Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 136.




"Nào, anh mở mắt ra rồi nhìn vào ngón tay tôi." Bác sĩ giơ một ngón tay, khẽ đưa qua đưa lại trước mặt Tư Vân Dịch.

 

Tư Vân Dịch tựa vào giường bệnh, ánh mắt dõi theo ngón tay, phối hợp kiểm tra. Sở Quân Liệt đứng bên cạnh, vui mừng nhìn người trong lòng, niềm hân hoan trong mắt như sắp tràn ra.

 

"Anh có thể nói tên của mình không?" Bác sĩ mỉm cười hỏi.

 

"Tư... Vân Dịch." Giọng Tư Vân Dịch hơi khàn.

 

"Nào, nắm lấy tay tôi, dùng hết sức có thể." Tư Vân Dịch nâng tay lên, những ngón tay thon dài trắng trẻo cố hết sức siết chặt lấy tay bác sĩ, lực nắm khoảng bốn, năm phần là có thể cảm nhận rõ.

 

"Rất tốt. Giờ cảm thấy thế nào?" Bác sĩ kết thúc kiểm tra cơ bản, nhìn bệnh nhân trước mặt, thật không ngờ anh có thể tỉnh lại vào thời điểm này.

 

Chẳng bao lâu nữa, thời gian hôn mê của bệnh nhân sẽ chạm mốc ba tháng. Về lý thuyết, ba tháng đầu là thời gian phục hồi, nếu vượt quá sẽ bị chẩn đoán là thực vật, khả năng tỉnh lại sẽ cực kỳ thấp.

 

Thế nhưng ngay trước thời hạn đó, bệnh nhân lại tỉnh dậy. Tất cả những người có mặt đều không khỏi cảm thấy may mắn thay cho anh.

 

Nghe bác sĩ hỏi, Tư Vân Dịch yếu ớt lên tiếng, "Rất buồn ngủ."

 

"Buồn ngủ?" Bác sĩ hơi sững người.

 

"Sau khi khôi phục ý thức, tôi vẫn luôn nghe được..." Tư Vân Dịch cố gắng mở miệng, "Âm thanh bên ngoài."

 

Bác sĩ nghe xong lập tức hiểu ra, không khỏi quay sang nhìn người nhà bệnh nhân đứng bên.

 

Quả thực bác sĩ từng đề nghị trò chuyện với bệnh nhân nhiều hơn hoặc mở nhạc mà bệnh nhân thích để k*ch th*ch phản ứng, theo phản ánh của y tá, người thân của bệnh nhân này gần như chưa từng ngừng lại.

 

Không trò chuyện thì là hát, mỗi ngày uống hơn mười cốc nước để dưỡng giọng, còn xin thuốc bảo vệ thanh quản, chuyên dùng để lải nhải bên tai bệnh nhân.

 

Thời gian ngủ của cậu cũng rất ít, thường chỉ ngủ bốn, năm tiếng rồi lại tỉnh dậy, lật người, massage, lau người cho bệnh nhân, miệng không ngừng nghỉ chút nào.

 

Sở Quân Liệt vểnh tai chăm chú nghe lời Tư tiên sinh, càng lúc càng vui mừng.

 

Thì ra Tư tiên sinh đều nghe thấy!

 

Lẽ ra cậu nên nói nhiều hơn nữa mới phải!

 

"Ngoài cảm thấy buồn ngủ, còn triệu chứng nào khác không?" Bác sĩ tiếp tục hỏi.

 

Tư Vân Dịch thử siết nhẹ nắm tay, tự kiểm tra chức năng cơ thể, sau đó ngẩng mắt nhìn bác sĩ.

 

"Tôi nằm... quá lâu rồi."

 

"Suy giảm thể lực là điều không tránh khỏi. Nhưng với độ tuổi hiện giờ của anh, vốn là thời điểm thể lực và sức bền tốt nhất, lại thêm việc người yêu của anh thường xuyên xoa bóp giúp, vậy nên quá trình hồi phục sau này sẽ nhanh hơn." Bác sĩ nhẹ nhàng trấn an.

 

"Anh còn nhớ những chuyện trước đây chứ?" Bác sĩ tiếp tục hỏi, "Có nhận ra người quen không?"

 

Nghe bác sĩ hỏi vậy, Sở Quân Liệt lập tức bước tới trước, ánh mắt sáng lên, chỉ vào mình nhìn Tư tiên sinh.

 

Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn cậu một lúc.

 

Sở Quân Liệt có chút bất an chớp mắt, mấp máy môi định nhắc Tư tiên sinh.

 

Là em mà! Tư tiên sinh!

 

Người mà anh thích nhất chính là Sở Quân Liệt!

 

Tư Vân Dịch dựa vào giường, nhìn Sở Quân Liệt một lúc lâu, đến khi thấy ánh mắt cậu có chút sốt ruột, mới chậm rãi cất lời, giọng rất khẽ.

 

"Đây là... chồng tôi."

 

Sở Quân Liệt nghe Tư tiên sinh nhận ra mình, khóe môi lập tức cong lên không kiểm soát nổi, trong mắt là niềm kiêu hãnh không thể che giấu.

 

Tư tiên sinh sẽ không bao giờ quên cậu.

 

"Còn người khác thì sao?" Bác sĩ nhìn quanh phòng rồi hỏi mới nhận ra trong phòng chỉ có một người nhà.

 

"Họ nghe tin liền tới ngay nhưng bị tôi chặn lại bên ngoài rồi." Sở Quân Liệt thản nhiên đáp, "Tôi chỉ không muốn để người đầu tiên Tư tiên sinh thấy khi tỉnh lại không phải là tôi."

 

Bác sĩ thở dài bất lực, ra hiệu "đi gọi người vào".

 

Y tá bước ra khỏi phòng bệnh riêng, gọi nhóm người đang lo lắng chờ đợi bên ngoài vào.

 

Người nhà họ Tư lần lượt đi vào, lập tức khiến phòng bệnh trở nên chật chội.

 

"Vân Dịch!" Mấy anh chị trong nhà vừa thấy anh tỉnh lại thì vô cùng kích động.

 

Tư Vân Dịch nhìn từng người, lần lượt gọi đúng mối quan hệ với họ.

 

Thấy người nhà không ai phản bác, bác sĩ gật đầu ghi chép lại tình trạng, "Xem ra trí nhớ của anh không có vấn đề gì."

 

Nghe bác sĩ nói vậy, người nhà họ Tư đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, trong mắt tràn đầy vẻ may mắn và vui mừng.

 

"Bệnh nhân thời gian tới cần được phục hồi chức năng kết hợp nghỉ ngơi đầy đủ." Bác sĩ nhìn về phía Sở Quân Liệt, "Người nhà cần phối hợp chăm sóc."

 

Sở Quân Liệt nghiêm túc gật đầu rồi quay sang nhìn người nhà họ Tư.

 

"Nghe rõ rồi chứ? Tư tiên sinh cần nghỉ ngơi, mọi người ra ngoài trước đi."

 

Mấy người nghe vậy không dám chậm trễ, nói với Tư Vân Dịch vài câu dặn dò tĩnh dưỡng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, để lại Sở Quân Liệt cùng bác sĩ và y tá mắt to trừng mắt nhỏ.

 

Bác sĩ muốn hỏi một câu: "Không phải họ cũng là người nhà sao?", nhưng nghĩ đến thân phận của Sở Quân Liệt lại thấy khó mở lời.

 

Toàn bộ đội ngũ y tế đều do ông Sở từ thủ đô điều đến, mà Sở Quân Liệt là người thừa kế tương lai của nhà họ Sở, không ai dám đắc tội.

 

Dường như nhận ra sự bối rối của bác sĩ, Sở Quân Liệt giơ tay làm động tác "suỵt", ý bảo mình sẽ bớt nói lại.

 

Bác sĩ thở phào, sắp xếp nội dung kiểm tra cho ngày mai rồi để lại không gian yên tĩnh cho bệnh nhân đang mệt mỏi.

 

Thấy bác sĩ và y tá rời đi, Sở Quân Liệt đóng cửa phòng lại, điều chỉnh phần đầu giường để Tư tiên sinh nằm thoải mái hơn.

 

"Tư tiên sinh, anh cứ yên tâm nghỉ ngơi, em sẽ luôn ở bên cạnh anh." Sở Quân Liệt hạ giọng nói, cúi người hôn lên má Tư Vân Dịch, "Lần này ngủ rồi, nhất định phải tỉnh lại."

 

"Sẽ tỉnh." Tư Vân Dịch nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Sở Quân Liệt, chậm rãi nhắm mắt lại.

 

Giấc ngủ này là một giấc ngủ hiếm hoi yên bình và an ổn.

 

Khi Tư Vân Dịch mở mắt lần nữa, trời đã sang trưa ngày hôm sau, Sở Quân Liệt đang gục bên giường, hơi thở đều đặn.

 

Tư Vân Dịch thử ngồi dậy, nhưng phát hiện động tác từng rất dễ dàng nay lại trở nên khó khăn.

 

"Tư tiên sinh?"

 

Chỉ một chút động tĩnh đã khiến Sở Quân Liệt lập tức tỉnh lại, nhìn thấy động tác của anh, cậu liền điều chỉnh phần đầu giường, lấy gối tựa đỡ Tư tiên sinh ngồi dậy.

 

"Tư tiên sinh, sau này có chuyện gì thì gọi em là được rồi." Sở Quân Liệt chăm chú nhìn môi anh, cẩn thận mang đến một ly nước ấm, dùng tăm bông chấm nước làm ẩm môi anh.

 

"Tư tiên sinh, bây giờ anh vẫn chưa thể tự uống nước đâu." Sở Quân Liệt nhìn đôi môi nhạt màu của anh, khẽ mỉm cười rồi cúi đầu hôn lên vài lần.

 

"Bác sĩ nói thần kinh và cơ vùng yết hầu của anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu tự uống nước rất dễ bị sặc."

 

Ánh mắt Sở Quân Liệt dừng trên môi Tư tiên sinh, không nhịn được lại hôn thêm mấy cái.

 

"Hôm nay còn mấy hạng mục kiểm tra nữa, em sẽ theo anh suốt cả quá trình."

 

Đến giờ kiểm tra, y tá đẩy xe lăn vào, Tư Vân Dịch nhìn thấy thì không nói gì, còn Sở Quân Liệt lại liếc nhìn chiếc xe một cái rồi cúi đầu hôn lên trán Tư tiên sinh, bế anh lên khỏi giường.

 

Y tá đứng bên cạnh tròn mắt không chớp, đẩy xe lăn theo sau hai người, còn Sở Quân Liệt thì cứ thế bế Tư Vân Dịch đi đến từng phòng kiểm tra.

 

Cậu nâng niu anh như món báu vật dễ vỡ, đặt xuống máy kiểm tra một cách nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại hôn lên má và môi anh khiến bác sĩ và y tá đều tự giác quay đầu đi.

 

CT, chụp cộng hưởng từ vùng đầu, kiểm tra mạch máu não... một loạt các bước đều do Sở Quân Liệt tự tay bế anh đi khắp nơi.

 

Kiểm tra xong xuôi, Tư Vân Dịch lại được cậu bế trở về phòng bệnh, chiếc xe lăn mà y tá đẩy theo nãy giờ cũng trở thành vô dụng.

 

"Tư tiên sinh, sau khi kiểm tra toàn diện hôm nay, ngày mai họ sẽ xây dựng một phương án phục hồi để anh hồi phục nhanh nhất." Sở Quân Liệt ngồi cạnh giường bệnh, nhìn Tư tiên sinh đang điềm nhiên chấp nhận tình trạng của mình, ánh mắt khẽ dao động rồi lại cúi đầu hôn thêm lần nữa.

 

Tư Vân Dịch cần điều dưỡng toàn diện từ ăn uống đến xương khớp, mỗi ngày còn phải uống không ít thuốc. Để giúp vùng yết hầu phục hồi nhanh hơn, anh bắt đầu tập nuốt và nhai từng chút một.

 

Sở Quân Liệt tự tay nắn từng viên thịt nhỏ, bên trong có trứng gà, thịt băm, rau củ, rồi dùng trái cây hoặc táo tàu, óc chó ép lấy nước, thay đổi món mỗi ngày, chỉ mong Tư tiên sinh ăn được nhiều hơn một chút.

 

Tư Vân Dịch cũng kiên trì rèn luyện thể lực, từ việc ngồi dậy dựa vào giường, từng chút tăng thời gian, đến sau này có thể vịn vào Sở Quân Liệt mà đứng lên, rồi bước đi được vài bước.

 

Thanh niên đúng là hồi phục nhanh hơn, Tư Vân Dịch vốn có thể trạng khá tốt, nay lại hồi phục thần tốc khiến bác sĩ cũng phải khen ngợi không thôi.

 

Sở Quân Liệt thấy Tư tiên sinh đã không cần mình đút nước, cũng không cần bế đi nữa, trong lòng lại có chút hụt hẫng.

 

Chỉ mất hai tháng, Tư Vân Dịch đã hồi phục được năm sáu phần, cơ bản có thể tự lo cho mình. Sở Quân Liệt ngồi bên giường gọt táo, cắt thành từng miếng nhỏ, dùng tăm ghim lại đưa đến bên môi Tư tiên sinh.

 

"Mấy tháng qua, em đã vất vả rồi." Tư Vân Dịch nhìn dáng vẻ bận rộn của cậu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc người yêu.

 

"Vất vả gì chứ." Sở Quân Liệt cảm nhận được cái v**t v* dịu dàng, cậu đặt miếng táo xuống, dụi đầu vào lòng Tư tiên sinh.

 

Cậu không bao giờ quên được cảm giác lúc mình ký mấy tờ giấy báo nguy kịch, càng không thể quên được dáng vẻ khi lôi Tư tiên sinh ra khỏi xe.

 

Tư tiên sinh đã trải qua một ca đại phẫu, giành giật mạng sống từ tay tử thần, giờ khó khăn lắm mới tỉnh lại, mỗi ngày còn phải rèn luyện đến kiệt sức, uống thuốc từng vốc lớn.

 

Thân thể anh bây giờ gầy gò trông thấy, lưng cũng mỏng đi nhiều, mấy ngày trước lúc bế anh, Sở Quân Liệt gần như không cảm nhận được chút trọng lượng nào.

 

Cứ như đang ôm lấy một đám mây vậy.

 

Tư Vân Dịch nhìn góc nghiêng của Sở Quân Liệt, cúi đầu khẽ hôn lên má người yêu.

 

Sở Quân Liệt bị hôn đến mức có chút ngượng ngùng, đầu lại cọ cọ lên ngực Tư tiên sinh.

 

"Anh muốn thưởng cho em một chút." Tư Vân Dịch đưa tay vuốt nhẹ tóc Sở Quân Liệt, cúi xuống hỏi.

 

"Em muốn gì nào?"

 

Sở Quân Liệt vừa định nói là không cần vì những chuyện đó đều là điều cậu nên làm, nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, cậu liền lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Tư tiên sinh.

 

"Tư tiên sinh, thưởng gì cũng được thật sao?"

 

"Đương nhiên là được." Tư Vân Dịch gật đầu đồng ý.

 

"Tư tiên sinh, chờ em một chút!" Mắt Sở Quân Liệt sáng rực, cầm điện thoại chạy ra ngoài, Tư Vân Dịch nhìn dáng vẻ hào hứng không giấu được của cậu, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác bất an.

 

Quả nhiên, nửa tiếng sau, Sở Quân Liệt quay về với hai tay giấu sau lưng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, mắt sáng long lanh.

 

"Tư tiên sinh, em có một danh sách ước nguyện, em muốn cùng anh thực hiện!"

 

Sở Quân Liệt lấy ra một tờ giấy từ sau lưng đưa cho Tư Vân Dịch.

 

Tư Vân Dịch đón lấy, cúi đầu xem từng mục một trên đó.

 

【1. Sau khi phục hồi sức khỏe cùng Tư tiên sinh "giao lưu sâu sắc" suốt một tuần.】

 

【2. Cùng Tư tiên sinh tổ chức một hôn lễ thật linh đình.】

 

【3. Cùng Tư tiên sinh mặc đồ tình thú để "giao lưu sâu sắc"~】

 

【4. Cùng Tư tiên sinh đi ngắm tuyết, ngắm cực quang.】

 

......

 

Tổng cộng gần hai mươi điều ước, ngoài điều đầu tiên ra thì những điều còn lại đều ở mức có thể chấp nhận được.

 

"Em biết một tuần là gánh nặng quá lớn cho sức khỏe của Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt rất chu đáo, "Chúng ta có thể chia nhỏ ra, mỗi lần một ngày một đêm, tổng cộng tính vừa đủ bảy ngày bảy đêm là được."

 

"Nếu đó là điều em muốn được thưởng, anh sẽ đáp ứng." Tư Vân Dịch ngẩng đầu, chấp nhận yêu cầu của Sở Quân Liệt.

 

"Cảm ơn Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt vui vẻ lấy thứ giấu sau lưng ra, ôm trong tay một cuộn giấy.

 

"Cái đó là gì?" Tư Vân Dịch khẽ nhướn mày.

 

"Là danh sách tổng hợp điều ước của em." Sở Quân Liệt cười rạng rỡ, một tay mở cuộn giấy ra, giấy từ trên tay cậu buông xuống, trải dài trên sàn, kéo mãi đến gần cửa phòng bệnh mới chịu dừng.

 

Trên tờ giấy chi chít chữ viết, Tư Vân Dịch nhìn trang đầu mình đang cầm, rồi lại nhìn cuộn giấy dài mười mấy mét, nhất thời lặng thinh.

 

"Tư tiên sinh, em biết điều gì anh đã hứa với em thì anh nhất định sẽ làm được." Sở Quân Liệt vui vẻ cuộn lại danh sách điều ước, "Đây đều là những điều em nghĩ ra trong mấy tháng qua, em mới nhận ra, thì ra em muốn làm cùng Tư tiên sinh nhiều chuyện đến vậy."

 

Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn Sở Quân Liệt đang cuộn giấy lại, âm thầm ước lượng số lượng điều ước trong đó.

 

Nếu thực hiện một điều ước mất khoảng bảy ngày, không biết cả đời này có kịp làm hết tất cả hay không.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận