Sở Quân Liệt biết rõ cậu đã quá phô trương trong hoạt động quyên góp lần trước ở Ninh Thành, vậy nên tin tức ly hôn mới bị lan truyền rầm rộ khắp nơi.
Khoản quyên góp mười tỷ đó bị người ta giễu cợt thành "mười tỷ phí chia tay", không ít người vì thế mà xem nhà họ Tư như trò cười, thậm chí còn coi đây là chuyện để bàn tán lúc trà dư tửu hậu, lâu lâu lại lôi ra nhắc đến.
Tư tiên sinh nhất định cũng từng nghe mấy lời đồn đó, một hai lần có lẽ chẳng sao, nhưng nếu cứ phải nghe mãi, Sở Quân Liệt lo rằng anh sẽ dần nảy sinh khoảng cách với cậu.
Chuyện ly hôn ai cũng biết, những kẻ nhòm ngó Tư tiên sinh chắc chắn cũng sẽ mọc lên như nấm sau mưa. Lúc cậu không có ở bên, ai mà biết bọn họ sẽ quan tâm hỏi han Tư tiên sinh ra sao, lỡ như dần dà Tư tiên sinh thật sự nhận ra người khác tốt hơn cậu thì phải làm thế nào?
Sở Quân Liệt cúi đầu, tay siết chặt điện thoại vệ tinh, nghiến răng nghiến lợi cắn tay áo.
Hơn nữa, lần trước Tư tiên sinh đột nhiên gặp nguy hiểm, cậu lại chẳng có ở bên anh, nếu lại xảy ra chuyện gì nữa thì biết phải làm sao!
Trong lòng Sở Quân Liệt vô thức dâng lên cảm giác hoang mang, càng nghĩ càng thấy bất an, buồn bực không thôi.
Tư Vân Dịch biết rõ Sở Quân Liệt chắc chắn sẽ giống như thuở bé, ngồi trên phiến đá xanh trước cổng sau núi, mòn mỏi ngóng chờ.
Đường lên núi với người già có chút vất vả, quản gia đỡ ông Sở từng bậc từng bậc đi lên. Tư Vân Dịch thấy vậy liền lễ độ đỡ lấy bên còn lại, ông Sở liên tục xua tay, vừa th* d*c vừa chỉ lên phía trước.
"Tiểu Tư, đừng lo cho tôi, cậu cứ lên tìm Quân Liệt đi, thằng bé mà thấy cậu nhất định sẽ mừng đến mức nhảy cẫng lên cho coi!"
Nghe vậy, Tư Vân Dịch cũng không từ chối, anh đi lên trước, từng bước từng bước dẫm lên bậc đá xanh.
Lúc này mới chớm đông, cỏ trên núi đều đã khô héo, không khí vừa khô vừa lạnh. Tư Vân Dịch mặc áo len cổ cao, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác cashmere đen, vừa đi được một đoạn trên người đã toát một lớp mồ hôi mỏng.
Vài bụi cỏ dại phủ kín bậc đá, Tư Vân Dịch vén cỏ sang bên, vừa ngẩng đầu đã thấy ngôi chùa không xa phía trước.
Một người mặc tăng bào đang ngồi trên phiến đá trước cổng sau, hai tay khoanh trên đầu gối, đầu cúi thấp, trong tay còn cầm một chiếc điện thoại vệ tinh.
Tư Vân Dịch quay đầu liếc nhìn ông Sở còn chưa lên tới, tay luồn vào túi áo khoác, nhẹ nhàng siết lấy con chó cỏ bằng len dạ đang lặng lẽ nằm bên trong rồi sải bước đi về phía Sở Quân Liệt đang chờ.
Sở Quân Liệt cầm điện thoại vệ tinh trong tay, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía trước, cậu ngẩng đầu, như thể đang trong mộng mà bắt gặp ánh mắt mà mình ngày đêm nhung nhớ.
Khung cảnh trong mơ cứ thế hiện ra trước mắt, Sở Quân Liệt kinh ngạc đứng bật dậy, không dám tin đưa tay véo nhẹ mình một cái, sau khi xác nhận không phải đang mơ, nụ cười trên mặt dần dần nở rộ.
"Điện thoại vệ tinh." Tư Vân Dịch bước lên bậc đá, lý trí nhắc nhở Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt bỗng giật mình tỉnh táo, thò đầu nhìn ra liền thấy ông cụ đang leo lên không xa phía sau Tư tiên sinh.
Cậu lập tức chạy vào phía sau cửa, dùng thân thể chặn hai cánh cửa gỗ, giấu điện thoại vệ tinh vào trong người.
Ông Sở thở hổn hển leo lên hết bậc đá, còn chưa đến cửa sau ngôi chùa thì đã thấy một bóng người đột ngột chui vào trong, đóng cửa cái "rầm".
Gì thế này?!
Ông Sở chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vàng bước nhanh tới cửa sau, đứng bên cạnh Tư Vân Dịch.
Cánh cửa gỗ phía sau chùa khá sơ sài, còn có cả khe hở nứt toác, ông Sở có thể thấy cháu trai mình đang dựa lưng vào cửa, vậy mà lại không chịu ra ngoài.
"Quân Liệt, ông đã đưa người yêu cháu đến rồi đây." Ông cụ gõ gõ cửa, "Đừng trốn nữa, ra gặp người ta đi."
Sở Quân Liệt xoay người, mở hé một khe cửa nhìn ông cụ đang đứng ngoài.
"Thí chủ còn muốn ngăn cản chúng cháu nữa không?"
"Không đâu!" Ông Sở nhìn qua khe hở thấy được một góc mặt của cháu trai, bất đắc dĩ lên tiếng, "Ông nói là giữ lời, sau này tuyệt đối không can thiệp vào tình cảm của hai đứa nữa."
Sở Quân Liệt cố kìm nén niềm vui lấp ló trong lòng, ánh mắt đảo qua, khẽ hé cửa rộng thêm chút nữa, để lộ nửa khuôn mặt rồi nhìn sang Tư Vân Dịch.
"Tư tiên sinh, sau này anh có đồng ý để em luôn theo bên anh, chỉ yêu mình em, mãi mãi không nhắc đến chia tay, ly thân hay ngủ riêng không?"
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt đang ngồi chém giá, không trả lời.
Ông Sở điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt với Tư Vân Dịch.
Mau đồng ý đi, dỗ nó ra ngoài đã rồi tính tiếp!
Nhìn thấy ám hiệu của ông cụ, Tư Vân Dịch không mảy may phản ứng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt chột dạ cúi đầu, giọng nhỏ đi mấy phần.
"Không chia tay, không ly thân được không?"
Tư Vân Dịch im lặng một lúc rồi lấy từ túi áo khoác ra con chó cỏ bằng len dạ bị Sở Quân Liệt vuốt đến sắp bóng loáng.
Sở Quân Liệt mở rộng cửa, cố nén niềm vui, nhận lấy "mã đổi thưởng" từ tay Tư tiên sinh.
Nhìn cảnh hai người như thế rồi nhìn cánh cửa gỗ đã mở, ông Sở cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng bất giác nở nụ cười.
Sở Quân Liệt ôm chặt con chó cỏ bằng len dạ, cậu không nhịn được mà ôm lấy người trước mặt, cúi đầu tham lam hít lấy mùi hương thuộc về người mình yêu, như thể ngửi thế nào cũng không đủ.
Tư Vân Dịch giơ tay, nhẹ nhàng ôm lại cậu, cúi đầu khẽ thì thầm bên tai.
"Anh đến rồi."
Sống mũi Sở Quân Liệt cay xè, vành mắt không kìm được mà nóng lên.
Ôm lấy người yêu thật chặt suốt một lúc, Sở Quân Liệt nắm tay Tư Vân Dịch, nôn nóng kéo anh về phòng thu dọn đồ đạc. Ông cụ và quản gia thấy thế cũng đi tìm trụ trì để bàn chuyện trùng tu lại ngôi chùa.
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt bận rộn thu dọn, đi tới đi lui không biết mệt. Anh mở một gói đồ ra liền thấy bên trong mớ quần áo có nhét chừng mười mấy viên pin điện thoại vệ tinh.
"Mới dùng chưa tới một nửa." Sở Quân Liệt nhìn thấy chỗ pin ấy, ánh mắt đầy u oán, "Tư tiên sinh chẳng chịu liên lạc gì với em gì cả."
"Em không tu hành đàng hoàng, mấy sư thầy ở đây không ai nói gì sao?" Tư Vân Dịch nhìn cậu bước đến gần mình, khẽ hỏi.
"Trụ trì là sư huynh em." Sở Quân Liệt thản nhiên đứng trước mặt anh, bắt đầu cởi tăng bào.
Tư Vân Dịch lập tức quay người, không nhìn thân thể sau lớp quần áo ấy.
Trong mắt Sở Quân Liệt thấp thoáng ý cười, thay lại bộ đồ lúc lên núi.
Thu dọn xong hành lý, Sở Quân Liệt nắm tay Tư Vân Dịch đường hoàng bước ra khỏi phòng. Trên đường gặp sư thầy mà cậu quen biết, cậu kiêu ngạo giới thiệu.
"Tuệ Minh, đây là anh nhà tôi."
Tuệ Minh cúi mình hành lễ với Tư Vân Dịch, Tư Vân Dịch lễ độ đáp lại. Tuệ Minh đứng thẳng dậy, ánh mắt đảo qua quần áo trên người Sở Quân Liệt, trên mặt không giấu nổi nét vui mừng.
"Thí chủ đến rước người đi là tốt rồi." Tuệ Minh thở phào nhẹ nhõm, cả cơ thể như được giải thoát.
Từ lúc Sở Quân Liệt lên núi, bao nhiêu chuyện bắt đầu trở nên bất thường, một bao bột mì vốn ăn được nửa tháng giờ chỉ đủ một tuần, rau thì ít đến thấy rõ. Tuần nào cũng phải xuống núi vác gạo bột mang lên, vác rau đến trẹo vai, chi tiêu trong chùa tăng vọt đã đành, quan trọng là đám cỏ sau núi thật sự không chịu nổi cảnh bị nhổ mãi.
Dù gì cũng là chốn Phật môn, Sở Quân Liệt ít nhiều cũng biết che giấu, cậu sẽ lấy cỏ khô phủ lên những khoảng bị nhổ trụi, nhưng chỉ cần đêm đến nổi gió, sáng hôm sau nhìn ra sau núi là thấy từng mảng đất trọc hình trái tim hiện rõ, cái này nối cái kia, đúng là kỳ quan thứ mười của thế giới, có đưa dê lên nhìn cũng phải lắc đầu.
Huống chi bây giờ mạng xã hội phát triển, nếu để những thí chủ khác thấy rồi lan truyền ra ngoài thì ảnh hưởng đâu chỉ gói gọn trong một chữ "tệ"!
Trụ trì đã phải triệu tập cuộc họp trong đêm, đợi Sở Quân Liệt rời núi rồi mới có thể 'trồng lại đống cỏ đã chết vì tâm đã nguội', nhưng với từng ấy đất trọc, chẳng biết bao giờ mới tu sửa xong.
"Tuệ Minh chính là người lo chuyện bếp núc." Sở Quân Liệt vui vẻ kéo tay Tư Vân Dịch tiếp tục đi, "Em từng nói với anh rồi đó, người nấu ăn dở ẹc chính là anh ấy."
"Tôi vẫn còn nghe thấy đấy!" Tuệ Minh ngẩng đầu lên, bất lực nói.
"Nếu thấy sư phụ kia nấu không ngon, em có thể tự mình làm." Tư Vân Dịch quay đầu lại, khẽ mỉm cười xin lỗi với Tuệ Minh.
"Đâu phải ai em cũng nấu cho ăn, em chỉ muốn nấu cho Tư tiên sinh thôi." Sở Quân Liệt cúi đầu, vui sướng đáp.
Khi Sở Quân Liệt kéo Tư Vân Dịch đến trước cửa phòng trụ trì thì ông Sở đang cùng trụ trì bàn chuyện tu sửa ngôi chùa.
Trụ trì nhận ra ông Sở, càng rõ hơn ngôi chùa này có được cơ ngơi như hiện tại đều là nhờ những lần tài trợ trước của nhà họ Sở.
"Sư huynh." Sở Quân Liệt chẳng hề e dè, nắm tay Tư Vân Dịch xuất hiện trước mặt trụ trì, đắc ý giới thiệu.
"Sư huynh, anh nhà em tới đón em rồi."
Trụ trì nhìn gói đồ đã thu dọn đâu vào đấy trên vai Sở Quân Liệt, chỉ biết cười bất lực.
"Trừ việc mở rộng chùa, dát vàng tượng Phật, tấm lòng này cũng mong thầy nhận lấy." Ông Sở đẩy tấm chi phiếu đến trước mặt trụ trì, "Quân Liệt ở đây ăn ở tu hành cũng làm phiền thầy nhiều rồi."
"Cảm ơn thí chủ." Trụ trì không từ chối, nhận lấy khoản cúng dường*.
* "Khoản cúng dường" trong Phật giáo thường được hiểu là tiền bạc hoặc vật phẩm có giá trị vật chất mà các Phật tử hoặc những người có lòng hảo tâm dâng tặng lên Tam Bảo (Phật, Pháp, Tăng) hoặc cúng dường cho các hoạt động Phật sự.
Lúc mấy người rời khỏi, toàn bộ người trong chùa đều ra tiễn. Sở Quân Liệt dính sát lấy Tư Vân Dịch, vẫn tiếp tục giới thiệu.
"Kia là Nhạc Chúng, chuyên phụ trách gõ trống đánh chuông khi tụng kinh. Em dạy anh ấy mấy đoạn nhạc 'tẩy não', dạo này gõ dở lắm nên bị trụ trì mắng suốt."
Tư Vân Dịch nhìn sang vị sư thầy tên Nhạc Chúng, thấy anh ta xúc động tiễn biệt Sở Quân Liệt, ánh mắt như đang cầu trời cho cậu đừng bao giờ quay lại.
"Còn người kia là điện chủ, phụ trách quản lý chính điện. Có lúc tâm trạng em không tốt lại đói bụng, em sẽ đến ăn chút đồ cúng..." Sở Quân Liệt hạ giọng, "Loại đĩa trống ấy*."
* Đĩa trống: Đồ cúng không còn tươi mới hoặc đồ đã cũng được một thời gian dài và không còn sử dụng được nữa
Sư thầy quản điện đứng trước cửa, hai tay chắp trước ngực, cảm tạ Phật tổ hiển linh, cuối cùng cũng đưa được kẻ này đi rồi.
"Còn người kia nữa..." Sở Quân Liệt vừa đi xuống núi vừa thao thao kể, mắt đen sáng rực như thể có nói mãi cũng không hết chuyện.
Tư Vân Dịch yên lặng lắng nghe, dần hiểu vì sao mọi người lại vui vẻ ra tiễn cậu đến vậy, rõ ràng đều có lý do mà.
Không treo biểu ngữ, không pháo nổ trống vang hoan nghênh tiễn biệt, quả là nhờ mấy vị sư thầy có công phu tu hành, cộng thêm sự thanh tịnh của chốn Phật môn mà kìm lại được.
Trên đường xuống núi, quản gia không ngừng liếc nhìn cậu chủ nhà mình, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc.
Trong ký ức ông ta, cậu chủ chưa bao giờ là người hay nói và cười tươi như vậy. Nếu nhất định phải giải thích, thì chắc chắn là... vì yêu.
Trên đường xuống núi, ông Sở nghe cháu trai líu lo không ngừng, lúc đầu còn thấy thú vị, sau đó dần dần bắt đầu khâm phục Tư Vân Dịch thật sự có bản lĩnh.
Chiếc Lincoln bản L đã đỗ sẵn dưới chân núi, Sở Quân Liệt ngồi cạnh Tư Vân Dịch, vừa ngồi vừa nói không ngớt những lời nhung nhớ, Tư Vân Dịch nhìn cái đầu trọc nghiêng qua dựa vào vai mình, im lặng hồi lâu.
Ngũ quan của Sở Quân Liệt sắc nét ngay cả khi không có tóc vẫn rất điển trai, nhưng khi tựa lên vai thế này lại khiến người ta cảm thấy có phần không hài hòa.
"Quân Liệt." Ông Sở khẽ ho một tiếng, đưa cho cậu một chiếc mũ mua ở thị trấn dưới núi.
Sở Quân Liệt nhận lấy mũ đội lên, có chút tủi thân ngước nhìn Tư Vân Dịch.
"Tư tiên sinh, hai tuần nữa tóc em sẽ mọc lại thôi, đến lúc đó anh hãy xoa đầu em tiếp nhé, bây giờ có thể hơi chọc tay một chút."
Khóe môi Tư Vân Dịch cong lên nở một nụ cười, anh đưa tay lên, cách lớp mũ, khẽ xoa đầu cậu.
"Tư tiên sinh, anh vẫn chưa đến nhà em." Sở Quân Liệt được xoa đầu thì vui ra mặt, "Lần này anh nhất định phải ở chơi lâu một chút, em dẫn anh đi khắp thủ đô chơi được không?"
"Được." Tư Vân Dịch cúi đầu nhìn Sở Quân Liệt, ánh mắt cậu đen nhánh sáng lấp lánh, rồi như sợ bị phát hiện, cậu dùng tay che lại, nhanh chóng hôn nhẹ một cái lên má Tư Vân Dịch.
Quản gia cố nén biểu cảm trên mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nếu để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ này của cậu chủ nhà ông ta thì e rằng sẽ bị dọa cho rớt cả cằm.