Chương 195: Leo núi
Trước khi đi ngủ tối hôm đó, Khương Tố Ngôn còn nghe thấy tiếng động truyền ra từ phòng của Lâm Mạn Thư và Cố Thanh. Giọng của Lâm Mạn Thư rất khẽ, bà hỏi chồng mình: "Trên người em thật sự có mùi sao?"
Cố Thanh đâu phải đồ ngốc, sao có thể thừa nhận chứ?
Ông lập tức lắc đầu: "Không có, làm sao em có mùi được chứ?"
Dù câu trả lời được đưa ra cực nhanh như một đề bài mất mạng, cuối cùng ông vẫn không thoát khỏi "chế tài" của Lâm Mạn Thư. Bà đánh ông một cái: "Anh nói xạo! Đã bao lâu rồi không tắm, làm gì mà không có mùi!"
Khương Tố Ngôn còn định nghe thêm một chút thì bị Cố Ỷ chen ngang. Cô nhào tới ôm lấy Khương Tố Ngôn, mũi dí sát vào người nàng mà ngửi khắp nơi, trông cứ như một con chó nhỏ vậy. Nhưng Khương Tố Ngôn lúc này chẳng thấy Cố Ỷ đáng yêu gì cả, ngược lại còn thấy hành động đó hơi kỳ quặc. Nàng đưa tay nắm lấy cổ áo Cố Ỷ kéo ra một chút, không nhịn được hỏi: "Nàng đây là làm gì?"
Trong đầu nàng hiện lên một khả năng đầu tiên: Không lẽ mình cũng có mùi rồi?
May mà Cố Ỷ không phải đồ ngốc, không có phát ngôn ra câu nào mất mạng. Cô cười khẽ, đưa tay muốn ôm Khương Tố Ngôn, lúc ấy Khương Tố Ngôn mới chịu buông tay rồi chui vào lòng cô.
Cố Ỷ thở dài cảm thán: "Vẫn là vợ thơm nhất, ba mẹ em người toàn mùi, sắp làm em ngạt chết rồi. Em thấy nếu mà em thật sự phải đi Thông Thiên Tháp thì tốt nhất là đi sớm rồi chết luôn đi, chứ nếu thành quỷ rồi mà trên người lúc nào cũng có mùi thì biết làm sao..."
Lo lắng của cô thật chẳng có căn cứ gì cả. Những lời nhẹ nhàng như vậy lẽ ra nên khiến Khương Tố Ngôn bật cười, thế nhưng khi nghe Cố Ỷ nói "mình sẽ thành quỷ", nàng lại không cười nổi, thậm chí trong lòng còn thấy chua xót.
Nàng hoàn toàn không muốn Cố Ỷ biến thành quỷ, dù có thể như vậy sẽ được mãi mãi ở bên nhau, nhưng Khương Tố Ngôn vẫn muốn nhìn thấy Cố Ỷ với dáng vẻ của một người còn sống hơn.
Khương Tố Ngôn cố giấu đi vị đắng trong lòng, nở nụ cười dịu dàng: "Nếu thối thì ta sẽ không ở cùng nàng nữa."
"Không được! Chị cũng phải thối cùng em!" Cố Ỷ vừa hét lên "không được" vừa rúc vào người Khương Tố Ngôn, miệng thì lẩm bẩm: "Chị cũng phải thối! Em sẽ truyền hết mùi thối cho chị, như vậy thì chị sẽ không chê em nữa!"
Cố Ỷ vừa trêu chọc vừa đùa giỡn với nàng, Khương Tố Ngôn cũng cười đáp lại, hai người quấn lấy nhau đùa nghịch trên giường. Tấm chăn nhỏ của Cố Ỷ vì một người một quỷ chơi đùa mà rơi xuống lên người họ, quấn chặt lấy cả hai.
Tiếng cười đùa của họ làm phiền đến phòng của Cố Thanh và Lâm Mạn Thư, Cố Thanh đứng ngoài gõ cửa, đợi trong phòng yên tĩnh lại, Cố Ỷ mới từ từ ra mở cửa, chỉ hé một khe nhỏ nhìn ra ngoài: "Ba, ba chưa ngủ à, làm gì vậy?"
"Các con ồn như thế, ba mẹ ngủ sao được? Đừng nghịch nữa, mau ngủ đi."
Nghe xong, mặt Cố Ỷ đỏ bừng, vội vàng đáp: "Ngủ liền ngủ liền, bọn con ngủ liền đây." Cô liên tục đáp lời, Cố Thanh mới kéo lại áo khoác trên người, quay đầu rời đi, trở lại phòng với Lâm Mạn Thư.
Cố Ỷ bị ba nhắc nhở thì ngoan ngoãn lại, chui vào lòng Khương Tố Ngôn, cuộn mình trong chăn rồi yên lặng đi ngủ.
Lúc ba cô đến gõ cửa một lần nữa, đã là tám tiếng sau. Cố Thanh và Lâm Mạn Thư đều tin rằng "mài dao không chậm việc chặt củi", tuy việc đến Thông Thiên Tháp rất cấp bách, nhưng vẫn phải ngủ đủ giấc rồi mới lên đường.
Cố Ỷ ngủ rất ngon, chỉ là khi tỉnh dậy nhìn thấy mấy loại rau củ kỳ lạ kia thì lập tức căng thẳng. May mắn lần này ba mẹ cô không ép cô ăn nữa, chỉ để cô ăn bánh mì.
Cố Ỷ nhìn bánh mì trước mặt mình rồi nhìn mấy món dưa leo, rau cải trước mặt ba mẹ, nhất thời cảm thấy khó chịu vì một mình mình được đãi ngộ đặc biệt, cô nhìn ba mẹ rồi nói: "Con cũng có thể ăn mấy món kia mà."
Kết quả là Cố Thanh khinh thường chế giễu: "Con mà ăn rau à? Thôi đi, ba còn sợ lát nữa con đau bụng đấy. Với lại con sợ ăn mấy thứ này như vậy, thì đừng cố tỏ ra cứng rắn nữa."
Mặc dù nói thế, nhưng cuối cùng vẫn là nghĩ cho con gái nên ông không nói quá nặng lời mà còn giải thích thêm: "Chủ yếu là mấy thứ này không ăn thì cũng uổng, sau này chưa chắc còn cơ hội ăn nữa, mẹ con mới bảo ba ăn đấy."
Bữa sáng này cũng không kéo dài bao lâu. Sau khi mọi người ăn uống xong xuôi, Cố Ỷ cùng ba mẹ và vợ của mình lại tiếp tục lên đường tới Thông Thiên Tháp.
Thực ra họ đã cách Thông Thiên Tháp không xa, Cố Thanh nói chỉ cần đi thêm hai ba tiếng nữa là đến. So với hành trình hôm qua thì chuyện này đúng là chuyện nhỏ.
Cuối cùng cũng đến trước Thông Thiên Tháp, Cố Ỷ không kìm được mà ngẩng đầu nhìn lên.
Thông Thiên Tháp thực sự rất cao, sừng sững như một ngọn núi khổng lồ hiện ra trước mắt. Cố Ỷ cảm thấy quãng đường họ đi từ trước đến giờ cũng chỉ mới tới cửa tháp mà thôi, vào trong chắc còn phải đi tiếp. Nhìn từ bên ngoài, Thông Thiên Tháp giống như một cây cột đá to lớn, bên ngoài phủ đầy những loài cây mọc bám kỳ lạ, thoạt nhìn giống như dây leo trường xuân, nhưng nhìn kỹ lại từ hình dáng đến màu sắc đều không giống chút nào. Cố Ỷ đưa tay sờ thử, cảm giác thấy loài cây này rất dai, chắc chắn không dễ gì kéo đứt được.
Sau khi sờ xong, Cố Ỷ vừa quay đầu định hỏi ba mẹ vào từ đâu thì đã thấy họ móc ra cả bộ đồ leo núi từ balo. Cô hơi ngơ ra, trong đầu hiện ra dấu chấm hỏi to đùng, không nhịn được thốt lên: "Ba mẹ, ba mẹ đang làm gì thế?"
"Không thấy à? Ba mẹ đang chuẩn bị leo lên đó."
Cố Ỷ nhìn thấy rồi, không những nhìn thấy mà còn bị bộ thiết bị chuyên nghiệp của ba mẹ làm cho choáng váng. Nhưng nghĩ kỹ lại thì trước đó họ ở núi tuyết Ngọc Long, tất nhiên phải mang theo đồ leo núi. Cô cũng có một bộ, nhưng so với ba mẹ thì đúng là trò trẻ con.
Điều duy nhất cô không hiểu là: "Ý con là tại sao chúng ta lại phải leo lên? Chẳng lẽ nó không có cửa à?"
Cố Thanh bật cười: "Con đoán đúng rồi đấy, đúng là không có cửa. Chúng ta phải leo lên ít nhất trăm mét mới vào được bên trong Thông Thiên Tháp. Ba đã mò ra điều này từ lâu rồi. Với lại đừng có mơ dùng hồn lực gian lận, Thông Thiên Tháp có thể tự động hút hết hồn lực mà nó tiếp xúc. Nếu con dùng hồn lực ở quanh đây, chắc chắn sẽ bị hút cạn."
Cố Ỷ càng thêm khó hiểu. Nếu đúng như lời ba nói thì nơi này lẽ ra phải là khu vực chân không về hồn lực, nhưng thực tế thì mọi thứ xung quanh vẫn đang trong trạng thái hồn lực bình thường, không hề có cảm giác bị hút chút nào.
Cố Thanh hình như biết con gái đang nghĩ gì, cười toe toét nói: "Không hiểu đúng không? Thông Thiên Tháp chỉ hút những gì đang hoạt động quanh nó, còn những thứ đứng yên thì nó chẳng thèm để mắt tới. Nếu nó mà cứ hút vô tội vạ thì âm phủ còn để yên cho nó tồn tại chắc? Kiểu gì cũng bị đuổi ngược lại dương gian rồi."
Âm phủ với dương gian mà cũng đấu đá ngầm kiểu này sao...
Cố Ỷ chấp nhận số phận, bắt đầu mặc vào bộ thiết bị leo núi. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô đi theo bước chân ba mẹ, bắt đầu hành trình trèo lên Thông Thiên Tháp.
Cố Ỷ đưa tay về phía vợ mình: "Vợ à, lại đây, leo lên lưng em đi, em cõng chị lên."
Những thứ nặng nề đều đã đưa cho Cố Thanh mang, Lâm Mạn Thư và Cố Ỷ đều rảnh tay, chỉ cần tự mình leo là được.
Chỉ riêng Khương Tố Ngôn không biết đã bao lâu rồi chưa leo núi? Mà có khi nàng còn chưa từng leo bao giờ đấy chứ. Với lại đây cũng đâu phải leo núi, phải gọi là leo vách đá mới đúng. Là một tiểu thư khuê các, Khương Tố Ngôn làm gì từng làm mấy chuyện như thế?
Sau khi chết một nghìn năm thì khỏi cần nói, có thể bay thì tuyệt đối không bước đi, đã làm quỷ rồi ai lại còn đi leo núi? Khương Tố Ngôn tuy rảnh rỗi thật, nhưng chưa bao giờ rảnh đến mức phải làm mấy chuyện như vậy.
Giờ lại phải leo núi, Cố Ỷ là phu quân của người ta, đương nhiên phải ra tay đúng lúc. Khương Tố Ngôn đi tới, nhưng còn chưa kịp trèo lên lưng Cố Ỷ thì Cố Thanh đã hỏi có cần ông cõng thay không.
Khương Tố Ngôn khựng lại, đương nhiên nàng hiểu ý Cố Thanh, là sợ con gái mình mệt. Nhưng Khương Tố Ngôn chỉ muốn được Cố Ỷ cõng nên nàng từ chối Cố Thanh.
Cố Ỷ cũng hiểu ý ba mình, lập tức giơ tay lên tạo dáng lực sĩ khoe cơ bắp, dù thực tế không có cơ nào hiện ra. Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc cô không ngừng khẳng định rằng mình rất ổn.
Khương Tố Ngôn nhẹ tênh, như lông hồng vậy, cõng trên lưng chẳng có tí cảm giác nặng nề nào, hoàn toàn có thể leo thoải mái.
Khương Tố Ngôn ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng Cố Ỷ, còn đeo cả ba lô của cô lên người mình, dùng dây đai ở giữa buộc chặt nàng và Cố Ỷ lại với nhau.
Cố Ỷ cảm thấy đã sẵn sàng, tay đeo găng nắm chặt dây leo, kéo thử vài cái, dây leo này có vẻ đủ chắc để đỡ cả cô và Khương Tố Ngôn, dù sao thì ba mẹ cô chắc cũng đã từng leo nhiều lần rồi.
Mọi thứ đã ổn thỏa, Cố Ỷ giơ tay ra hiệu "xuất phát" với ba mẹ, rồi là người đi đầu kéo dây leo trèo lên trên. Dạo gần đây Cố Ỷ thật sự không thiếu vận động, ban đầu mới quen Khương Tố Ngôn thì thường xuyên bị các loại quỷ đuổi chạy, sau đó lại đụng độ với Ủy ban sáng tạo quái đàm, cô chẳng có lúc nào được nghỉ ngơi, nên thể lực vẫn còn rất sung.
Cố Ỷ còn trẻ, thể lực tốt, lại cõng người nhẹ như Khương Tố Ngôn nên chẳng mấy chốc đã leo được hai mươi mét. Cố Thanh theo sát phía sau. Dù ông mang nhiều đồ nặng nhất, nhưng vốn đang ở độ tuổi tráng niên, lại thường xuyên rèn luyện, nên việc leo núi cũng không thành vấn đề. Chỉ là dạo này ăn rau dưa âm phủ suốt, thể lực bị tụt đi không ít, bằng không thì đã không để Cố Ỷ vượt mặt.
Người duy nhất có phần chật vật là Lâm Mạn Thư, sức khỏe bà vốn không được tốt, tuy nhiều năm nay có rèn luyện cải thiện khá nhiều, nhưng gần đây ăn uống toàn những thứ kia, khiến thể lực lại xuống, không thể theo kịp cũng là chuyện dễ hiểu.
Người từng leo núi đều biết, lúc mới bắt đầu còn khỏe thì leo rất dễ, nhưng chỉ một lúc sau là bắt đầu cảm thấy mệt, càng lên cao chân tay càng nặng, cảm giác như nhấc không nổi nữa.
Đến độ cao 50 mét, Cố Ỷ bắt đầu hơi th* d*c. Cô nắm lấy dây leo, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mẹ mình thật sự leo rất chậm. Cố Thanh cũng thấy điều này, ông thậm chí không màng việc phá vỡ nhịp độ và hơi thở của bản thân, dừng lại chờ Lâm Mạn Thư, đợi đến khi bà đuổi kịp thì ra tay giúp bà điều chỉnh móc an toàn.
Thông Thiên Tháp là một tòa tháp thẳng đứng hình trụ, may mắn là xung quanh có rất nhiều khối đá nhô ra không theo quy tắc cùng những dây leo cực kỳ chắc chắn, cho phép họ móc khóa an toàn vào đó, khiến hành trình lần này an toàn hơn nhiều.
Tiếp tục leo lên đến độ cao 70 mét, Cố Ỷ đã có thể cảm nhận được tiếng gió rít bên tai. Cô không chắc tiếng gió này có phải do luồng khí di chuyển tạo ra không, nhưng họ có thể sống trong âm phủ, điều đó chứng minh nơi đây có không khí.
Cố Ỷ bám lấy dây leo, nhìn ra phía xa, chỉ thấy một vùng âm phủ trống rỗng mênh mông vô tận.
Lời tác giả:
Cố Ỷ: Trừ tôi ra, đừng ai hòng cõng vợ tôi.