Châu Khê Mạc hít sâu một hơi, "Sau đó, ngày hôm sau, Sở Quân Liệt đột nhiên gọi tôi đến. Tôi đến biệt thự của anh ta, nhìn thấy anh đang ngủ trên giường của anh ta."
"Sở Quân Liệt mặc áo choàng tắm, cố ý để lộ dấu hôn trên cổ. Anh ta đưa cho tôi một ly rượu vang, hỏi tôi định khi nào kết hôn."
Châu Khê Mạc khẽ nhắm mắt lại.
"Tôi từng xem anh ta là đối tượng để ngưỡng mộ, nhưng sau chuyện đó, anh ta không từ thủ đoạn nào để sỉ nhục tôi, cố ý khiến tôi làm sai việc rồi đẩy tôi trở lại dưới trướng ông Sở."
"Tin đồn giữa hai người các anh ngày càng lan rộng. Trong một buổi tiệc, tôi thấy Sở Quân Liệt cố ý lạnh nhạt với anh. Tôi gặp anh trong vườn hoa, anh nói với tôi anh đã định từ chức." Châu Khê Mạc cố gắng nở một nụ cười.
"Tôi tưởng mình có cơ hội, nhưng Sở Quân Liệt lại đổi ý. Anh ta không cho anh rời đi. Mấy hôm sau, nhà họ Yến ở Ninh Thành gặp chuyện, chỉ cần nhìn cách ra tay là tôi biết ngay do Sở Quân Liệt làm."
"Ông Sở cũng bắt đầu để ý đến anh ta, bảo tôi đi Ninh Thành điều tra. Khi đó tôi lần theo manh mối mới biết anh là con trai út nhà họ Tư."
"Lúc ấy tôi mới hiểu, thì ra anh tiếp cận Sở Quân Liệt là để điều tra và trả thù, muốn tính sổ những món nợ của nhà họ Tư, nhưng anh lại bị Sở Quân Liệt phát hiện thân phận. Anh muốn rời đi nhưng bị anh ta ép ở lại."
"Sở Quân Liệt biết rõ thân phận của anh, nhưng để lấy lòng anh, thậm chí không tiếc ra tay với nhà họ Yến."
Châu Khê Mạc khẽ nhíu mày, "Tất cả chỉ là suy đoán của tôi. Bởi lúc ấy tôi hoàn toàn không liên lạc được với anh, đồng nghiệp cũ của anh cũng không ai biết anh ở đâu. Sở Quân Liệt đã nhốt anh trong lãnh địa của mình, hoàn toàn biệt vô âm tín."
"Tôi lo cho sự an nguy của anh nên đã tiết lộ chút thông tin cho ông Sở, hy vọng mượn tay ông ấy đưa anh thoát khỏi tay Sở Quân Liệt."
"Chúng tôi tìm kiếm mấy ngày trời, tôi gần như không ngủ, cuối cùng cũng tìm được anh. Nhân lúc Sở Quân Liệt không có ở đó, chúng tôi đưa anh ra khỏi biệt thự của anh ta rồi đưa anh về biệt viện nhà họ Sở."
"Sở Quân Liệt gần như lập tức đuổi đến. Ông Sở không cản nổi, còn anh thì khẽ nói với tôi rằng anh muốn được giải thoát."
Châu Khê Mạc im lặng rất lâu.
"Tôi không thể đoán được suy nghĩ của anh, cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy trong biệt thự riêng của Sở Quân Liệt. Nhưng tôi không thể để anh rơi vào tay anh ta nữa, nên trước khi anh ta đến, tôi đã tự tay bỏ thuốc độc vào ly nước của anh."
Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn người trước mắt, trong mắt thoáng dao động.
"Anh trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của Sở Quân Liệt, anh ta phát điên, điên cuồng phản kích chúng tôi, còn tôi thì làm liên lụy đến cả ông Sở." Châu Khê Mạc cúi đầu thật sâu, một lúc sau mới ngẩng lên, đôi mắt đã đỏ bừng.
"Cho nên khi tôi phát hiện thế giới này là một cuốn sách, sau khi sống lại, tôi bắt đầu lên kế hoạch cho kiếp sau."
Châu Khê Mạc nhìn thẳng vào Tư Vân Dịch.
"Tôi muốn chúng ta trong kiếp này có một cái kết hoàn mỹ."
"Cậu đã làm gì?" Sắc mặt Tư Vân Dịch vẫn bình tĩnh.
"Kiếp trước, khi đến nơi xảy ra tai nạn của anh, tôi không phải muốn giết anh mà là muốn ngăn cản trước tai nạn đó." Viền mắt Châu Khê Mạc đỏ hoe.
"Tôi bố trí một vài chướng ngại trên đoạn đường anh sắp đi qua, nghĩ rằng nếu xe anh đến trễ một chút, chậm lại một chút, có lẽ sẽ tránh được tai nạn."
Châu Khê Mạc giơ tay che mặt.
"Nhưng tài xế của anh kỹ thuật quá giỏi, né hết mọi chướng ngại, vậy mà tai nạn vẫn xảy ra."
"Tôi cùng những người khác kéo anh ra khỏi xe, cố hết sức cầm máu cho anh. Họ gọi cấp cứu nhưng xe cứu thương vì mấy chướng ngại kia mà bị lật, tuy không ai chết nhưng đường bị tắc nghiêm trọng hơn."
"Tôi không còn cách nào, chỉ đành tự tay kết thúc nỗi đau của anh." Châu Khê Mạc cúi đầu, buồn bã.
"Tôi không cứu được anh, ngược lại còn hại anh. Ở kiếp đầu tiên, tôi làm liên lụy đến ông Sở. Đến kiếp thứ hai, tôi muốn trả ơn ông ấy, nhưng không ngờ ông ấy lại bảo tôi tiếp xúc với Sở Quân Liệt."
"Sở Quân Liệt không còn sự kiềm chế từ anh trở nên vô lý và tàn nhẫn. Những điều tôi nói trước đó, hoàn toàn là thật." Châu Khê Mạc hít sâu một hơi.
"Tôi không chịu nổi anh ta, cố tình nhắc đến tên anh trước mặt anh ta, khiến anh ta bắt đầu tìm kiếm thông tin về anh. Quả nhiên, không ngoài dự đoán, anh ta tăng tốc kết thúc kiếp đó."
"Tôi đã chuẩn bị cả một kiếp. Ghi lại các dãy số trúng thưởng, học thuộc xu hướng thị trường chứng khoán, thậm chí đến cả cô nhi viện, điều tra cuộc sống của những đứa trẻ mồ côi sau khi được nhận nuôi, tìm ra một đôi vợ chồng phù hợp... Sau khi sống lại lần nữa, tôi chọn đi một con đường hoàn toàn khác."
"Nhưng tôi thật sự không ngờ, anh cũng có ký ức của kiếp trước." Châu Khê Mạc nhìn Tư Vân Dịch.
"Khi biết anh không đi du lịch xa, còn để Sở Quân Liệt vào ở rể, tôi liền biết toàn bộ sự chuẩn bị ở kiếp trước của tôi... đã đổ sông đổ biển."
"Anh từng nói ở kiếp đầu tiên, nếu phải chọn bạn đời, anh sẽ chọn người mà anh không thể nhìn thấu chỉ trong một ánh mắt, nên tôi đã chỉnh mặt." Châu Khê Mạc mỉm cười, "Tôi đã chuẩn bị rất nhiều về những nơi anh muốn đi du lịch, ghi chép của tôi có đến mười quyển sổ, tất cả đều để ở nhà."
"Tôi muốn để anh thấy rõ bộ mặt thật của Sở Quân Liệt nên đã vào công ty của anh ta, định tiếp cận từng bước một để chia rẽ hai người."
"Nhưng tôi lại bị chiến thuật tâm lý của anh mê hoặc. Nếu tôi đoán không lầm, lúc anh nói chuyện với tôi, Sở Quân Liệt đã ở trong phòng nhỏ bên cạnh rồi."
Châu Khê Mạc lại mỉm cười, để lộ chiếc răng sứt, "Anh ta vẫn tàn nhẫn như xưa, nhưng có lẽ là vì anh, lần này anh ta không giết tôi."
"Mạc Hệ Châu." Tư Vân Dịch trầm ngâm giây lát, nhìn người trước mặt rồi điềm đạm mở miệng, "Ở kiếp trước, khi cậu tìm thông tin nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, cậu có từng thử tìm cha mẹ ruột của mình không?"
Châu Khê Mạc hơi sững lại, không hiểu vì sao Tư Vân Dịch đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng vẫn cay đắng trả lời thật.
"Tôi đã tìm. Mẹ tôi lúc sinh tôi còn rất trẻ, bà bị một gã đàn ông trung niên lừa dối, tên súc sinh đó đã chết rồi. Giờ mẹ tôi có cuộc sống riêng của bà, tôi sẽ không đi tìm nữa."
"Khi chào đời, cân nặng của cậu chắc cũng khá thấp." Tư Vân Dịch cúi đầu, ghi chép lại điều gì đó lên tờ giấy ghi chú.
"Sao anh biết?" Châu Khê Mạc càng cảm thấy kỳ lạ.
"Tôi không tin câu chuyện của cậu. Vì toàn bộ sự việc có một cách lý giải đơn giản hơn nhiều."
Tư Vân Dịch ngẩng lên, nhìn về phía Châu Khê Mạc.
"Lý giải gì cơ?" Châu Khê Mạc đầy vẻ khó hiểu.
"Người cậu thích là Sở Quân Liệt. Vì thế ở kiếp đầu tiên, cậu hạ độc tôi. Đến kiếp thứ hai, cậu tự tay kết liễu tôi tại hiện trường vụ tai nạn xe. Sau đó, nhờ đề cử của ông Sở, cậu được toại nguyện ở bên Sở Quân Liệt."
Tư Vân Dịch tóm lược một cách đơn giản, "Ở kiếp thứ hai, cậu phát hiện Sở Quân Liệt có chút điên rồ nên đợi đến kiếp này, chờ tôi ổn định được tình trạng của Sở Quân Liệt rồi xin vào công ty tài chính, thử xem có thể chen chân vào hay không."
"Không phải! Tôi không có!" Châu Khê Mạc lập tức phủ nhận, trong mắt tràn đầy bất cam, "Sở Quân Liệt đã giết tôi hai lần! Hai lần! Làm sao tôi có thể yêu anh ta được!"
Tư Vân Dịch hơi nhướng mày, lặng lẽ nhìn Châu Khê Mạc.
Châu Khê Mạc nhìn ánh mắt của Tư Vân Dịch, há miệng định nói, nhưng rồi chẳng biết nên nói gì.
Bản thân cậu ta... cũng từng tổn thương anh hai lần.
"Nếu anh chịu tin tôi một chút..." Châu Khê Mạc buồn bã hẳn đi, "Anh có thể đến nhà tôi, mật mã vào cửa là 132507. Trong nhà có kế hoạch du lịch tôi từng viết, còn có ghi chép đặc điểm và truyền thuyết của từng điểm đến, tôi đã viết tròn mười quyển."
"Tôi kiến nghị cậu tiếp tục điều trị trong bệnh viện tâm thần." Ánh mắt Tư Vân Dịch nghiêm nghị, anh cầm lấy kính trên bàn, nhẹ nhàng đeo lên sống mũi, chỉnh lại dây kính.
"Về tình trạng bệnh của cậu, tôi sẽ trao đổi thêm với bác sĩ điều trị chính."
"Thế còn cái này?" Châu Khê Mạc cầm chuỗi hạt, ngẩng đầu nhìn Tư Vân Dịch.
"Đây là quà của một người bạn tôi nhờ tôi thay mặt tặng cậu." Tư Vân Dịch đứng dậy, "Cứ giữ lấy, xem như tu dưỡng tâm tính."
Tư Vân Dịch rời khỏi phòng gặp mặt, Sở Quân Liệt đang đứng chờ bên ngoài, vừa thấy Tư tiên sinh bước ra liền lập tức tiến lại gần.
"Tư tiên sinh, anh không sao chứ?" Sở Quân Liệt quan sát kỹ từ trên xuống dưới, trong đôi mắt đen nhánh ánh lên sự lo lắng đầy ắp.
"Không sao." Tư Vân Dịch thần sắc tự nhiên, nắm tay Sở Quân Liệt, sau khi trao đổi với viện trưởng bệnh viện tâm thần cùng bác sĩ điều trị và y tá trưởng phụ trách Châu Khê Mạc, họ cùng rời khỏi bệnh viện.
"Tư tiên sinh, chúng ta đi đâu?" Sở Quân Liệt lên xe, siết chặt tay Tư tiên sinh, cơ thể vô thức dán sát người bên cạnh.
"Đến nhà Châu Khê Mạc." Ánh mắt Tư Vân Dịch vẫn bình thản như thường.
Sở Quân Liệt không hỏi thêm gì, chỉ ngoan ngoãn dán sát lấy người kia, ánh mắt cảnh giác nhìn dòng xe hai bên như một chú chó lớn trung thành, luôn sẵn sàng bảo vệ chủ nhân.
Tư Vân Dịch thỉnh thoảng đưa tay xoa đỉnh đầu chú chó lớn, giúp cậu thả lỏng đôi chút.
Châu Khê Mạc sống trong ngôi nhà của cha mẹ nuôi, Tư Vân Dịch nhập mật mã vào cửa, nhưng hệ thống lại hiển thị "Mật mã sai".
Sở Quân Liệt gọi người từ phòng an ninh đến hỗ trợ mở khóa, Tư Vân Dịch đi một vòng trong nhà, không thấy đâu mười quyển kế hoạch du lịch mà Châu Khê Mạc đã nói.
Sau khi hai người rời khỏi nhà Châu Khê Mạc và lên xe, Tư Vân Dịch nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt vẫn bình thản.
"Tư tiên sinh, anh còn chỗ nào cần đến không?" Sở Quân Liệt ghé sát lại, hôn nhẹ lên má Tư tiên sinh một cái đầy thân thiết.
"Về nhà thôi." Tư Vân Dịch nhìn đồng hồ, "Vừa hay có thể bàn chuyện với bác sĩ điều trị của Châu Khê Mạc."
"Bàn gì vậy?" Sở Quân Liệt tò mò hỏi.
"Câu chuyện của Châu Khê Mạc có vài điểm bất thường." Tư Vân Dịch ngước mắt nhìn Sở Quân Liệt.
"Cậu ta sinh ra với cân nặng thấp, cha lại lớn tuổi. Những yếu tố này có thể ảnh hưởng đến sự phát triển não bộ, cũng là điều kiện dẫn đến rối loạn phân li."
"Anh nghi ngờ trong tình trạng mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi, tinh thần căng thẳng cực độ, lại sợ hãi việc gặp em nên Châu Khê Mạc đã xuất hiện triệu chứng ảo thính."
"Ảo thính?" Sở Quân Liệt khó hiểu ngẩng lên, "Tư tiên sinh, ý anh là gì?"
"Cậu ta nói từng nghe anh thì thầm rằng anh muốn được giải thoát."
Ánh mắt Tư Vân Dịch chợt tối lại.
"Ý anh là, có khả năng đó chỉ là ảo thính do Châu Khê Mạc tự sinh ra chứ không phải lời anh thực sự nói?" Sở Quân Liệt không giấu được sự kinh ngạc.
"Rất có khả năng." Ánh mắt Tư Vân Dịch nghiêm túc. "Sau khi tái sinh lần này, cậu ta được sống cùng cha mẹ nuôi, cơm no áo ấm, môi trường phát triển của não bộ cũng có thể đã thay đổi nên bây giờ chưa chắc kiểm tra ra được điều gì.
Nhưng có một điểm chắc chắn không sai."
"Vậy thì đưa cậu ta vào viện tâm thần đúng là hợp lý rồi." Sở Quân Liệt không nhịn được cong môi, đắc ý nhìn Tư Vân Dịch.
"Tư tiên sinh, lần này em làm tốt không?"
"Rất tốt." Tư Vân Dịch khẽ ngẩng đầu, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của Sở Quân Liệt.
"Sau này tiếp tục cố gắng."
Sở Quân Liệt như được ban thưởng sự ngọt ngào, cậu vui sướng theo Tư tiên sinh về nhà. Sau chuyến đi dài, Tư Vân Dịch có phần mệt mỏi. Điện thoại của Sở Quân Liệt vang lên, cậu cầm lên nhìn, lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Cậu đưa điện thoại ra trước mặt Tư Vân Dịch, vui vẻ nói, "Tư tiên sinh, gà vịt của ông lão đang gọi em đấy."
Bẵng đi một thời gian, lứa gà vịt mới của ông lão cũng vừa đến lúc có thể thưởng thức.
"Đi đi, chiều nay anh không ra ngoài." Tư Vân Dịch dặn dò Sở Quân Liệt, "Nhớ để lại một phần rau và gà vịt cho ông lão."
"Em hiểu rồi Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt hớn hở thay đồ, để tài xế chở mình đến nhà ông lão. Nhìn tài xế rời đi, Sở Quân Liệt không vội vào nhà mà đứng đợi một bên. Vài phút sau, một chiếc xe khác dừng lại trước mặt cậu.
Phong Diệp xách theo một chiếc thùng bước xuống xe, Sở Quân Liệt mở thùng ra, nhìn thấy bên trong là mấy chục cuốn sổ ghi chép, cậu thuận tay cầm một cuốn lên lật xem, thấy bên trong ghi chép chi chít:
【Thiên Môn Động: hang động xuyên núi tự nhiên ở độ cao cao nhất thế giới, mang ý nghĩa rất may mắn, có thể leo bậc thang lên trời để cầu nguyện...】
Sở Quân Liệt nhìn đống sách chất đầy thùng, âm thầm hạ quyết tâm: Hôm nay bắt đầu chuẩn bị luôn, chỉ cần được theo Tư tiên sinh đi khắp nơi du ngoạn, đừng nói hai mươi cuốn, ba mươi cuốn, bốn mươi cuốn cậu cũng sẵn lòng viết!
Phong Diệp, người đến nhà của Châu Khê Mạc sớm hơn một bước và mang theo đống sách kia, liếc thấy dáng vẻ ghen tuông chua lè của sếp liền thấp giọng hỏi, "Sếp, còn việc gì nữa không ạ?"
Sở Quân Liệt bỏ sách vào hộp xách tay, nhìn về phía Thạch Sùng đang đứng một bên.
"Cậu đã đổi mật mã cửa nhà Châu Khê Mạc thành gì?"
"Ba số sáu, ba số tám." Thạch Sùng không hiểu sao sếp lại đột nhiên hỏi chuyện này.
"Người như Châu Khê Mạc sẽ không bao giờ đặt mật mã đơn giản như vậy." Sở Quân Liệt nhìn Thạch Sùng, "Đi đổi mật mã thành ngày cậu ta được nhận nuôi."