với Lệ Nhân, con quỷ phụ thuộc vào cô ta, con quỷ này đầy sát khí, rõ ràng đã coi cô là mục tiêu cần tiêu diệt!
Bị lừa rồi! Tổ chức đã lừa cô ta!
Cái gì mà nhiệm vụ không có gì nguy hiểm?! Rõ ràng là có thể mất mạng bất cứ lúc nào!
Lily dùng bộ móng tay được làm tỉ mỉ cào vào dải lụa đang siết cổ mình, trong miệng chỉ phát ra tiếng "khò khè", nhưng tay cô ta hoàn toàn không có lực, bởi cổ tay cũng bị trói chặt. Cô ta có thể cảm nhận rõ vết siết hằn sâu lên cổ tay, đỏ đến ghê người. Nhưng so với cơn đau nơi cổ, thì tay chẳng đáng là gì.
Lily đã bắt đầu méo mó mặt mày vì thiếu dưỡng khí. Cố Ỷ thở dài, đứng dậy khỏi ghế, dang tay về phía Khương Tố Ngôn: "Vợ à, lại đây. Em không thích cô ta đâu."
Khương Tố Ngôn liếc nhìn Cố Ỷ, lại liếc nhìn Lily, cuối cùng cũng nới lỏng dải lụa, rúc vào lòng Cố Ỷ. Nàng vòng tay ôm lấy cổ Cố Ỷ, cứ thế mà treo người trên người cô, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lily, như đang tuyên bố chủ quyền với "bà già" không biết trời cao đất rộng kia.
Cố Ỷ là của nàng, không ai được dòm ngó.
Đôi tay của Khương Tố Ngôn lạnh lẽo, khi quấn lên cổ đúng là có cảm giác như rắn quấn lấy người, hơi ngứa nhưng Cố Ỷ vẫn chịu được. Cô bình thản nhìn về phía Lily.
Lily đang nằm gục trên bàn, th* d*c từng hơi một, còn kèm theo cả âm thanh nôn khan. Phải mất một lúc lâu cô ta mới quay đầu lại, ánh mắt đầy hoảng loạn nhìn Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn.
Nhìn bộ dạng thỏ trắng yếu đuối này của Lily, Cố Ỷ không nhịn được bật cười: "Sao vậy cô giáo? Trông như người chưa từng thấy chuyện đời vậy? Không phải chứ, cô với Lệ Nhân chẳng phải là bạn tốt sao?"
Cố Ỷ nở một nụ cười vô cùng xấu xa, trong mắt mang theo lạnh lẽo chẳng khác nào Khương Tố Ngôn.
Lời tác giả:
Lão quỷ ngàn năm gọi chị gái ba mươi tuổi là "bà già"...
Khương Tố Ngôn: Có ý kiến gì à?