Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 137: Kết thúc chính văn.




"Tiểu Tư à, dạo này cảm thấy trong người thế nào rồi?" Ông Sở ân cần hỏi thăm từ đầu bên kia cuộc gọi video, ánh mắt hiền hậu.

 

Nắng xuyên qua cửa sổ bệnh viện rọi lên giường bệnh, phủ lên tấm ga trắng một lớp ánh sáng vàng ấm áp. Tư Vân Dịch khẽ nâng tay chỉnh lại gối tựa sau lưng, dựa vào đầu giường, nở một nụ cười nhẹ với màn hình điện thoại.

 

"Dạo gần đây đã khá hơn nhiều rồi, ông không cần quá lo lắng."

 

Mỗi ngày đội ngũ y tế đều báo cáo tình hình của Tư Vân Dịch, ông Sở đã xem rất kỹ tài liệu gửi đến, biết rõ sức khỏe của Tiểu Tư đang dần phục hồi. Nhưng dù sao cũng đã hôn mê gần ba tháng, giờ ít nhất cũng phải mất một hai năm nữa mới có thể hoàn toàn trở lại trạng thái ban đầu.

 

"Giờ bác sĩ đã cho phép cháu xuất viện, sau khi về nhà cũng đừng vội làm việc quá sức. Mấy chuyện ở công ty cứ để bọn trẻ nó gánh vác bớt, nếu thiếu người thì cháu cứ nói với ông, ông có thể cử người đến hỗ trợ." Ông Sở rất quan tâm đến sức khỏe của Tư Vân Dịch.

 

"Cảm ơn ông." Tư Vân Dịch khẽ cong môi, "Ông cũng nhớ giữ gìn sức khỏe. Sinh nhật năm nay của Quân Liệt lại phải làm phiền ông chuẩn bị rồi."

 

Nghe Tư Vân Dịch còn nhớ chuyện này, ông Sở nhướng mày rậm lên, không nhịn được bật cười.

 

"Chúng tôi là cảnh sát Ninh Thành..." Ngoài cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng động, hai vệ sĩ lập tức ngăn cản người mặc đồng phục, đồng thời liên lạc với cấp trên.

 

"Ông Sở, bên cháu có chút việc." Tư Vân Dịch liếc mắt nhìn về phía cửa, sắc mặt không đổi.

 

"Được, cháu cứ xử lý trước đi. Nếu có chuyện gì không giải quyết được, nhớ báo cho ông." Ông Sở cũng mơ hồ nghe thấy tiếng động phía bên kia, hơi nhíu mày rồi cúp máy.

 

Tư Vân Dịch đặt điện thoại xuống, ngẩng mắt nhìn hai vệ sĩ đang đứng chặn ở cửa.

 

"Phong Diệp, Báo Tử, để họ vào."

 

Cả hai hơi khựng lại, nhìn về phía giám đốc Tư đang nằm trên giường, có chút khó xử.

 

"Nhưng giám đốc Tư, sếp dặn là..."

 

Tư Vân Dịch khẽ nhướn mày, lặng lẽ nhìn hai người không nói gì.

 

Phong Diệp và Báo Tử liếc nhìn nhau rồi cúi đầu lui lại một bước, để hai viên cảnh sát bước vào phòng bệnh.

 

"Cảnh sát Ngô, đã lâu không gặp." Tư Vân Dịch nhẹ gật đầu với một trong hai người, định ngồi dậy.

 

Trước đây, phòng làm việc của anh từng hợp tác với cảnh sát Ngô. Khi ông cụ Tư phát bệnh rồi mất tích cũng nhờ anh ta giúp đỡ rất nhiều.

 

"Đừng đứng dậy, đừng đứng dậy!" Cảnh sát Ngô vội ngăn lại động tác của Tư Vân Dịch, thấy sắc mặt anh so với lần trước gặp đã gầy đi trông thấy, trắng bệch nằm tựa vào giường bệnh, giọng nói của anh ta cũng vô thức dịu lại.

 

"Cảnh sát Ngô, lần này anh tới là vì chuyện gì?" Giọng Tư Vân Dịch nhẹ nhàng, điềm đạm.

 

"À, lần này chúng tôi đến là để hỏi cậu một vài chuyện liên quan đến vụ tai nạn xe." Cảnh sát Ngô ra hiệu về phía người đi cùng, "Đây là Tiểu Lưu, đệ tử của tôi."

 

Tư Vân Dịch nghe vậy liền khẽ gật đầu mỉm cười chào viên cảnh sát trẻ đứng sau lưng cảnh sát Ngô.

 

Cảnh sát Tiểu Lưu mang theo một chiếc laptop, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ghi âm. Cảnh sát Ngô kéo hai chiếc ghế đến, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, giọng nói ôn hòa.

 

"Giám đốc Tư, trước ngày xảy ra tai nạn, cậu có tiếp xúc gì với Trần Phong không?"

 

Tư Vân Dịch khẽ lắc đầu, "Không có."

 

"Tôi thấy trước đây từng có ghi chép về việc người nhà cậu và người nhà họ Trần từng ẩu đả." Cảnh sát Ngô cầm một tập tài liệu, còn cảnh sát Tiểu Lưu ở bên cạnh gõ bàn phím ghi chép rất nhanh.

 

"Tôi không quan tâm đến chuyện đó." Tư Vân Dịch hơi cau mày, "Ngày xảy ra tai nạn là lần đầu tiên tôi gặp Trần Phong, cũng không có bất kỳ liên hệ nào với người nhà họ Trần."

 

"Cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi hỏi chuyện này chủ yếu là vì một đoạn video trước đó." Cảnh sát Ngô vội vàng giải thích.

 

"Video gì cơ?" Tư Vân Dịch nhìn sang phía cảnh sát Ngô, anh ta hơi sững lại, có chút kinh ngạc trước phản ứng của Tư Vân Dịch.

 

"Cậu không xem đoạn video đang lan truyền ở Ninh Thành gần đây sao?"

 

Tư Vân Dịch lắc đầu.

 

Dạo này anh bận phục hồi chức năng, điện thoại chỉ dùng để trả lời tin nhắn và xem email, hoàn toàn không để ý đến tin tức ở Ninh Thành.

 

Hai vị cảnh sát nhìn nhau, lấy điện thoại ra mở đoạn video chỉ dài mấy chục giây cho Tư Vân Dịch xem.

 

Trong video, cha của Trần Phong nước mắt đầy mặt, giơ súng lên chĩa thẳng vào con trai, bóp cò.

 

"Xin lỗi, tất cả là lỗi của chúng tôi, tôi không nên dung túng cho nó làm những việc sai trái đó, còn che giấu cho nó hết lần này đến lần khác, bây giờ lại còn bỏ trốn..."

 

Ông Trần đầy đau đớn chuyển họng súng về phía mình, "Đoàng" một tiếng, thế giới chợt yên lặng.

 

"Đoạn video này đã bị người ta gửi đến vài tòa soạn báo lớn ở Ninh Thành." Cảnh sát Ngô nhìn Tư Vân Dịch, "Video lan truyền rất rộng, chúng tôi đã xác nhận tính xác thực. Cậu xem thử xem có phát hiện được điều gì từ trong đó không?"

 

Tư Vân Dịch giơ tay tua lại đoạn video, dừng ở một khung hình, nhìn nét mặt ông Trần, ánh mắt đầy kìm nén.

 

"Ông Trần nổ súng với con trai là muốn giúp cậu ta giải thoát, điều này chứng tỏ trước đó, rất có khả năng họ từng phải chịu đựng những thứ tàn nhẫn ngoài sức tưởng tượng."

 

Sau khi lời Tư Vân Dịch vừa dứt, Phong Diệp và Báo Tử đứng canh ngoài cửa lập tức đứng nghiêm, không trao đổi ánh mắt.

 

"Vậy cậu thử đoán xem, chuyện này có khả năng là do ai gây ra?" Cảnh sát Ngô nhìn thẳng vào Tư Vân Dịch.

 

Anh im lặng một lúc, không trả lời.

 

"Tư tiên sinh!" Ngoài cửa phòng bệnh bất ngờ vang lên một tiếng gọi. Tư Vân Dịch ngước mắt, nhìn thấy Sở Quân Liệt đang đứng ở ngưỡng cửa, một tay chống vào khung cửa.

 

Cậu dường như vừa vội vàng chạy đến, hơi thở vẫn chưa ổn định, trong tay còn cầm theo một xấp giấy tờ.

 

Ánh mắt Tư Vân Dịch hơi khựng lại. Sở Quân Liệt nhanh bước đến, ánh nhìn đầy cảnh giác dừng lại trên hai người khách lạ vừa đến.

 

"Chuyện tai nạn, lời khai của bác tài và video từ camera giao thông hẳn có thể làm rõ." Sở Quân Liệt nhíu mày nhìn hai người kia, "Chuyện đã qua gần nửa năm, anh nhà tôi vừa mới bình phục, cần được nghỉ ngơi."

 

"Không sao đâu." Ánh mắt Tư Vân Dịch dịu dàng, anh đưa lại điện thoại đang phát video, khẽ siết lấy tay Sở Quân Liệt, "Hai vị cảnh sát chỉ đến hỏi anh vài điều liên quan đến vụ tai nạn."

 

Sở Quân Liệt thoáng thấy hình ảnh lướt qua trong video, nắm chặt tay Tư tiên sinh, ngồi xuống mép giường bệnh, ánh mắt sáng rực niềm tin.

 

"Cảnh sát Ngô, khi nãy anh bảo tôi thử đoán." Giọng Tư Vân Dịch bình thản, trong trẻo, "Tôi nghĩ chuyện này là do một người không muốn để tội phạm tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật ra tay."

 

Cảnh sát Ngô nhìn chăm chú Tư Vân Dịch, hiếm khi không mở lời.

 

"Tôi được biết, trước đây Trần Phong từng gây ra một vụ tai nạn nhưng đã dàn xếp riêng với gia đình nạn nhân. Nạn nhân qua đời sau đó nửa tháng, ông Trần vì bảo vệ con đã cho cậu ta chuyển quốc tịch từ sớm." Giọng Tư Vân Dịch lạnh nhạt.

 

"Sau đó cậu ta đâm tôi, biết không thể dàn xếp nữa, người nhà họ Trần lập tức không nghĩ đến việc đầu thú mà bỏ trốn. Quốc gia mà họ định đi không có hiệp ước dẫn độ với Hoa Quốc, nghĩa là một khi họ ra nước ngoài, chúng ta không thể làm gì họ."

 

Cảnh sát Tiểu Lưu ngẩng đầu khỏi màn hình laptop, nhìn người đàn ông gầy gò nằm trên giường bệnh, mái tóc đen nhánh càng làm nổi bật gương mặt trắng bệch, đôi mắt đuôi dài lạnh lẽo như nét bút mực trong tranh thủy mặc.

 

Cảnh sát Ngô nhìn Tư Vân Dịch một hồi lâu, bất chợt bật cười.

 

"Tôi hiểu rồi."

 

Tiểu Lưu vẫn chưa kịp phản ứng hiểu gì đã thấy sư phụ phất tay đứng dậy.

 

"Quấy rầy rồi, giám đốc Tư cứ yên tâm dưỡng bệnh. Sau này nếu có thời gian, chúng ta lại gặp."

 

Sở Quân Liệt chăm chăm nhìn theo hai người rời đi, cậu lập tức đóng cửa phòng lại, quay về ôm chặt lấy người nằm trên giường.

 

Tư Vân Dịch đưa tay xoa đầu cậu, mắt nhìn sang xấp giấy trên tay Quân Liệt.

 

"Thủ tục xuất viện làm xong rồi à?"

 

"Xong hết rồi." Sở Quân Liệt ngoan ngoãn đáp, ngẩng đầu ra khỏi vòng tay Tư tiên sinh, đôi mắt đen láy sáng rỡ.

 

"Vậy mình về nhà nhé?" Tư Vân Dịch cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

 

Một tháng sau khi xuất viện, Tư Vân Dịch ngồi trong phòng làm việc mở một email, nhìn thấy tấm thiệp chúc mừng sinh nhật bên trong.

 

Anh lặng lẽ nhìn tấm thiệp đáng yêu kèm theo âm nhạc đó, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

 

"Tư tiên sinh!" Giọng Sở Quân Liệt vang lên, Tư Vân Dịch quay đầu lại, thấy cậu hớn hở bước vào phòng làm việc như vừa nghe được tin gì rất tuyệt vời.

 

"Sao thế?" Tư Vân Dịch đưa tay ra, Sở Quân Liệt lập tức tiến lại gần để Tư tiên sinh xoa đầu mình.

 

"Có tin vui." Sở Quân Liệt hắng giọng định nói nhưng rồi lại nhìn thấy màn hình máy tính của Tư tiên sinh.

 

"Tư tiên sinh?" Cậu nhớ rất rõ Tư tiên sinh không tổ chức sinh nhật. Vậy thì ai lại gửi thiệp mừng sinh nhật cho anh?

 

Thấy ánh mắt của Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch nhìn về phía màn hình, giọng điềm đạm.

 

"Là một bệnh nhân cũ của anh gửi. Cô ấy không biết anh không mừng sinh nhật, chỉ đơn giản là muốn gửi lời chúc và cảm ơn."

 

Đôi mắt Sở Quân Liệt khẽ động, ánh lên vài phần sáng rỡ.

 

"Tư tiên sinh, em định nói là... tin vui là bác sĩ bảo anh có thể thực hiện một số vận động hơi mạnh một chút rồi."

 

Vận động hơi mạnh một chút?

 

Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt, nhẹ nhướng mày.

 

"Ví dụ?" Hai chữ như ngọc rơi khay, âm đuôi còn hơi nhướng lên như móc câu nhỏ gảy trúng tâm trí Sở Quân Liệt khiến cậu ngứa ngáy, tai cũng bắt đầu nóng ran.

 

"Ví dụ như... hôm nay Tư tiên sinh có thể đi thả cá." Giọng c** nh* dần.

 

Hồ bơi trong nhà đã sửa xong từ lâu nhưng chỉ có mình Sở Quân Liệt dùng, thật quá lãng phí.

 

Tư Vân Dịch nhìn chăm chú vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của cậu, khẽ gật đầu.

 

Sở Quân Liệt cần chuẩn bị một chút, Tư Vân Dịch thì bước vào căn phòng đã được cải tạo thành hồ bơi, ngồi xuống chiếc sập mềm bên cạnh, nhìn thấy bên cạnh sập đã được chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt và thức uống.

 

Anh cầm ly thủy tinh lên, nhấp một ngụm thì thấy cánh cửa phòng đột ngột mở ra, một con cá voi sát thủ lông xù màu đen trắng lù lù bò vào, còn dùng vây khép cửa lại.

 

Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn con cá voi sát thủ trước mặt, ngụm đồ uống trong miệng nuốt mãi mới trôi xuống.

 

Đó là một bộ đồ ngủ liền thân hình cá voi sát thủ, nói là đồ ngủ nhưng thực chất giống túi ngủ hơn, quấn người bên trong kín mít, con cá có bụng trắng, vây đen, đôi mắt tròn xoe đen nhánh, phần mặt là một hàng răng trắng sắc nhọn che gần hết khuôn mặt Sở Quân Liệt.

 

Tư Vân Dịch nhìn về chiếc đuôi cá voi lông xù kia, quả nhiên là màu đen.

 

Con cá voi lạch bạch trườn đến sát bể bơi, hai vây giơ lên, làm tư thế chuẩn bị xuống nước, Tư Vân Dịch tập trung nhìn, chậm rãi nâng ly uống một ngụm.

 

Cá voi co gối, hai vây dựng lên, phóng mạnh xuống bể bơi, hai vây quẫy nước liên tục. Tư Vân Dịch trơ mắt nhìn con cá voi bị lớp túi ngủ lông dày cộm kéo chìm nghỉm xuống đáy.

 

Tư Vân Dịch lập tức nhảy xuống nước, chỉ thấy cá voi lay động vài cái dưới đáy bể, khóa kéo ở phần bụng bị kéo mở, để lộ nửa thân trên với đường nét cơ bắp rõ ràng, túi ngủ cá voi đảo qua một bên, theo đó là một chiếc đuôi người cá to lớn màu đen trượt ra.

 

Ánh mắt anh chạm vào ánh mắt Sở Quân Liệt, người cá màu đen dưới nước cười rạng rỡ, môi răng hé mở, phun ra hai bong bóng khí.

 

Người cá màu đen lao vút tới Tư Vân Dịch, ôm lấy eo anh cùng nổi lên mặt nước.

 

Tư Vân Dịch vẫn đang mặc đồ, chiếc sơ mi trắng sau khi ngấm nước gần như trong suốt, Sở Quân Liệt không kiềm được liền hôn lên môi Tư tiên sinh, một tay đỡ lấy sau đầu anh.

 

Nụ hôn sâu và dài gần như khiến Tư Vân Dịch nghẹt thở, hai tai Sở Quân Liệt đỏ bừng, chiếc đuôi người cá đen lớn liên tục đung đưa, thỉnh thoảng cọ vào chân Tư tiên sinh.

 

Chiếc đuôi người cá này, Tư Vân Dịch hoàn toàn có lý do để tin rằng đó là sản phẩm đặt riêng, vừa khít với phần th*n d*** của Sở Quân Liệt, ôm sát đường nét cơ thể, sờ vào mềm mại trơn mịn, vảy cá óng ánh.

 

Dưới ánh đèn, Tư Vân Dịch nhìn thấy lớp vảy đen ánh lên sắc cầu vồng rực rỡ một cách bất ngờ.

 

"Con người!" Mặt Sở Quân Liệt đỏ ửng, ôm chặt Tư tiên sinh.

 

"Anh đã cứu em, em chính là con cá của anh!"

 

"Có cần chú ý điều gì không?" Khóe môi Tư Vân Dịch cong lên, đầu ngón tay nhẹ lướt qua gương mặt Sở Quân Liệt.

 

Sở Quân Liệt nghiêm túc suy nghĩ một lát, dán sát vào Tư tiên sinh, đuôi cá luồn vào g*** h** ch*n anh, giọng thân mật, "Không được hấp, không được kho."

 

"Anh không ăn người cá." Tư Vân Dịch bị Sở Quân Liệt đẩy từng chút vào sát mép bể bơi.

 

"Nhưng nếu em muốn ăn anh thì sao?" Mặt Sở Quân Liệt càng đỏ hơn, câu nói vốn dữ dằn vừa thốt ra liền mất đi khí thế, tự mình đỏ mặt trước.

 

"Vậy thì..." Tư Vân Dịch dựa vào thành bể, nhìn người cá đen đang cố tỏ ra hung dữ, chậm rãi đưa tay, cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, hơi ngửa đầu, cụp mắt nhìn Sở Quân Liệt, ánh mắt thanh đạm mà quyến luyến.

 

"Từ từ mà thưởng thức."

 

Đôi mắt người cá đen sáng lấp lánh, không kiềm được mà hôn lên cổ Tư Vân Dịch, thân nhiệt nóng bỏng.

 

"Tư tiên sinh, anh thơm quá..."

 

Làn nước dập dềnh, Sở Quân Liệt thỏa mãn đến choáng váng, ôm chặt lấy eo Tư tiên sinh, tham lam thưởng thức.

 

Cổ Tư Vân Dịch lấm tấm những vết màu hồng, hơi thở bị Sở Quân Liệt quấy rối đến rối loạn.

 

"Tư tiên sinh." Mắt Sở Quân Liệt đen láy, đuôi cá không ngừng động đậy, "Nếu có kiếp sau, anh có thể để em lại được bên anh cả đời không?"

 

"Phải xem... biểu hiện của em." Lời nói của Tư Vân Dịch có phần tán loạn, anh giơ tay nhẹ áp vào má Sở Quân Liệt, cậu ngoan ngoãn dừng lại, chăm chú nhìn gương mặt Tư tiên sinh, yên lặng lắng nghe.

 

Tư Vân Dịch cúi đầu khẽ hôn lên trán cậu.

 

"Nếu thật sự có kiếp sau, chỉ cần nhớ rằng anh sẽ đi tìm em, để em... không phải chịu khổ nữa."

 

Mắt Sở Quân Liệt long lanh ánh nước, ngẩng đầu hôn lên môi người trong lòng.

 

"Em cũng vậy, Tư tiên sinh."

 

"Em yêu anh, Tư tiên sinh!"

 

Âm thanh nước gợn sóng, giọng nói thanh nhã như bị chìm lấp.

 

"Anh cũng yêu em."

 

________________________________________________

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Kết thúc chính văn, Đào Lông vui vẻ tung hoa, ôm từng bạn đã đồng hành hôn một cái~

 

Lời của editor: Vậy là câu chuyện tình yêu của Quân Liệt và Vân Dịch đã đi đến hồi kết rùi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ bản dịch đầu tay của tui nha! Hẹn gặp mọi người trong các phiên ngoại sắp tới!!! Iu nhìu o(*^@^*)o


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận