"Đã rõ, sếp." Thạch Sùng lập tức đáp lời.
Dặn dò xong mọi chuyện, Sở Quân Liệt gõ cửa. Ông lão đang làm cỏ ngoài vườn rau, nghe thấy tiếng gõ cửa thì lập tức chạy nhanh ra mở cửa.
"Cuối cùng cháu cũng đến rồi!" Vừa thấy Sở Quân Liệt, ông lão mừng rỡ không giấu được, đánh giá cậu từ đầu đến chân, không nói hai lời, chỉ thẳng vào trong sân nơi có một con vịt đực oai phong lẫm liệt.
"Mau mau mau, con này để lâu rồi đáng bị xử lý!"
Sở Quân Liệt vừa nghe liền lập tức cởi áo khoác, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc với cơ bắp nổi lên.
Kéo rèm cửa lại, Tư Vân Dịch đã yên tĩnh ngủ một giấc khá lâu. Khi tỉnh dậy, trời đã sẩm tối.
Ngồi bên mép giường trầm ngâm vài phút, Tư Vân Dịch thay đồ ngủ, vừa mở cửa phòng ngủ ra liền bị mùi hương thơm lừng của vịt quay ập vào mặt.
"Tư tiên sinh, anh dậy rồi à!" Sở Quân Liệt tay đeo găng đang bận rộn trong bếp, vừa thấy cửa phòng mở ra liền chạy đến hôn nhẹ lên trán Tư tiên sinh một cái.
"Ừm." Giọng Tư Vân Dịch còn mang theo vài phần khàn nhẹ vì mới ngủ dậy.
Sở Quân Liệt cúi đầu cười rạng rỡ, không nhịn được lại như chim gõ kiến, nhanh chóng hôn thêm mấy cái.
"Tư tiên sinh, cơm sắp xong rồi." Sở Quân Liệt quay lại bếp, mở lò nướng, lấy ra con vịt quay có lớp da màu nâu sậm giòn rụm, thuần thục dùng dao cắt thành từng miếng mỏng đều tăm tắp, cẩn thận bày lên đĩa.
Lúc ăn vịt quay, Sở Quân Liệt còn không quên kể tội con vịt trước mặt Tư tiên sinh. Nào là con vịt này kiêu ngạo, bắt nạt vịt cái nhỏ, kêu "cạp cạp" cực kỳ ầm ĩ, còn ăn trộm rau trong vườn của ông lão, thậm chí còn muốn mổ ông. Trong lúc bị bắt thì nhảy loạn khắp nơi, sau khi bị bắt thì vẫn cứng mồm không chịu nhận lỗi...
Nói đến mức Liệt Phong bên cạnh ch** n**c dãi không ngừng.
"Tư tiên sinh, lần sau khi mình đến thủ đô, em sẽ tìm đầu bếp giỏi, bảo họ làm cho chúng ta một bữa vịt quay." Mắt Sở Quân Liệt sáng rực.
"Em nghe nói vịt quay Giang Ninh cũng ngon lắm, họ có nước sốt bí truyền, mình cũng nên thử một lần, còn có vịt quay Di Lương ở Ninh Châu, họ nướng bằng lò đất lửa than, còn phết thêm một lớp mật ong lên da vịt..."
Tư Vân Dịch vừa nghe vừa lén đút vài miếng thịt cho Liệt Phong.
"Tư tiên sinh thích đi du lịch, vậy thì sau này mình cùng đi. Tư tiên sinh mang em đi, em sẽ mang theo giấy tờ, quần áo, giày dép, đồ ăn vặt, đồ dùng vệ sinh cá nhân, máy ảnh, máy tính, sạc dự phòng, thuốc men cần thiết..." Sở Quân Liệt hít sâu một hơi rồi liếc sang Liệt Phong, "Còn có chó nữa."
Tư Vân Dịch mỉm cười nhẹ, Sở Quân Liệt nhìn thấy độ cong nơi khóe môi Tư tiên sinh, ánh mắt càng thêm lấp lánh.
Tối hôm đó, Tư Vân Dịch ở phòng làm việc xử lý nốt công việc còn dang dở, Sở Quân Liệt cầm một cuốn sổ mới tinh, ngồi ở bên kia yên lặng ghi chép.
Tư Vân Dịch chăm chú đọc email, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng "soạt soạt" của cây bút khi Sở Quân Liệt viết.
Sở Quân Liệt cẩn thận viết từng dòng kế hoạch du lịch, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Tư tiên sinh, vừa nghĩ đến cảnh cùng anh đi du lịch, khóe môi không nhịn được lại cong lên.
Cậu cúi đầu, nhìn cuốn sổ trước mắt, ánh mắt hơi trầm xuống.
Người có thể ở bên Tư tiên sinh... chỉ có thể là cậu.
Châu Khê Mạc kia dùng cả một đời để chuẩn bị chỉ để có một cái kết trọn vẹn với Tư tiên sinh.
Cậu ta đến công ty, cố tiếp cận cả cậu lẫn Tư tiên sinh, vào viện tâm thần rồi vẫn còn mạnh miệng nói sẽ khiến Tư tiên sinh nhận ra "bộ mặt thật" của cậu.
Sở Quân Liệt lại lén ngẩng đầu nhìn, thấy Tư tiên sinh vẫn làm việc nghiêm túc như thường ngày.
May mà Tư tiên sinh không tin mấy lời điên rồ đó.
Cậu không dám tưởng tượng, nếu phải tận mắt nhìn Tư tiên sinh rời đi cùng người khác thì cậu sẽ ra sao.
Có lẽ... thật sự sẽ giống như "kiếp đầu tiên" mà cậu ta nói đến...
Sở Quân Liệt khẽ lắc đầu, cố gắng hất tung những suy nghĩ tiêu cực trong đầu ra.
Tư tiên sinh nói đúng, Châu Khê Mạc là một kẻ điên, cậu không thể để bị cậu ta làm cho lung lay.
Nhưng Tư tiên sinh... liệu có từng tin vào mấy lời cậu ta nói về cậu không?
Tư Vân Dịch thấy đã một lúc không nghe tiếng bút viết, quay sang thì thấy Sở Quân Liệt đang lắc đầu, như thể đang cố xua đi suy nghĩ nào đó trong lòng.
Liếc nhìn đồng hồ, Tư Vân Dịch đứng dậy bước đến bên cậu, cúi đầu nhìn xuống những dòng ghi chép ngay ngắn của Sở Quân Liệt.
"Buồn ngủ rồi à?"
"Không đâu Tư tiên sinh, em không buồn ngủ chút nào." Sở Quân Liệt nhìn tập tài liệu bên cạnh, lại hạ bút viết tiếp, không ngừng bổ sung vào kế hoạch du lịch, cậu yêu Tư tiên sinh hơn bất cứ ai, những gì người khác có thể cho anh, cậu đều có thể cho gấp bội.
"Anh muốn qua phòng chiếu xem một lát, em đi không?" Tư Vân Dịch quay về bàn tắt máy tính.
"Tư tiên sinh, em đi!" Mắt Sở Quân Liệt sáng rực, lập tức đứng dậy, vội vàng đóng nắp bút lại.
Hai người đã lâu lắm rồi không có một buổi tối thư giãn như thế. Sở Quân Liệt nhanh nhẹn bưng nước ngọt và đồ ăn vặt ra, Tư Vân Dịch chọn một bộ phim xoay quanh chủ đề tình yêu và trưởng thành. Khi phim bắt đầu, Sở Quân Liệt lấy một chiếc chăn mỏng phủ lên người Tư tiên sinh rồi thân mật tựa sát vào anh.
Tư Vân Dịch kéo chăn, chia một nửa đắp lên người Sở Quân Liệt.
Khóe môi Sở Quân Liệt không kìm được mà cong lên, cảm nhận được sự ấm áp từ chiếc chăn, lại càng dựa sát người bên cạnh hơn một chút.
Phim bắt đầu, Sở Quân Liệt xé gói đồ ăn vặt, đút cho Tư tiên sinh ăn. Nghe thấy tiếng sột soạt của bao snack, Liệt Phong từ trong phòng ngủ phấn khích chạy ra, nằm xuống cạnh hai người.
Đó là một bộ phim tình cảm chiếu rạp với kinh phí thấp, kể về chuyện tình nơi công sở của một cặp đôi nhân viên, từ khi quen biết đến thấu hiểu rồi dần dần yêu nhau.
Sở Quân Liệt xem rất chăm chú. Khi đến phân đoạn hai nhân vật chính vì chưa đủ hiểu nhau mà hiểu lầm rồi chiến tranh lạnh, cậu bất giác siết chặt gói snack trong tay.
Sở Quân Liệt không khỏi nhớ đến quãng thời gian hai người từng xa nhau. Khi ấy trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, "Tư tiên sinh không cần cậu nữa rồi." Cậu hoàn toàn suy sụp nhưng lại không chủ động đi tìm người, không làm gì để giữ lấy.
Ngẫm lại, Sở Quân Liệt vẫn nhớ cậu từng nói, "Đừng để Tư tiên sinh coi thường tình cảm của cậu." Nhưng chuyện ngày đó, nếu thật sự truy đến tận gốc thì là do bản thân cậu không đủ tin tưởng vào tình yêu mà cậu dành cho Tư tiên sinh.
Cậu không nhịn được lại dán chặt hơn vào người bên cạnh, quay đầu ngắm góc nghiêng của Tư tiên sinh.
Tư Vân Dịch đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu Quân Liệt, khẽ an ủi.
"Rồi họ sẽ ổn thôi."
Sở Quân Liệt hơi ngớ ra, hiểu rằng Tư tiên sinh tưởng cậu đang buồn vì diễn biến phim.
Cậu mím môi, nhẹ nhàng tựa đầu vào anh, hơi nghiêng mặt, hít lấy hương thơm quen thuộc trên người Tư tiên sinh.
Tư Vân Dịch đã xem trước phần giới thiệu, anh biết bộ phim này có một cái kết đẹp. Quả nhiên, sau bao vòng luẩn quẩn, hai nhân vật chính nhận ra tất cả chỉ là hiểu lầm, rồi mỗi người đều quay lại tìm đối phương. Một người từ bỏ chuyến bay, một người chạy đến sân bay, cuối cùng họ lại được ôm chặt trong vòng tay nhau.
Sở Quân Liệt chăm chú xem, vừa đút snack cho Tư tiên sinh, vừa nhét một nắm đầy vào miệng mình.
Khi hai người trong phim ôm lấy nhau rồi rời ra nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương thấy bản thân từng chút từng chút tiến lại gần...
Động tác nhai "rôm rốp rôm rốp" của Sở Quân Liệt đột nhiên chậm lại.
Khi thấy hai đôi môi trong phim sắp chạm vào nhau, Sở Quân Liệt nuốt vội chỗ snack trong miệng, uống một ngụm nước lớn, ánh mắt lén liếc sang Tư tiên sinh.
Tư Vân Dịch nhận ra động tác kỳ lạ của Quân Liệt, quay sang thì thấy vành tai cậu đã ửng đỏ.
Trên màn hình, hai nhân vật chính cuối cùng cũng hôn nhau thật sâu giữa sân bay. Mặt Sở Quân Liệt mỗi lúc một đỏ hơn, không ngừng liếc trộm Tư tiên sinh.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, mặt Sở Quân Liệt nóng ran, đuôi to phía sau như đang phấn khích quay tít thành cánh quạt, người cũng vô thức nghiêng sát lại.
Tư Vân Dịch nhẹ nhàng đưa tay chặn lên ngực cậu. Sở Quân Liệt tròn mắt nhìn Tư tiên sinh đưa tay lên, từ tốn tháo kính xuống.
Cảm giác bị cản lại lập tức biến mất, nụ cười của Sở Quân Liệt không thể kiềm được nữa, lập tức nhào tới, hôn lên đôi môi của người trong lòng.
Hai nhân vật trong phim đang trao nhau những lời yêu tha thiết, còn Sở Quân Liệt thì ngọt ngào hôn lấy Tư tiên sinh, hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau.
Liệt Phong ngẩng đầu "gâu" một tiếng, nó nhìn phim, lại nhìn hai con người đang quấn quýt kia, buồn bã đứng dậy, lê thân hình cô đơn trở về phòng ngủ.
"Tư tiên sinh, anh thích em không?" Sở Quân Liệt đỏ mặt, vừa hôn vừa lấy hết can đảm hỏi.
Tư Vân Dịch vén lọn tóc lòa xòa trên trán Sở Quân Liệt, giọng dịu dàng.
"Đương nhiên là thích rồi."
Trái tim Sở Quân Liệt như muốn bay ra ngoài, cả người lâng lâng như sắp ngất vì hạnh phúc.
"Tư tiên sinh, anh thích em nhiều đến mức nào?"
"Là... tình yêu của một cặp vợ chồng." Tư Vân Dịch đáp khẽ, "Tình yêu độc nhất vô nhị."
Khóe môi Sở Quân Liệt gần như chạm đến mang tai, cúi đầu không ngừng hôn lên mặt Tư tiên sinh, hai tay ôm chặt lấy anh như muốn hòa người kia vào chính mình.
Cậu bị mấy câu nói ấy làm cho cả xương cốt cũng ngứa ngáy, dính sát lấy người yêu, hạnh phúc đến mức gần như bay lên trời.
"Em cũng rất thích Tư tiên sinh, cực kỳ cực kỳ thích."
Sở Quân Liệt cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ Tư Vân Dịch, cách lớp áo sơ mi mà hôn nhẹ lên xương quai xanh của anh.
Phim vẫn tiếp tục chiếu. Hai nhân vật trong phim từ sân bay trở về, vừa tỏ tình vừa xin lỗi. Nếu như ngày đó họ bớt cố chấp, nếu có một người chịu nói thật lòng mình, có lẽ đã không chiến tranh lạnh đến vậy.
Sở Quân Liệt hít lấy hương thơm thanh mát trên người Tư tiên sinh, dính lấy anh như say men tình, hai tai khẽ động khi nghe thấy lời thoại của bộ phim.
Cậu im lặng rất lâu, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh ánh lên tia sáng, đối diện với ánh mắt của Tư Vân Dịch.
"Tư tiên sinh, em đã làm một chuyện."
Tư Vân Dịch cúi đầu, nhìn con chó lớn đang nằm lười trên người mình.
"Em... em đã nghe thấy những gì Châu Khê Mạc nói với anh, nghe thấy cậu ta nói em xấu xa thế nào, còn tự vẽ ra cái hình tượng si tình đó, cho nên em mới..."
Sở Quân Liệt khựng lại một chút, ánh mắt có vẻ ấm ức.
"Em đổi mật khẩu nhà cậu ta rồi lấy hết mấy cuốn sổ ghi chép đi?" Tư Vân Dịch khẽ nhướng mày.
"Ừm." Sở Quân Liệt xích lại gần hơn, đôi mắt sáng long lanh nhìn Tư Vân Dịch.
"Tư tiên sinh đánh em đi."
Tư Vân Dịch hơi ngửa đầu, tránh né xu hướng tiến tới của cậu, Sở Quân Liệt lại dụi người vào anh, mắt ngấn nước.
"Tư tiên sinh muốn trừng phạt em thế nào cũng được."
Tư Vân Dịch giơ tay lên, Sở Quân Liệt nhắm mắt lại, ôm chặt người yêu, chờ đợi cảm giác đau đớn sắp đến.
Thời gian dường như kéo dài ra trong khoảnh khắc này, Sở Quân Liệt cảm thấy một cơn gió nhẹ bên má, ngay sau đó là một cái v**t v* dịu dàng trên đỉnh đầu.
Sở Quân Liệt từ từ mở mắt, nhìn người yêu của mình, hoàn toàn thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, nằm trên người Tư tiên sinh như một chú cún bánh quy nằm xòe ra, trong mắt tràn đầy yêu thương.