Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 196: Âm thanh.




Chương 196: Âm thanh

 

Ngoài Thông Thiên Tháp ra, nơi âm phủ này thật sự không có gì cao cả, bao gồm cả kiến trúc ở Phong Đô và vùng đồng bằng ngoại ô. âm phủ thậm chí không có lấy một ngọn đồi nhỏ. Từ độ cao 70 mét của Thông Thiên Tháp nhìn ra xa, cảnh vật có thể thu hết vào tầm mắt.

 

Ở nơi tối tăm không thấy mặt trời như thế này đã lâu, thị lực của Cố Ỷ trong bóng tối cũng được cải thiện ít nhiều. Cô có thể nhìn thấy rất xa, thấy được tường thành Phong Đô và những cánh đồng bên ngoài thành, không khỏi thở dài một tiếng, âm phủ thật sự quá hoang vắng.

 

Dương gian thì phồn hoa là thế, còn âm phủ lại chẳng có gì cả. Có lẽ nếu phải ở lại đây một thời gian, Cố Ỷ sẽ có cảm giác như có kiến bò khắp người, chỉ muốn lập tức chạy về Dương gian.

 

Nhưng đây là sự lựa chọn của cô. Đã quyết định ở lại cùng Khương Tố Ngôn, cải tạo lại âm phủ này cho tốt, thì không được phép sợ hãi nữa.

 

Ngắm xong phong cảnh của âm phủ, Cố Ỷ cúi đầu nhìn xuống cha mẹ mình.

 

Thể lực của Lâm Mạn Thư rõ ràng đã không theo kịp. Mốc 70 mét là một ranh giới rất rõ ràng, nhiều người đến đây thì cẳng tay sẽ bắt đầu đau nhức, nhất là với những người chưa quen leo núi. Với gia đình ba người Cố Ỷ, vốn là những người chơi kỳ cựu, độ cao 70 mét là chuyện nhỏ, nhưng gần đây Lâm Mạn Thư ăn không đủ no, uống không đủ nước, ngay cả giấc ngủ cũng thấp thỏm lo âu. Cố Thanh thì còn có nền tảng thể lực để chống đỡ, còn bà thì thật sự không chịu nổi.

 

Cố Thanh luôn đi sát bên Lâm Mạn Thư, từng bước một leo theo bà. Điều này tiêu tốn rất nhiều thể lực đối với Cố Thanh, bởi tiết tấu của Lâm Mạn Thư hoàn toàn khác ông. Việc leo được một hai bước lại phải dừng lại đợi người thật sự khiến người ta khó chịu. Khi Cố Ỷ đã đến độ cao 70 mét, Lâm Mạn Thư mới chỉ lên được 50 mét. Khoảng cách 20 mét là rất xa, đến mức khi Cố Ỷ cúi đầu nhìn xuống còn phải căng mắt mới tìm ra được dáng người mẹ mình giữa đám dây leo.

 

May mà Lâm Mạn Thư là người có ý chí kiên cường, dù thể lực yếu nhưng vẫn nghiến răng tiếp tục trèo lên.

 

Cố Ỷ là người đầu tiên leo đến độ cao 100 mét. Khi đến nơi, cô chỉ leo thêm vài bước nữa thì cảm giác được phía trên có một khối đá lớn lõm vào bên trong. Cô có linh cảm là mình sắp lên tới mặt đất. Quả nhiên sau khi trèo lên, đó là một hang động.

 

Cô tháo dây buộc bên hông, tách mình ra khỏi Khương Tố Ngôn. Khương Tố Ngôn nhẹ nhàng đáp xuống đất, đôi mắt đen láy nhìn vào bên trong hang.

 

Cố Ỷ đặt ba lô xuống đất, rồi lấy từ trong đó ra một chiếc đèn pin, chiếu vào trong hang. Thiết bị của cô là loại chuyên dùng cho dã ngoại, đèn pin mà cô mua có tầm chiếu sáng khoảng 500 mét. Thế nhưng dù đã rọi vào trong vẫn chỉ thấy hai bên vách đá trơ trọi, và bóng tối không thấy điểm cuối.

 

Nói cách khác, hang động này sâu hơn 500 mét.

 

Cố Ỷ thở dài, tắt đèn pin, rồi kéo Khương Tố Ngôn cùng ngồi trước cửa hang chờ cha mẹ mình lên đến nơi. Cố Thanh chắc chắn sẽ đến trước Lâm Mạn Thư. Sau khi trèo đến miệng hang, ông không vội buông balo xuống mà lập tức quay lại đỡ Lâm Mạn Thư lên. Giây tiếp theo, Lâm Mạn Thư đã nắm tay Cố Thanh bước vào trong hang. Bà thật sự rất mệt, trên mặt toàn là mồ hôi. Vừa trèo lên đã bị Cố Thanh dẫn đi thêm một đoạn, cuối cùng mới được ngồi xuống dựa lưng vào vách đá nghỉ ngơi.

 

Cả nhà họ ngồi lại trong hang nghỉ tạm. Lâm Mạn Thư uống một chai nước suối, ăn một chút bánh mì mới thấy đỡ hơn nhiều.

 

Phía trước còn một đoạn dài nữa cần đi. Thấy tình hình như vậy, Cố Thanh đề nghị cả nhóm nghỉ ngơi thêm một lát. Lâm Mạn Thư là mẹ ruột của Cố Ỷ, dĩ nhiên Cố Ỷ không có ý kiến gì. Khương Tố Ngôn là thành viên mới gia nhập gia đình này, lại càng không có lý do để làm trái với mẹ chồng.

 

Không những không làm trái, nàng còn tranh thủ mọi cơ hội để lấy lòng Lâm Mạn Thư. Khi thấy Lâm Mạn Thư ngồi nghỉ trên đất, Khương Tố Ngôn liền đứng dậy, đến bên bà vỗ nhẹ lưng giúp bà điều hòa hơi thở.

 

Lâm Mạn Thư rõ ràng rất hưởng thụ hành động này. Trong lúc hưởng thụ, bà còn liếc Cố Ỷ một cái. Ánh mắt đó như muốn nói: Xem Khương Tố Ngôn nhà người ta kìa! Sinh con chi bằng sinh một miếng xá xíu còn hơn.

 

Cố Ỷ sững sờ, mình có làm gì đâu chứ? Sao lại bị mẹ liếc mắt mắng nữa rồi?

 

Cô vội vàng rút vào một góc, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình. Đợi đến khi Lâm Mạn Thư nghỉ ngơi xong, cả nhóm mới tiếp tục lên đường.

 

Cố Thanh cầm đèn pin của Cố Ỷ đi trước dẫn đường, Khương Tố Ngôn đỡ Lâm Mạn Thư đi phía sau, chỉ có mình Cố Ỷ là rơi lại cuối đoàn. Việc Cố Thanh đi trước cầm đèn pin là có lý do: cả nhóm chỉ có duy nhất một chiếc đèn pin còn hoạt động. Đèn pin mà Cố Thanh và Lâm Mạn Thư mang theo lúc đầu đã hết pin, còn Cố Ỷ thì cũng không đem theo pin dự phòng, nên chỉ còn một cái có thể sử dụng. Trong bốn người, chỉ có Cố Thanh là rành đường, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đều không biết gì, dĩ nhiên là ông phải dẫn đầu.

 

Nhưng cuối cùng lại thành ra người đi sau cùng là cô thì đúng là điều Cố Ỷ không ngờ tới. Cô đeo trên lưng cả ba lô của mình lẫn của mẹ, lặng lẽ đi sau mẹ và vợ.

 

Ban đầu cô đi rất bình thường, trong hang động này yên tĩnh đến lạ lùng, không hề có một tiếng động nào. Nhưng sau khi đi được chừng hai trăm mét, Cố Ỷ lại nghe thấy phía sau mình có tiếng động. Cô sững người, quay đầu nhìn lại, nhưng trong bóng tối chẳng thấy được gì cả. Khi cô dừng bước, Khương Tố Ngôn đang đỡ Lâm Mạn Thư phía trước đi được thêm mấy bước cũng dừng lại theo. Khương Tố Ngôn quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

 

Cố Ỷ không nhịn được lại nhìn ra sau, nhưng vẫn không thấy gì. Nghe thấy giọng Khương Tố Ngôn, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía trước. Vì lời của Khương Tố Ngôn, Cố Thanh cũng dừng bước, tay vẫn cầm đèn pin chiếu về phía trước, nhưng người thì hơi xoay lại nhìn về phía họ.

 

"Vừa rồi em nghe thấy hình như phía sau có tiếng động."

 

Lời của Cố Ỷ khiến cha mẹ cô và Khương Tố Ngôn đều cau mày. Cố Thanh lập tức xác nhận lại với người có thính lực tốt nhất là Khương Tố Ngôn: "Vừa nãy con có nghe thấy gì không?"

 

Khương Tố Ngôn lắc đầu: "Không, con không nghe thấy gì cả."

 

Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đều không phải kiểu người biết rồi còn giả vờ không biết, nên tình hình hiện tại có chút kỳ lạ. Cố Thanh trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: "Giờ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất là trong không gian tối tăm và kín bưng như thế này, rất dễ sinh ra ảo giác hoặc ảo thính, A Ỷ có thể vừa rồi nghe nhầm. Khả năng thứ hai là thực sự có âm thanh nào đó mà chỉ mình A Ỷ nghe thấy. Khi trước ba và mẹ đi qua đây, không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì, nên ba nghiêng về khả năng thứ hai nhiều hơn. Tiếng động đó như thế nào?"

 

Vừa nói, Cố Thanh vừa tắt đèn pin, đi ngược lại, đến bên Cố Ỷ mới bật đèn pin lên, chiếu lại đường cũ. Ông cầm đèn lia một vòng, soi kỹ khắp bốn phía, nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường.

 

Cố Ỷ cố nhớ lại âm thanh vừa rồi, rồi miêu tả lại với Cố Thanh: "Nó kiểu như tiếng sột soạt, giống như có thứ gì đó đang bị kéo lê trên mặt đất, từ phía sau đi tới."

 

Cố Thanh gật đầu, rồi nhìn lại đội hình, quyết định đổi chỗ với cô: "Con cầm đèn pin đi đầu, ba nói phương hướng cho, ba sẽ đi sau cùng."

 

Vừa nói xong, Cố Ỷ liền cầm lấy đèn pin, bước lên đi trước.

 

Nói thật thì trong hoàn cảnh thế này, chẳng ai tình nguyện đi đầu cả. Phía trước là một màn đen không đáy, ánh sáng đèn pin dù có chiếu xa mấy trăm mét thì cảnh vật vẫn không thay đổi, điều đó dễ khiến người ta cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn. Khi đi phía trước, Cố Ỷ cứ thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn. Mỗi lần như vậy, Khương Tố Ngôn đều đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ.

 

Chính sự đáp lại đó khiến lòng Cố Ỷ dễ chịu hơn nhiều, nếu không thì áp lực tâm lý của cô đã nặng thêm không ít rồi.

 

Sau khi đi được chừng tám trăm mét, phía trước xuất hiện một ngã ba. Cố Thanh bảo Cố Ỷ rẽ trái, cô không hề do dự, ba nói sao thì cứ làm vậy, liền bước vào lối rẽ bên trái. Nhưng vừa mới bước vào, cô lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, âm thanh bên tai bỗng nhiên nổ vang lên, lớn đến chói tai.

 

Cố Ỷ còn đang sững người thì chỉ có Khương Tố Ngôn là kịp phản ứng. Nàng từ khúc quanh bất ngờ lao tới, giờ khắc này không còn màng gì hết, trực tiếp vung dải lụa đỏ quấn chặt lấy cổ tay của Cố Ỷ.

 

Ngay lúc cổ tay bị tấm lụa mát lạnh ấy siết chặt, Cố Ỷ lại cảm nhận được có một thứ gì đó mềm mềm, dai dai từ một hướng khác trườn đến quấn lấy eo mình. Ngay sau đó, một luồng sức mạnh khủng khiếp kéo đến, khiến Cố Ỷ có cảm giác eo mình sắp bị bẻ gãy.

 

May mà Khương Tố Ngôn kịp thời đến nơi, ôm chặt lấy người cô, đỡ được phần lớn lực kéo, nếu không thì e là Cố Ỷ đã chết ngay tại chỗ.

 

Dưới sức kéo mạnh mẽ đó, Cố Ỷ hoàn toàn không đứng vững nổi, "phịch" một tiếng ngã nhào xuống đất, còn bị kéo lê đi một đoạn khá xa. Nếu không nhờ lớp quần áo cản lại phần nào, lưng cô chắc chắn đã bị trầy xước đến tróc da.

 

Khương Tố Ngôn ôm chặt lấy cô, dùng bộ hỉ phục của mình bọc lấy thân thể Cố Ỷ, khiến cho cảm giác đau đớn do ma sát với mặt đất dịu đi không ít.

 

Dù sao thì, lưng chắc chắn đã trầy xước rồi.

 

Cố Ỷ cảm nhận rõ ràng từng cơn bỏng rát truyền đến từ sau lưng.

 

Cũng may mình có vợ, cô vừa định mở miệng nói lời cảm ơn, đã thấy sắc mặt Khương Tố Ngôn cũng vô cùng khó coi. Cố Ỷ chợt nhớ đến những gì Cố Thanh từng nói: Thông Thiên Tháp sẽ hấp thụ hồn lực. Trước đó Khương Tố Ngôn để cô cõng mình trèo lên tháp là bởi vì bản thân không thể tùy tiện sử dụng hồn lực.

 

Mà giờ đây, Khương Tố Ngôn đã tung hồn lực ra không hề nương tay, Thông Thiên Tháp chắc chắn sẽ có phản ứng, rất có thể đang bắt đầu hút lấy hồn lực của vợ cô.

 

Nhưng với tình thế hiện tại, Khương Tố Ngôn lại không thể ngừng truyền hồn lực được, nếu không, Cố Ỷ chắc chắn sẽ chết tại chỗ.

 

Mặc dù trước đây cô đã nói mình đã chuẩn bị tâm lý để biến thành quỷ, nhưng con người mà, vẫn luôn giữ chút hy vọng, biết đâu cô có thể giải quyết xong chuyện ở âm phủ, rồi theo bố mẹ trở về Dương gian một chuyến? Có cái hy vọng ấy treo trước mặt, Cố Ỷ đương nhiên không muốn dễ dàng chết đi.

 

Cô hiểu rõ lúc này Khương Tố Ngôn đang giằng co dữ dội với Thông Thiên Tháp chỉ vì mình, nên cô chỉ có thể đưa tay ôm chặt lấy Khương Tố Ngôn.

 

Sau khi nhận được phản ứng từ Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn cũng siết chặt vòng tay ôm lấy cô hơn nữa.

 

Cả hai người cứ như vậy, bị một thứ gì đó không rõ hình dạng kéo lê trong hành lang của Thông Thiên Tháp. Cố Ỷ cảm thấy tiếng động ấy giống hệt với âm thanh mà cô nghe thấy lúc trước, chỉ là bây giờ lớn hơn nhiều.

 

Cô cũng không rõ đã bị kéo đi bao lâu, tóm lại là rất lâu, cho đến khi bất ngờ cảm thấy mình bị ném ra khỏi hành lang, rơi vào một không gian rộng lớn không ngờ.

 

Lúc này dạ dày cô như bị dập ngược lên, buồn nôn đến mức muốn ói, hoàn toàn không còn sức phân biệt xem đây là nơi nào.

 

Cảm giác bất ngờ bị treo lơ lửng khiến mặt Cố Ỷ tái xanh, cảm giác như ngay giây tiếp theo sẽ nôn ra hết. Rồi cô nhận ra, mình bị treo lên giữa không trung, cái thứ đang quấn lấy eo cô kéo cô lơ lửng lên.

 

Đầu óc choáng váng mất một lúc lâu, mãi đến khi cô gượng lại được tinh thần mới có thể nhìn quanh để xem rốt cuộc mình đã bị đưa tới nơi nào.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận