Nhà họ Sở nằm ở vị trí được xem là yên tĩnh giữa chốn phồn hoa, là một khu vườn mang đậm phong cách Trung Hoa với diện tích rộng lớn.
Cảnh sắc trong sân vô cùng tao nhã. Dù đang là mùa đông nhưng vẫn có những loài cây chịu lạnh xanh tươi với lá kim rậm rạp. Trong sân có một hành lang dài uốn khúc, xung quanh là hòn non bộ và hồ cá, còn có hai gốc cổ thụ với rễ cây phủ đầy rêu xanh, chỉ trong một khoảng sân nhỏ đã có thể thu trọn vẻ đẹp của núi non sông nước.
Tuy chưa từng học qua kiến trúc hay phong thủy nhưng Tư Vân Dịch vẫn dễ dàng nhận ra từng chi tiết trong khuôn viên đều được chăm chút kỹ lưỡng.
Sở Quân Liệt đội một chiếc mũ len, tay nắm chặt lấy tay Tư Vân Dịch, khóe môi cong cong, không giấu nổi niềm vui sướng, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của những người giúp việc đi ngang qua.
Đưa Tư tiên sinh đến nơi mình đã lớn lên, trong lòng Sở Quân Liệt không khỏi dâng lên niềm hân hoan khó tả, như vậy có thể khiến hai người gần gũi hơn, cũng có thể để Tư tiên sinh hiểu thêm về cậu.
Tư Vân Dịch vừa đi vừa chậm rãi quan sát cảnh vật trong sân, đồng thời cũng để ý thấy sự dè chừng và sợ sệt ẩn hiện trong cử chỉ của đám người giúp việc đối với Sở Quân Liệt.
Họ cũng tỏ ra tò mò với Tư Vân Dịch, ánh mắt cứ vô thức rơi xuống hai bàn tay đang nắm chặt kia, vừa ngạc nhiên lại vừa bối rối.
"Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt nghiêng người sát lại gần, dịu dàng hỏi, "Tháng này có nhớ em không?"
Tư Vân Dịch quay mặt nhìn sang, đối diện với đôi mắt đen láy sáng long lanh của cậu, khẽ gật đầu.
"Em cũng rất nhớ anh." Ánh mắt Sở Quân Liệt rạng rỡ, cúi đầu thân thiết cọ nhẹ môi mình lên má Tư Vân Dịch.
"Mỗi ngày đều nhớ rất nhiều lần."
Tư Vân Dịch mỉm cười nhè nhẹ, khóe mắt bắt gặp ánh mắt kinh hãi của vài người giúp việc vừa đi ngang qua.
Giống như vừa thấy ma lại như tận mắt chứng kiến một con cá mập trắng nhảy tap* trên cạn, trong sự khiếp sợ cực độ, vài người giúp việc tay vẫn bê khay, lập tức bật chế độ chạy nước rút tám trăm mét, gần như quay lưng bỏ chạy ngay tức khắc.
* Nhảy tap là một hình thức khiêu vũ sử dụng âm thanh của giày tap chạm sàn như một hình thức gõ
Tư Vân Dịch khựng lại đôi chút, Sở Quân Liệt thấy người trước mặt phân tâm liền cúi đầu dính sát lên môi anh, dịu dàng m*t nhẹ vài cái.
Thấy thêm hai người giúp việc nữa đi ngang qua liền vội quay lưng rút lui, Tư Vân Dịch đáp lại Sở Quân Liệt một lúc, sau màn hôn nhẹ đầy ấm áp, anh nhẹ nhàng đẩy cậu ra.
"Tư tiên sinh, cho em hôn thêm cái nữa đi." Sở Quân Liệt nhỏ giọng năn nỉ, giọng nói còn mang theo chút nghèn nghẹn mũi.
Tư Vân Dịch cúi đầu chạm môi cậu thoáng chốc như chuồn chuồn lướt nước, cho cậu chút ngọt ngào an ủi.
Bao ngày xa cách, không phải Tư Vân Dịch không muốn chiều chuộng Sở Quân Liệt thêm một chút mà là vì đám người giúp việc cứ lần lượt đi ngang, ánh mắt kinh hoàng đến mức muốn lập tức bỏ chạy hoặc nhảy luôn xuống hồ cá bên cạnh.
Tư Vân Dịch không rõ Sở Quân Liệt từng để lại cho họ bóng ma tâm lý cỡ nào nhưng anh cũng mơ hồ đoán được, chắc chắn cậu đã từng làm không ít chuyện khiến người ta dù nhớ lại cũng vẫn còn cảm thấy run sợ.
Cũng thật khó cho bọn họ.
"Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt có vẻ chưa thỏa mãn với nụ hôn vừa rồi, cậu l**m môi một cái, còn muốn tiếp tục hôn thêm mấy cái nữa.
"Hửm?" Tư Vân Dịch giơ tay lên, ngón trỏ đặt nhẹ lên môi cậu.
Sở Quân Liệt mím môi lại, biết Tư tiên sinh lúc này không muốn hôn tiếp.
Quanh đây có quá nhiều người, hơn nữa...
Sở Quân Liệt đưa tay lên, lén sờ vào cái đầu dưới chiếc mũ len.
Bao giờ tóc mới mọc lại đây?
Dùng thuốc mọc tóc có hiệu quả không?
"Cậu Vân Dịch, cậu chủ." Quản gia bước nhanh đến, mỉm cười nhìn hai người, "Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi."
Từ lúc xuống máy bay tới giờ, bọn họ gần như chưa ăn gì tử tế, huống chi cậu chủ còn ở trong chùa suốt ngần ấy thời gian. Đồ chay trong chùa vốn thiên về thanh đạm, thậm chí còn ít nêm nếm, người bình thường ăn vài hôm chắc chắn không chịu nổi.
Tư Vân Dịch nắm tay Sở Quân Liệt, cùng quản gia đi về phía phòng ăn. Ông Sở đã thay một bộ đồ mới, ngồi ở ghế chủ vị, thấy hai đứa trẻ cùng bước vào, trong mắt không giấu được ý cười.
Sở Quân Liệt đã rất lâu rồi không cùng ông nội ăn cơm, lâu đến mức chính ông Sở cũng gần như không nhớ nổi lần cuối cùng hai ông cháu ngồi chung mâm là khi nào.
Mấy người giúp việc đứng bên cạnh, trên tay cầm khay bạc, bên trên đặt khăn ấm và bộ dao nĩa dự phòng.
Tư Vân Dịch vừa ngồi xuống, Sở Quân Liệt cũng ngồi cạnh anh, cậu đưa tay lấy khăn ấm giúp Tư Vân Dịch lau tay.
Tư Vân Dịch định rút tay về nhưng Sở Quân Liệt vẫn đuổi theo, cậu nắm lấy bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh nhà mình, dùng khăn ấm lau một cách nhẹ nhàng.
Ông Sở nhìn đứa cháu trai cúi đầu vừa cười vừa chăm chú lau tay cho người ta với vẻ mặt tận hưởng thì không khỏi nhướn mày, bất giác nhớ đến bức ảnh Tư Vân Dịch từng gửi cho ông.
Khi đó Quân Liệt đang sưởi chân cho Tiểu Tư, thoạt nhìn có vẻ cam chịu nhưng thật ra chắc là trong bụng đang sướng phát rồ rồi nhỉ?
Mấy người giúp việc đứng bên cạnh cũng nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ cố gắng giữ im lặng, giả vờ như không hề nhìn thấy gì cả.
Được cậu chủ hầu hạ khi dùng bữa... đây là lần đầu tiên họ thấy trong đời.
Sở Quân Liệt lau tay xong cho Tư Vân Dịch, cố nén h*m m**n cúi đầu hôn lên mu bàn tay anh, vội vàng lau qua tay mình vài cái, động tác vừa cẩu thả vừa vội vã.
"Dọn món đi." Ông Sở quay sang phân phó quản gia.
Nhà họ Sở dường như áp dụng chế độ ăn theo kiểu riêng biệt. Ông Sở, Sở Quân Liệt và Tư Vân Dịch mỗi người đều dùng món khác nhau. người giúp việc sẽ lần lượt mang từng món lên trình ra trước mặt khách, nếu muốn ăn thì chỉ cần khẽ gật đầu, nếu không thì chỉ cần hơi nghiêng mặt, người giúp việc sẽ lập tức mang món kế tiếp lên.
Sở Quân Liệt đói đến mức không chịu nổi, mỗi món chỉ vài miếng là giải quyết xong. Ăn liên tiếp mấy món vẫn chưa đã thèm, cậu dứt khoát bảo đầu bếp làm thêm một miếng bít tết.
Ông Sở nhìn cháu trai đang ăn ngon lành lại nhớ đến đứa trẻ từng tuyệt thực nhiều ngày trước đây và cả hình ảnh thằng bé cố gắng nhét thức ăn vào miệng, so sánh hai hình ảnh ấy với nhau, khóe môi ông khẽ cong lên, lộ ra chút ý cười.
Bít tết mới vừa chín được bưng lên, Sở Quân Liệt lập tức cẩn thận cắt một miếng nhỏ, gắp sang đĩa của người bên cạnh.
"Tư tiên sinh, anh nếm thử đi."
Tư Vân Dịch gắp miếng thịt bít tết nhỏ đã cắt sẵn bỏ vào miệng, nếm thử rồi khẽ gật đầu.
"Ngon không, Tư tiên sinh? Anh có muốn ăn thêm không?" Sở Quân Liệt lập tức lại cắt thêm một miếng nữa từ phần bít tết của mình.
"Hương vị ổn rồi, đủ rồi." Tư Vân Dịch vẫn chưa quen với cách dùng bữa ở nhà họ Sở, phía sau mỗi người đều có ít nhất hai người giúp việc túc trực khiến anh có chút không được tự nhiên.
"So với món em nấu thì sao?" Sở Quân Liệt không nhịn được tò mò nghiêng đầu hỏi, chút hiếu thắng trong giọng nói lộ rõ.
Câu vừa dứt, mọi người trong phòng đều bất ngờ quay sang nhìn Sở Quân Liệt.
Ông Sở thoáng kinh ngạc, đứa cháu trước nay chẳng hề bén mảng đến nhà bếp vậy mà lại biết nấu ăn?
Tư Vân Dịch nghe câu hỏi, anh đặt đũa xuống ngẩng đầu nhìn Sở Quân Liệt.
"Của em ngon hơn."
Chỉ bốn chữ ngắn gọn lập tức khiến Sở Quân Liệt vui đến mức lâng lâng như bay trên mây.
Tư tiên sinh nói món cậu nấu còn ngon hơn cả đầu bếp nổi tiếng nhà họ Sở!
"Tiểu Tư, Quân Liệt biết nấu những món gì vậy?" Ông Sở cũng thấy hứng thú, đặt đũa xuống hỏi.
Tư Vân Dịch còn đang nghĩ xem nên trả lời thế nào đã thấy Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm ông nội, ánh mắt thoáng trầm xuống.
"Có gì thì ông cứ hỏi thẳng cháu, có ý kiến gì thì cũng cứ nói thẳng, khỏi phải vòng qua Tư tiên sinh."
Ông Sở khựng lại, biết cháu trai phản ứng hơi quá lại càng thấy rõ Sở Quân Liệt có xu hướng bảo vệ Tư Vân Dịch đến mức nào.
"Ông không có ý gì khác, chỉ đơn thuần hỏi vậy thôi."
Nhìn hai ông cháu có vẻ lại chuẩn bị căng thẳng, mấy người giúp việc bên cạnh trái lại thấy... quen rồi.
Đây mới là dáng vẻ thường ngày của cậu Sở!
Cái người dịu dàng chu đáo, ánh mắt ngập tràn hình bóng người bên cạnh lại còn hay cười vừa rồi mới là giả!
"Thật ạ?" Sở Quân Liệt có phần không vui, cậu đặt dao nĩa xuống, vừa định mở miệng nói gì đó thì phát hiện Tư tiên sinh quay đầu nhìn sang.
Chạm phải ánh mắt của Tư tiên sinh, Sở Quân Liệt lập tức ngoan ngoãn im lặng, rụt cổ nhìn anh, khẽ chớp mắt một cái.
Thấy cậu cúi đầu cắt bít tết một cách ngoan ngoãn, Tư Vân Dịch mới quay sang nhìn ông Sở, giọng nói vẫn ôn hòa như thường.
"Ông Sở, Quân Liệt biết làm nhiều món lắm, mấy năm nay vẫn luôn học hỏi. Cậu ấy nấu được cả món Trung lẫn món Tây, mấy món gia đình thông thường cũng đều rất thành thạo."
Ông Sở nhìn cháu mình đang vừa cúi đầu cắt bít tết vừa khẽ hừ mũi, lại nhìn sang Tư Vân Dịch ngồi đối diện, trong lòng bất giác nảy sinh một cảm giác kỳ diệu.
Thế gian này, vạn vật tương sinh tương khắc.
Trước giờ ông vẫn luôn cho rằng không ai có thể "trị" được Quân Liệt, nhưng hiện tại, người đó lại cứ thế mà xuất hiện.
Trước mặt người này, Quân Liệt như biến thành một con người khác, cậu ngoan ngoãn, nghe lời, thu hết gai nhọn trên người lại, chỉ cần nhìn thấy người đó là cả ánh mắt cũng sáng lên, cả người như bừng sống dậy.
Quản gia đứng một bên quan sát, vẻ mặt cũng không giấu nổi kinh ngạc.
Chuyện vừa nãy... là thật đấy ư?
Chỉ một ánh mắt thôi mà đã khiến cậu chủ thu lại toàn bộ sự sắc bén và phòng bị vốn có.
Nếu nói cậu chủ là một thanh kiếm bén ngót, chỉ cần không cẩn thận là sẽ làm bị thương cả mình lẫn người khác, thì bây giờ, có lẽ cậu đã tìm được vỏ kiếm của mình.
"Tốt lắm." Ông Sở lấy lại tinh thần, nhìn Tư Vân Dịch, trong ánh mắt đã nhiều thêm vài phần ý cười.
"Giờ mà biết nấu ăn thì đúng là có thêm điểm cộng rồi."
Sở Quân Liệt ngẩng đầu liếc nhìn ông nội, trong mắt còn vương chút cảnh giác rồi cắn miếng bít tết tiếp theo.
"Quân Liệt cũng có thiên phú trong việc nấu nướng." Tư Vân Dịch đã ăn no bảy phần, đặt đũa xuống.
"Mới học không lâu đã có thể nấu được kha khá rồi."
Nghe thế, ông Sở mỉm cười hiền hòa, còn Sở Quân Liệt thì vì lời khen kia mà khóe môi lại khẽ nhếch lên, suýt nữa là không giấu được nụ cười.
Sau hành trình dài mệt mỏi, ăn tối xong, Tư Vân Dịch đã bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ, đợi thêm một lát để Sở Quân Liệt ăn no xong, cơn buồn ngủ lại càng dâng cao.
"Ông Sở, không biết ông có thể cho quản gia thu xếp giúp tôi một phòng nghỉ được không? Tôi muốn về nghỉ trước một chút."