"Vân Dịch à, không phải bọn anh bỏ đi để mặc mình nhóc Kỳ lại đâu, là tại cửa nhà sắp bị giẫm đến hỏng rồi ấy chứ!"
Giọng nói bất đắc dĩ của Tư Vân Thiên vọng ra từ điện thoại, Tư Vân Dịch nằm trên giường nhắm mắt, một tay đưa lên trán.
"Từ lúc em rể trở về, lại còn tổ chức màn cầu hôn đó, đám người gió chiều nào theo chiều nấy kia lại quay đầu trở về rồi. Bọn họ sợ trước đó lỡ đắc tội với chúng ta, từng người từng người kéo nhau đến xin lỗi. Anh với thằng hai và em ba thật sự bị làm phiền đến chịu không nổi..."
Sở Quân Liệt vểnh tai lên, nghe thấy có liên quan đến mình liền nhẹ nhàng rúc lại gần Tư tiên sinh, nghiêng người sát đến, đầu gối lên gối Tư tiên sinh.
Tối qua chơi với Tư tiên sinh hơi khuya một chút, hai người ăn ý dời bữa sáng trễ vài tiếng. Sở Quân Liệt đang định mặc đồ dậy nấu ăn thì nghe thấy điện thoại của Tư tiên sinh rung lên.
Không ngờ lại là anh cả của Tư tiên sinh gọi tới.
"Vậy nên bọn anh tính ra nước ngoài trốn một chuyến, tiện thể đi nghỉ dưỡng.
Nhưng nhóc Kỳ còn đang đi học, học kỳ này mới đổi trường, nó vừa mới theo kịp chương trình. Nếu giờ dẫn nó đi chơi vài ngày, nền tảng sẽ bị ảnh hưởng, sợ là làm lỡ việc học của nó sau này."
Sở Quân Liệt rúc sát hơn về phía Tư tiên sinh. Tư Vân Dịch chậm rãi mở mắt, bỏ tay đang chống trán xuống, xoa xoa đỉnh đầu Sở Quân Liệt.
Tư Vân Thiên ở đầu kia vẫn thao thao bất tuyệt, phân tích rất hợp lý.
"Vân Dịch à, giờ đám nhỏ cạnh tranh dữ lắm, con cháu nhà họ Tư mình không thể thua ngay từ vạch xuất phát được. Những người khác thì bọn anh không yên tâm, chỉ đành nhờ em. Em xem có thể giúp trông nhóc Kỳ vài tuần không, đợi qua cơn sóng gió này bọn anh sẽ về ngay."
Tư Vân Dịch im lặng một lúc, xoay đầu nhìn sang Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt biết Tư tiên sinh đang hỏi ý mình, trong lòng thử nghĩ một chút rồi nghiêm túc gật đầu.
Nhóc Kỳ đã lên tiểu học, với thân phận là cậu của nhóc, mỗi ngày chỉ cần cho xe đưa đón đúng giờ, ăn ngủ đầy đủ thì xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Người nhà họ Tư đều ra nước ngoài, nếu để người khác chăm nhóc Kỳ, e rằng Tư tiên sinh cũng sẽ không yên tâm.
"Trước chiều nay, đưa Tư Bắc Kỳ tới." Tư Vân Dịch bình thản lên tiếng, "Mọi thứ Bắc Kỳ cần, tốt nhất đừng để thiếu."
"Được rồi Vân Dịch!" Nghe Tư Vân Dịch đồng ý trông nhóc Kỳ, Tư Vân Thiên và chị dâu cả liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cười rạng rỡ, thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Tư tiên sinh cúp máy, Sở Quân Liệt nhanh nhẹn mặc đồ, vào bếp làm bữa sáng, tiện thể thu dọn thêm một phòng ngủ.
Ngay trưa hôm đó, Tư Bắc Kỳ được Tư Vân Thiên và chị dâu cả đưa tới, kèm theo hai thùng đồ dùng sinh hoạt thường ngày của nhóc.
Sở Quân Liệt dắt Liệt Phong ra đón, cười tươi với Bắc Kỳ đang đeo cặp nhỏ. Bắc Kỳ vừa thấy c** nh*, nhớ lại lần trước bị đánh, lập tức hai chân mềm nhũn.
" Vân Dịch, còn cả em rể nữa, nhóc Kỳ nhờ hai người trông giúp nhé." Chị dâu cả đã diện sẵn đồ du lịch xinh đẹp, cười rạng rỡ như hoa, "Đợi tụi chị về sẽ mang quà cho hai đứa!"
"Và cả kẹo hạnh nhân phủ sô-cô-la của con nữa." Bắc Kỳ nhắc nhở khe khẽ.
"Biết rồi biết rồi!" Chị dâu cả và anh cả khoác tay nhau vui vẻ rời đi, để lại nhóc đứng trước cửa, ngước mắt nhìn "con chó sói" cao lớn hơn mình trước mắt.
"Bắc Kỳ, đừng sợ." Tư Vân Dịch ánh mắt dịu dàng, nắm tay Bắc Kỳ xoa nhẹ lên phần lông mềm mượt trên đầu Liệt Phong.
"Nó tên là Liệt Phong, là một thành viên trong gia đình chú."
Bắc Kỳ chớp mắt, cảm nhận cảm giác mềm mềm trong tay, không nhịn được nở một nụ cười với Liệt Phong.
Liệt Phong nhìn cậu nhóc còn thấp hơn cả mình, thấy nhóc cười lộ ra một cái răng sún liền vui vẻ vẫy đuôi.
Sở Quân Liệt xách hành lý của Bắc Kỳ vào phòng, mở hai thùng đồ ra, lấy quần áo và sách vở của Bắc Kỳ ra sắp xếp ngăn nắp.
Tư Vân Dịch thấy Liệt Phong và Bắc Kỳ ở chung khá ổn bèn đi vào phòng cùng Sở Quân Liệt sắp xếp đồ đạc cho nhóc.
Bắc Kỳ vừa chuyển từ trường tiểu học quý tộc tư thục sang một trường công chất lượng giảng dạy tốt ở Ninh Thành. Đồng phục từ âu phục giày da nhỏ thành bộ thể thao pha màu đỏ nâu và trắng.
Tư Vân Dịch nhìn sách lớp một tiểu học, ngạc nhiên vì số lượng không hề ít.
Sở Quân Liệt treo hết đồ nhỏ của Bắc Kỳ lên, đi lại gần cùng Tư tiên sinh xem sách lớp một, cũng không nhịn được mà nhướng mày.
Năm đó Sở Quân Liệt đi học muộn, chỉ học ở trường một thời gian ngắn rồi về nhà học với gia sư riêng. Môn văn hóa chỉ là một phần nhỏ, còn phần lớn thời gian là cưỡi ngựa, đấu vật, các môn bóng, khóa rừng, mỗi tuần còn có cả kịch, thoại kịch và các nghệ sĩ đến tận nhà biểu diễn.
Mấy quyển bài tập, vở bài làm trước mắt với Sở Quân Liệt mà nói vô cùng lạ lẫm.
"Tư tiên sinh, sao phải chép một từ nhiều lần như vậy?" Sở Quân Liệt lật một quyển bài tập của Bắc Kỳ, có chút nghi hoặc.
"Luyện tập lặp lại giúp trẻ ghi nhớ tốt hơn." Tư Vân Dịch điềm đạm đáp.
"Hồi em học chỉ cần nhìn gia sư viết một lần là nhớ luôn." Trong mắt Sở Quân Liệt hiện lên chút tự hào, "Không cần phải luyện tập."
Tư Vân Dịch bình thản nhìn Sở Quân Liệt, thừa biết từ nhỏ cậu đã có thiên phú cực cao, đôi khi quả thực không thể hiểu nổi cách học của người bình thường.
Nhưng người bình thường tuyệt đối không thể làm theo cách của cậu, nếu không rất dễ xảy ra tình huống mắt thì đã hiểu, mà tay vẫn còn vụng về.
Dọn dẹp xong đồ đạc mà nhóc Kỳ mang tới, Tư Vân Dịch và Sở Quân Liệt vừa ra khỏi phòng ngủ liền thấy Liệt Phong đang dẫn nhóc Kỳ đi vòng quanh các khu vực, như thể đang giúp nhóc làm quen với môi trường mới.
Chó chăn cừu Blue Bay vốn đã thông minh, lại thêm được Sở Quân Liệt huấn luyện, giờ đây đã lanh lợi đến mức khi mọi người quên không cho nó ăn, nó có thể tự mình tha bát đi đến túi thức ăn, moi ra một bữa rồi còn dùng móng đè miệng túi lại để tránh ẩm, không làm hỏng thức ăn.
Các loại đồ ăn vặt cho chó, nó cũng ăn có chừng mực. Khi một loại ăn hết, nó sẽ tha cái túi rỗng đặt dưới chân Tư Vân Dịch, dụi dụi vào ống chân anh, vẫy đuôi rồi rít giọng "gâu u u" đầy khẩn khoản.
Hôm nay là chủ nhật, nhóc Kỳ không phải đi học. Sau khi sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho nhóc, Sở Quân Liệt bị mấy cuộc gọi công việc gọi về công ty, Tư Vân Dịch cũng quay lại phòng làm việc để làm việc.
Nhóc Kỳ dắt Liệt Phong, thần thần bí bí đi vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, lấy từ trong cặp ra hai quyển bài tập, dí sát vào mõm Liệt Phong.
"Chó ngoan." Nhóc Kỳ hạ thấp giọng, "Tuần này bài tập về nhà của tớ làm không kịp rồi, cậu giúp tớ một việc được không?"
"Tớ không đòi hỏi nhiều đâu, cậu ăn mấy trang này là được." Nhóc Kỳ đặc biệt chọn ra vài trang, "Nếu cậu không thích ăn thì có thể nhai chơi rồi nhả ra cũng được."
Liệt Phong nhìn tờ giấy trước mắt, lại nhìn đứa nhóc hai chân, kiên quyết lắc đầu.
Là chó thì cũng có nguyên tắc!
"Chó ngoan, làm ơn giúp tớ đi, bài tập thật sự nhiều quá mà." nhóc Kỳ khẩn cầu, đôi mắt to ngập nước nhìn đáng thương, "Tớ mua xúc xích cho cậu nha?"
Liệt Phong lại lắc đầu lần nữa.
Thấy chó không chịu giúp, Tư Bắc Kỳ cúi đầu nhìn trang bài tập, hạ quyết tâm tự mình ra tay, bắt chước chó kêu "gâu u", rồi há miệng cắn bài tập.
Liệt Phong lùi lại hai bước, đôi mắt xanh lam đầy kinh hãi, xoay người nhón hai chân đứng dậy mở cửa phòng, chạy vội tới trước cửa phòng ngủ của chủ nhân xinh đẹp.
Tình huống khẩn cấp, Liệt Phong lại giở chiêu cũ để mở cửa phòng ngủ, nó dùng móng đẩy cánh cửa ẩn trong phòng ra, ngoạm lấy vạt quần của chủ nhân xinh đẹp, kéo anh về phía phòng của đứa nhóc hai chân.
Tư Vân Dịch đang xem tài liệu, thấy hành động của Liệt Phong khác lạ liền theo sau tới phòng của Tư Bắc Kỳ.
Cửa phòng khép hờ, Tư Vân Dịch nhìn thấy Tư Bắc Kỳ đang ngoạm bài tập. Tư Bắc Kỳ thấy chú nhỏ, hoảng sợ há miệng làm bài tập rơi xuống đất.
Không thể tin nổi, chó lại đi gọi chú nhỏ đến thật!
Tư Vân Dịch im lặng vài giây, bước tới cúi người nhặt tập bài bị rơi, lật vài trang phía trước. Trên đó là nét chữ to tròn mà nhóc Kỳ đã cố gắng viết thật nắn nót, ngoài vài trang đầu thì những trang còn lại không có dấu vết nào của việc được chấm.
"Giáo viên không chấm bài cho cháu à?" Tư Vân Dịch ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đứa cháu nhỏ.
"Không phải đâu chú nhỏ." Nhóc Kỳ cúi đầu xấu hổ.
"Đây là mẹ cháu mua cho, dạo này mẹ bận, bảo cháu tự làm xong rồi tự xem đáp án, sai thì tự sửa."
Tư Vân Dịch nhìn quyển bài trong tay, lại lật vài trang, thấy rõ dấu vết sửa bài của đứa trẻ.
"Chú nhỏ, bài giáo viên giao ở trường vốn đã nhiều lắm rồi, mẹ còn mua thêm bài tập cho cháu làm. Hôm qua cháu đi học lớp năng khiếu, tối về viết bài mà không biết sao lại ngủ quên mất, thật sự không làm kịp."
Đôi mắt to tròn của nhóc Kỳ long lanh nước, lo lắng đến mức sắp khóc, "Chú nhỏ phải làm sao đây, tối nay mẹ sẽ gọi video để kiểm tra xem cháu có làm xong bài mẹ giao không."
"Nếu cháu chưa làm xong bài giáo viên giao, mai đến lớp, cô sẽ bắt cháu đứng phạt, các bạn sẽ cười cháu mất."
"Quyển nào là mẹ cháu mua?" Tư Vân Dịch dịu giọng hỏi.
Nhóc Kỳ rơi nước mắt, sụt sịt mũi, lục trong cặp lấy ra ba quyển bài tập đưa cho chú nhỏ.
"Ba quyển này tạm thời không cần làm, cháu hãy làm xong bài giáo viên giao trước." Tư Vân Dịch nhìn đồng hồ, "Có danh sách bài tập không?"
Nghe vậy, nhóc Kỳ lập tức đưa cổ tay ra, từ chiếc đồng hồ điện tử tiểu học, lục tìm mục bài tập cuối tuần.
Tư Vân Dịch xem qua một lượt, chủ yếu là Ngữ văn và Toán. Ngữ văn cần chép từ vựng kèm phiên âm, làm một bài học và chuẩn bị bài mới. Toán là làm bài tập sau mỗi tiết học kèm theo bài tập luyện thêm.
"Bắc Kỳ, bây giờ cháu có hai môn cần làm. Chú sẽ chia thời gian, đầu tiên là một tiếng rưỡi để chép bài Ngữ văn." Tư Vân Dịch nhìn cháu trai, "Nếu cháu làm xong sớm, thời gian còn lại có thể làm việc mình thích."
Tư Bắc Kỳ đưa tay lau nước mắt, gật đầu.
"Ở tuổi cháu, việc khó tập trung là chuyện bình thường. Liệt Phong sẽ ở bên cạnh giám sát cháu, lúc cháu lơ đễnh sẽ nó nhắc nhở."
Tư Vân Dịch dắt Liệt Phong lại gần, ánh mắt nghiêm nghị.
"Bây giờ cho cháu một phút đi rửa tay rửa mặt, quay về phải vào trạng thái học, được không?"
"Dạ được." Tư Bắc Kỳ trả lời bằng giọng non nớt, chạy vội đi rửa mặt rửa tay, lau nhanh khô rồi quay lại bàn học lấy sách Ngữ văn và vở chép bài ra.
Trong hộp bút toàn là bút chì đã được gọt sẵn, nhóc Kỳ mở sách, bắt đầu nghiêm túc chép từng chữ vào vở.
Tư Vân Dịch nhìn giọt lệ còn vương trên lông mi nhóc Kỳ, để Liệt Phong ở lại trông chừng rồi yên lặng rời khỏi phòng.
Nhóc Kỳ mới viết được hai chữ thì không nhịn được liếc sang nhìn chú chó lớn bên cạnh, vừa nghe tiếng "gâu" của Liệt Phong, nhóc giật mình một cái rồi quay đầu xuống tiếp tục chăm chú chép bài.
Tư Vân Dịch chuyển chỗ làm việc sang phòng khách, vừa làm vừa nghe tiếng chó sủa từ phòng ngủ, tiện tay ghi lại dữ liệu, mỗi lần nhóc Kỳ tập trung được tối đa mười hai phút, trung bình cứ bảy phút lại mất tập trung một lần.
Con số này với trẻ ở độ tuổi nhóc Kỳ là mức bình thường.
Một tiếng rưỡi sau, Tư Vân Dịch vào phòng xem tiến độ của nhóc Kỳ, thấy nhóc đã chép xong bài, không dùng thời gian còn lại để nghỉ ngơi hay chơi đùa mà tự giác cầm bút tiếp tục làm bài tập trong phần tập luyện tại trường.
Tư Vân Dịch nhìn cháu trai, nhận ra nhóc Kỳ chăm chỉ và hiểu chuyện hơn anh nghĩ.
Không làm phiền nhóc Kỳ, Liệt Phong vẫn chăm chú nhìn nhóc, mệt thì nằm xuống nghỉ một chút nhưng ánh mắt không hề rời khỏi nhóc.
Trước bữa trưa, nhóc Kỳ vui mừng phát hiện sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, nhóc học bài hiệu quả hơn hẳn, không nhận ra thời gian trôi nhanh đến vậy mà đã hoàn thành hết bài tập tiếng Trung của trường.
Ăn xong bữa trưa, nhóc Kỳ lại ngồi vào bàn, theo cách của chú nhỏ tự đặt khung giờ, bắt đầu làm toán.
Nhưng toán khác tiếng Trung, một câu hỏi trắc nghiệm nhóc Kỳ tính đi tính lại hai lần mà kết quả không giống nhau, nhìn đồng hồ, đã trôi qua hơn mười mấy phút, nhóc Kỳ vừa sốt ruột vừa buồn bã, tiếp tục tính thì lại ra kết quả khác.
Nhóc Kỳ hít mũi, cố gắng không để nước mắt rơi ra.
Nhưng nhìn thấy còn nhiều bài phía sau, trong lòng nhóc lại đau nhói.
Chắc chắn nhóc không làm xong được.
Cô giáo sẽ bắt nhóc đứng phạt ở cuối lớp, bạn bè trong lớp sẽ cười chê.
Đột nhiên, bàn chân lông xù to bỗng dịch lại gần, nhóc Kỳ mơ màng nhìn Liệt Phong đang đứng bằng hai chân sau ở bên cạnh, một chân nó đặt lên tập bài tập, phát ra tiếng "gâu gâu" nhẹ nhàng mấy lần.
Có vẻ như đang giải thích bài, lại còn rất kiên nhẫn.
Nhóc Kỳ khóc càng to hơn.
Nhóc không hiểu tiếng chó thì phải làm sao đây!
"Gâu!" Liệt Phong l**m mặt nhóc, nghiêng cái đầu lông xù suy nghĩ rồi gọi chủ nhân đang dọn bếp vào.
Sở Quân Liệt nhìn thấy khuôn mặt tròn của nhóc Kỳ đọng đầy nước mắt, cậu tháo găng tay bếp, liếc qua đề bài khiến nhóc khóc thảm như vậy.