Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 124.




Nụ cười của Châu Khê Mạc vẫn tươi sáng như mọi khi, nếu không vì mất hai chiếc răng có lẽ cậu ta đã có thể cười hoàn hảo hơn.

 

"Đây là bác sĩ Tư à?" Châu Khê Mạc nghiêng đầu nhìn người trước mặt, vẫn tiếp tục cười toe toét, "Hay là bác sĩ Gâu, bác sĩ Meo..."

 

Tư Vân Dịch im lặng nhìn Châu Khê Mạc, không lên tiếng.

 

"Bác sĩ tới khám bệnh cho tôi à, có mang đồ ăn theo không?"

 

Châu Khê Mạc nhìn trái nhìn phải quanh người Tư Vân Dịch, phát hiện anh chẳng mang gì theo bèn phụng phịu ngồi lại ghế, vươn tay về phía anh, "Vậy thuốc đâu, ít nhất cũng nên mang thuốc chứ."

 

"Thuốc ngọt, thuốc đắng, tôi sẽ uống hết sạch, rồi bác sĩ phát cho tôi một cái dán dán, dán ngay ở đây nhé!"

 

Châu Khê Mạc vỗ vỗ ngực mình. Tư Vân Dịch nhìn theo, trên áo bệnh nhân là một hàng sticker đủ màu sắc, thường thì y tá sẽ phát sticker như phần thưởng sau khi bệnh nhân chịu uống thuốc hoặc hợp tác điều trị.

 

"Bác sĩ, tôi nói cho anh biết, tối qua tôi thấy một con gà bay trên trời đấy, không phải là bay đâu nha, mà là trôi...." Châu Khê Mạc đứng dậy, dang hai tay, ánh mắt dán chặt vào Tư Vân Dịch.

 

"Nó cứ như vậy, lơ lửng trước mắt tôi, giống như, giống như..."

 

Tư Vân Dịch ngước mắt, thản nhiên đối mặt với ánh nhìn của Châu Khê Mạc.

 

"Giống như con gà cậu gọi ngoài tiệm ăn khuya hôm qua bằng cách mượn điện thoại y tá đặt ấy hả?"

 

Trước khi gặp Châu Khê Mạc, Tư Vân Dịch đã trao đổi với bác sĩ phụ trách điều trị của cậu ta, là đồng nghiệp nên trò chuyện cũng dễ dàng hơn.

 

Châu Khê Mạc im lặng một lúc rồi lại ngồi xuống.

 

"Nếu trạng thái tinh thần của cậu thật sự tệ như những gì cậu đang thể hiện." Tư Vân Dịch nhìn dãy sticker được dán ngay ngắn trên ngực Châu Khê Mạc, "Trên người cậu sẽ khó xuất hiện thứ gì có trật tự như vậy."

 

Châu Khê Mạc cúi đầu nhìn một lượt những sticker trên người, khóe miệng trễ xuống, lại ngẩng đầu nhìn Tư Vân Dịch, liếc nhanh về phía góc có camera giám sát rồi đưa tay lên môi làm động tác kéo khóa miệng.

 

Cậu ta sẽ không nói gì cả.

 

"Cậu không cần lo về camera," Tư Vân Dịch bình thản mở miệng, "Người của công ty cố vấn an ninh có cách xử lý chuyện đó."

 

"Quân Liệt đang đứng canh ngoài cửa để đảm bảo an toàn cho tôi, căn phòng này cách âm rất tốt, cậu ấy không nghe thấy được đâu."

 

Châu Khê Mạc liếc nhìn cánh cửa phòng thăm khám, lại quay sang nhìn Tư Vân Dịch, đưa tay lên gãi mũi, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc.

 

"Anh sắp chết đến nơi rồi mà Sở Quân Liệt vẫn chưa buộc anh vào cạp quần thì không nói, lại còn nỡ để anh đến gặp tôi à?"

 

Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn Châu Khê Mạc, ngón tay khẽ đặt lên mặt bàn.

 

"Màn mở đầu này... không hay lắm."

 

"Tôi biết!" Châu Khê Mạc lại đưa tay xoa mũi, "Trong mũi có thể hang mà, khi nói dối người ta sẽ vô thức chạm vào. Nhưng lần này mũi tôi thật sự ngứa, chắc là phẫu thuật hồi đó không làm tốt, ngứa là do vấn đề vật lý, không phải tâm lý đâu."

 

Tư Vân Dịch nhìn vẻ mặt có chút cà rỡn của Châu Khê Mạc, ngón tay vẫn nhẹ sờ mặt bàn như thể đang cảm nhận chất liệu của nó.

 

"Không phải hành động của cậu, mà là thái độ."

 

"Thái độ tôi thì sao?" Châu Khê Mạc nhướng mày.

 

Tư Vân Dịch đưa tay tháo kính đặt lên bàn, đôi mắt lạnh như phủ sương tuyết đối diện với ánh mắt của Châu Khê Mạc.

 

"Có một số kẻ giết người thường sẽ tỏ vẻ coi thường nạn nhân." Tư Vân Dịch điềm tĩnh nói, "Bởi vì họ từng trải qua cảm giác nắm giữ sinh tử của người khác trong tay nên sẽ nghĩ bản thân cao hơn nạn nhân một bậc."

 

Châu Khê Mạc sững người nhìn anh, ánh mắt theo bản năng hơi tránh đi.

 

"Cậu cho rằng mình nắm giữ được nhiều thông tin hơn, biết được những điều người khác không biết, lợi dụng điều đó để kiếm lợi rồi tự cho rằng tất cả đều là nhờ năng lực của mình."

 

Tư Vân Dịch tiếp tục nói.

 

"Cậu còn cho rằng chúng ta có sự chênh lệch về nhận thức, tưởng rằng bản thân hiểu rõ thế giới này hơn bất kỳ ai trong chúng tôi, tầm nhìn cũng xa hơn, nên cậu bình đẳng mà khinh miệt tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ nhân vật chính của thế giới này, vì cậu biết, dù có thế nào cũng không thể giết được cậu ấy, ngược lại sẽ chỉ hết lần này tới lần khác chết trong tay cậu ấy."

 

Ánh mắt Châu Khê Mạc cụp xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên vài phần đắc ý.

 

"Đúng, anh nói đúng hết. Nhưng tôi thực sự có được nhiều thông tin hơn và sự chênh lệch về nhận thức mà anh nói đó.

 

Anh không thể phủ nhận, tôi đúng là đứng cao hơn các anh, nhìn xa hơn các anh."

 

Tư Vân Dịch im lặng nhìn cậu ta, thần sắc vẫn bình thản.

 

Châu Khê Mạc đối diện với ánh mắt ấy, chỉ thấy Tư Vân Dịch lấy từ trong túi áo ra một chuỗi tràng hạt cầm tay màu xanh nhạt, tua rua thắt ở đầu là dải màu loang nhẹ.

 

Nhìn chuỗi tràng hạt trước mặt, Châu Khê Mạc khẽ bật cười, lại quay sang nhìn Tư Vân Dịch.

 

"Bác sĩ Tư, đừng nói là anh tới đây để khuyên tôi biển khổ vô biên, quay đầu là bờ đấy nhé?"

 

Chuỗi tràng hạt này, Châu Khê Mạc từng nhìn thấy ở kiếp đầu tiên, khi cậu ta đến Ninh Thành điều tra, lúc ấy nó là di vật của Tư Vân Dịch. Châu Khê Mạc từng cầm chơi một lúc, cảm thấy chất ngọc trong suốt, ấm mượt, là loại thượng phẩm, về sau lưu lạc ra ngoài, bị một nhà sưu tầm tư nhân thu mua.

 

"Chuỗi tràng này tên là Thanh Phong Quá." Tư Vân Dịch không bận tâm tới tiếng cười của Châu Khê Mạc, chỉ chăm chú nhìn người trước mặt.

 

"Một người bạn tu hành tại gia từng tặng tôi, khuyên tôi giữ lòng từ bi, tuyệt đối không sát sinh."

 

Châu Khê Mạc nhìn Tư Vân Dịch, nụ cười trên mặt dần dần tan biến, cúi đầu, có phần không dám tin mà nhìn về chuỗi tràng đặt trên bàn.

 

Nếu ở kiếp đầu tiên, chuỗi hạt này cũng từng mang theo lời khuyên như thế, vậy điều đó có nghĩa là kiếp đầu tiên mà cậu ta tưởng là khởi đầu của mọi chuyện, kỳ thực... lại không phải bắt đầu? Trước đó, còn có một thế giới khác tồn tại?!

 

Không thể nào!

 

"Từ trước đến nay tôi vẫn luôn không hiểu, tôi từng là bác sĩ, sao có thể làm hại người khác." Tư Vân Dịch chăm chú nhìn Châu Khê Mạc.

 

"Gần đây tôi mới hiểu ra, chuỗi tràng này, vốn dĩ không phải tặng cho tôi."

 

Biết sớm trăng sáng giữ được người, gặp gió nhẹ chẳng buộc thuyền trôi.

 

(Chữ "Mạc" trong tên Châu Khê Mạc, trùng với "Mạc" trong "Mạc Hệ Châu" nghĩa là không buộc thuyền.)

 

Tư Vân Dịch đẩy chuỗi tràng về phía Châu Khê Mạc.

 

Châu Khê Mạc ngẩn người nhìn chuỗi tràng trước mặt, cả người chết lặng ngồi trên ghế, trong đầu dậy sóng.

 

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

 

Những điều từng được xây dựng, sự kiêu ngạo của kẻ tái sinh trong khoảnh khắc này sụp đổ tan tành. Châu Khê Mạc đưa tay ôm chặt đầu, cảm giác như não sắp sôi lên.

 

Cậu ta th* d*c hỗn loạn, đập trán mấy lần xuống mặt bàn, bỗng ánh mắt lóe lên, ngẩng đầu nhìn Tư Vân Dịch, nhanh chóng hỏi một câu.

 

"Quả chuối chín trên cây quay lên hay quay xuống?!"

 

Tư Vân Dịch hơi đổi sắc mắt, bình tĩnh trả lời, "Quay lên."

 

Thấy Châu Khê Mạc không nói gì, anh lấy điện thoại ra tra câu hỏi tương tự, tất cả kết quả đều giống nhau.

 

Quả chuối chín, đầu quả hướng lên.

 

"Không, không, không." Ánh mắt Châu Khê Mạc ngân ngấn nước, nhìn chằm chằm Tư Vân Dịch.

 

"Tôi nói cho anh biết, tôi rất chắc chắn, ở kiếp trước, đáp án là quay xuống, là quay xuống!"

 

Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn người trước mặt.

 

"Chúng ta vẫn là cùng một nhóm người, chỉ là thế giới không ngừng khởi động lại, nên mới xảy ra chuyện như vậy. Trong tâm lý học, mấy người gọi hiện tượng này là..." Châu Khê Mạc cố gắng nhớ lại thuật ngữ kia.

 

"Hiệu ứng Mandela*." Tư Vân Dịch cất tiếng.

 

(* Hiệu ứng Mandela là một hiện tượng tâm lý khi một số lượng lớn người cùng nhau chia sẻ một ký ức sai lệch về một sự kiện đã xảy ra trong quá khứ)

 

"Đúng, đúng rồi!" Cảm xúc của Châu Khê Mạc gần như sụp đổ, sốt sắng hỏi, "Hiện tại đã ghi nhận được bao nhiêu hiệu ứng Mandela rồi?"

 

"Không có thống kê cụ thể." Tư Vân Dịch cụp mắt, "Nhưng hiệu ứng này bao trùm cả địa lý, sinh học, cơ học, giải phẫu học..."

 

Châu Khê Mạc ngây người nhìn người trước mặt, nụ cười trên môi đầy cay đắng.

 

Thế giới này, rốt cuộc đã khởi động lại bao nhiêu lần?

 

Vậy tất cả những gì cậu ta làm, cuối cùng có còn chút ý nghĩa nào không?

 

Ánh mắt Châu Khê Mạc lần nữa rơi xuống chuỗi tràng hạt trên bàn, màu sắc nhạt nhòa, cậu ta cẩn thận vươn tay ra, ngón tay khẽ chạm vào lớp ngọc mượt mà của nó.

 

Vẫn là cảm giác ấy, không hề thay đổi.

 

Tư Vân Dịch nhìn Châu Khê Mạc chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt.

 

"Giờ thì." Tư Vân Dịch chậm rãi nói để cậu ta nghe rõ từng chữ, "Cậu có thể đứng ở góc độ ngang hàng để nói chuyện với tôi... về vụ tai nạn xe năm đó không?"

 

"Sở Quân Liệt không nói cho anh à?" Ánh sáng trong mắt Châu Khê Mạc dần dần tắt lịm, mệt mỏi ngẩng đầu lên.

 

"Kiếp trước của anh, cả kiếp trước nữa... tai nạn xe đó không g**t ch*t được anh."

 

"Ở kiếp đầu tiên, tôi vẫn chưa thức tỉnh, chỉ có ký ức của kiếp đó, giống như anh bây giờ có ký ức của kiếp trước vậy."

 

Châu Khê Mạc đờ đẫn nhìn tràng hạt trước mặt.

 

"Điều tôi biết chỉ là, sau vụ tai nạn ấy, anh rơi vào hôn mê, hôn mê suốt một thời gian rất dài. Đến khi anh tỉnh lại, nhà họ Tư đã tan cửa nát nhà."

 

"Còn vụ tai nạn ở kiếp thứ hai..." Châu Khê Mạc nhìn chuỗi hạt trên bàn, có chút không biết nên mở miệng thế nào.

 

"Là cậu giết tôi." Ánh mắt Tư Vân Dịch bình lặng.

 

Châu Khê Mạc ngẩng đầu nhìn anh.

 

"Tôi từng nói rồi, cậu có cái kiểu của kẻ gây án, sự khinh thường dành cho nạn nhân."

 

Tư Vân Dịch không chút biểu cảm, "Dù tôi là người yêu cấp trên của cậu hay là một người lớn tuổi hơn cậu, cậu cũng chưa từng một lần nói chuyện với tôi một cách kính trọng."

 

Châu Khê Mạc nhìn người trước mặt, cậu ta bỗng bật cười nhưng sắc mặt lại dần trở nên kỳ quái.

 

"Vậy anh thử đoán xem, vì sao lúc đó tôi lại giết anh."

 

Trên đường đến bệnh viện tâm thần, Sở Quân Liệt từng mập mờ nhắc đến vài điều, là những chuyện Châu Khê Mạc nói về kiếp đầu tiên. Tuy không rõ thật giả, nhưng ít nhất cũng coi như có chút manh mối.

 

"Ngoài việc sợ tôi sẽ trả thù như ở kiếp đầu tiên." Tư Vân Dịch nói ra suy đoán trước mắt, "Có lẽ cậu còn muốn trút giận."

 

Ngạt thở và đâm đều giống nhau ở một vài khía cạnh, đều tượng trưng cho khát khao và d*c v*ng của kẻ gây án.

 

Châu Khê Mạc lau đi giọt nước mắt còn vương lại trên mặt, "Ở kiếp đầu tiên, trước khi anh xuất hiện, tôi từng rất ngưỡng mộ Sở Quân Liệt."

 

"Anh ta trẻ như vậy mà làm được mọi chuyện một cách xuất sắc đến thế. Anh ta và tôi đều là trẻ mồ côi, nhưng tôi thì yếu đuối, còn anh ta hoàn toàn là hình mẫu mà tôi ao ước được trở thành."

 

"Anh ta có tiền, có nhà họ Sở chống lưng. Mỗi lần anh ta thành công, mỗi lần anh ta vả mặt người khác, tôi đều thấy rất tự hào."

 

"Cho đến khi anh xuất hiện." Châu Khê Mạc nhìn về phía Tư Vân Dịch, trong mắt dâng lên ánh sáng mong manh.

 

"Anh nhanh chóng giành được sự chú ý của anh ta. Tốc độ thăng tiến của anh nhanh hơn tôi rất nhiều. Tôi từng vô cùng ghen tị với anh, không nhịn được mà bắt chước từng cử chỉ, từng hành động của anh, lúc nào cũng dõi theo anh."

 

Sắc mặt Châu Khê Mạc đượm vẻ chua xót đến tận cùng, "Tôi cứ tưởng là mình ghét anh, nhưng càng để tâm, tôi càng nhận ra... anh rất đáng mến."

 

Giọng cậu ta dần nhỏ lại, "Anh không còn nhớ nữa, nhưng quả thực anh từng cứu tôi. Khi đó tôi xem chuyện đó là nỗi sỉ nhục, nhưng... tôi lại không thể ngừng nhớ lại hết lần này đến lần khác."

 

"Ông Sở từng nói ông ấy xem tôi như người nhà, ông ấy sẽ đứng ra thu xếp chuyện hôn sự cho tôi. Có một lần ông ấy hỏi tôi có vừa ý ai chưa, không hiểu sao tôi lại thốt ra tên anh."

 

Ánh mắt Châu Khê Mạc né tránh, "Khi đó Sở Quân Liệt cũng có mặt, anh ta ngăn ông cụ tìm anh đến, sau đó còn hỏi tôi, quan hệ giữa tôi và anh đã tiến triển đến đâu rồi."

 

"Tôi không muốn nói là chúng ta đến cả nắm tay còn chưa chính thức nên đã nói dối rằng những gì có thể làm trước khi cưới, chúng ta đều đã làm cả rồi."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận