Cái đệm lót cũng chứa đầy sự quan tâm.
Sau khi im lặng ngồi xuống, Tư Vân Dịch thấy Sở Quân Liệt nhanh nhẹn mang hết cơm canh ra, lúc ăn cơm cậu cứ nhìn chằm chằm anh như thể nhìn mãi vẫn không đủ, như thể muốn khắc sâu hình bóng anh vào tận trong đầu.
Ăn sáng xong, Tư Vân Dịch trở lại phòng ngủ, gửi tin hủy chuyến bay đã đặt tối hôm qua.
Sở Quân Liệt thành thạo cho bát đĩa vào máy rửa chén, nhân lúc máy đang hoạt động, cậu đi một vòng quanh nhà như thể đang củng cố lãnh thổ của mình, cậu cầm giẻ lau những chỗ dì giúp việc để sót lại, xới đất cho hoa cỏ ngoài ban công, đi khắp từng góc, chạm vào từng món đồ, gõ gõ vuốt vuốt để từng món đồ trong nhà đều phải ghi nhớ rõ chủ nhân ở đây là ai.
Chờ máy rửa chén chạy xong, Sở Quân Liệt cất bát đĩa sạch sẽ vào chỗ cũ, rửa tay xong, cậu cẩn thận mở cửa phòng ngủ của Tư tiên sinh, thấy anh hôm nay có vẻ không định đi làm.
Tư Vân Dịch đang tựa vào đầu giường, tay cầm một quyển sách, lật xem từng trang.
Sở Quân Liệt nhìn những ngón tay thon dài đang lật sách rồi từ cuối giường bò lên, nằm bên cạnh anh, chống cằm nghiêm túc ngắm nhìn góc nghiêng của Tư tiên sinh.
Ngoài cửa sổ nắng vàng rực rỡ, cả hai lớp rèm đều đã được kéo sang một bên, ánh sáng xuyên qua cửa kính sát đất rọi vào khiến cả căn phòng sáng bừng, cũng khiến chiếc giường trở nên ấm áp và mềm mại hẳn lên.
Cái lạnh còn sót lại từ cơn gió đêm qua đã bị nắng sớm xua tan. Sở Quân Liệt được nắng chiếu đến thoải mái rã rời, cứ thế dính sát lấy người bên cạnh, ngửi mùi hương quyến rũ trên người Tư tiên sinh mà chẳng ngừng được, khóe môi vô thức cong lên.
Tư Vân Dịch lật thêm một trang, cúi mắt nhìn chú chó lớn bên cạnh đang lim dim buồn ngủ liền rảnh tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Cái v**t v* dịu dàng ấy khiến khóe môi Sở Quân Liệt càng cong thêm, cái đuôi vô hình sau lưng cũng khẽ vẫy, cậu ngẩng đầu hôn nhẹ lên tay Tư tiên sinh, vui vẻ đáp lại.
"Ngủ thêm một chút đi." Tư Vân Dịch biết đêm qua Sở Quân Liệt gần như không ngủ. Mấy lần thân mật đều khiến cậu hưng phấn như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Sau khi anh yêu cầu lần cuối, Sở Quân Liệt liền dồn hết nhiệt huyết vào một lần ấy, đến mức chính Tư Vân Dịch cũng có chút choáng váng, hơi thở của Sở Quân Liệt thì càng hỗn loạn đến cực điểm.
Nửa đêm về sau Tư Vân Dịch ngủ rất sâu, lúc sáng tỉnh dậy một lần thì phát hiện Sở Quân Liệt vẫn đang nhìn anh, mắt hơi đỏ, gối còn bị ướt một mảng.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, Tư Vân Dịch lật gối cho cậu, đưa tay che mắt cậu lại rồi đặt tay xuống chỗ cậu thích được anh chạm vào nhất, hôn lên trán cậu một cái.
Có lẽ lúc đó Sở Quân Liệt mới chịu ngủ.
Sở Quân Liệt nghiêng đầu cọ cọ vào tay Tư tiên sinh, ánh mắt thuần khiết, cậu đột nhiên ngồi dậy áp sát vào anh, hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy nghiêm túc.
"Tư tiên sinh, chúng ta chơi lại trò kia được không?"
"Muốn chơi trò nào?" Tư Vân Dịch dịu giọng hỏi.
"Trò ba câu nói thật ấy." Sở Quân Liệt ngồi thẳng người, nghiêm túc đáp lại.
"Được." Tư Vân Dịch nhẹ nhàng đặt quyển sách trong tay xuống, tháo kính gác lên sống mũi, ánh mắt đối diện với Sở Quân Liệt.
Nhìn đôi mắt lạnh lùng chỉ chứa mỗi hình bóng cậu cùng hàng mi dài trước mặt, lồng ngực Sở Quân Liệt không kìm được mà sôi sục. Nhớ đến sự dịu dàng đêm qua, cậu không kìm được mà khẽ l**m môi một cái.
"Anh nói trước?" Tư Vân Dịch nhìn thấy ngọn lửa trong mắt cậu dường như sắp cháy bùng lên lần nữa.
"Vâng, Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt ngoan ngoãn thả lỏng vai, ánh mắt đen láy tham lam nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Anh sẽ không đề nghị ly hôn nữa nhưng em vẫn có quyền ấy." Ánh mắt Tư Vân Dịch đầy tập trung, trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh ánh nhìn buổi sớm Sở Quân Liệt dành cho mình cùng vết ướt trên chiếc gối.
Chỉ một câu đầu tiên thôi đã khiến Sở Quân Liệt mở to mắt, trong đáy mắt ngập tràn vui mừng.
Nhìn vẻ mặt không kìm được nụ cười của cậu, giọng Tư Vân Dịch cũng dịu hẳn đi.
"Anh thích đồ ăn em nấu. Những lúc em không có ở đây, anh sẽ nhớ em."
Khóe miệng Sở Quân Liệt sắp không kiềm nổi mà cong đến tận mang tai.
Đúng là không sai mà!
Muốn giữ được trái tim một người đàn ông, trước hết phải giữ được cái dạ dày của anh ta! ①
Mắt Sở Quân Liệt sáng rỡ nhìn Tư tiên sinh, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải tiến thêm một bước trên con đường trở thành thần bếp!
"Cuối cùng." Tư Vân Dịch hạ mắt nhìn cậu, giọng nói bình tĩnh mà rõ ràng.
"Anh biết một số chuyện có thể sẽ xảy ra với em trong tương lai."
Sở Quân Liệt sững lại, ngẩng đầu nhìn Tư tiên sinh.
Theo luật chơi, trong ba thông tin, nếu có một cái là giả thì phải nhận ra câu đó.
Hai câu đầu, Sở Quân Liệt có thể không chút do dự nhận định là thật, nhưng câu cuối cùng thì...
Cậu suy nghĩ một lát. "Tương lai" mà Tư tiên sinh nói, có thể là gần, cũng có thể là xa. Nếu anh nói rằng mười phút nữa cả hai sẽ thân mật sâu hơn, Sở Quân Liệt biết rõ mình chắc chắn sẽ không từ chối nổi.
"Đều là thật!" Nghĩ đến đó, Sở Quân Liệt dứt khoát mở miệng.
Tư Vân Dịch nhìn ánh mắt vô tư của cậu, môi khẽ cong lên.
"Em thắng rồi."
Trò chơi lần này không đặt hình phạt gì, Sở Quân Liệt nhớ lại những điều Tư tiên sinh vừa nói, lòng ngọt ngào đến phát run, cậu chủ động tiến lên hôn nhẹ lên môi anh.
Tư Vân Dịch khẽ cọ môi cậu một lúc rồi hơi nghiêng đầu để lại một nụ hôn bên tai Sở Quân Liệt.
"Đến lượt em."
Hơi thở của Tư tiên sinh khiến tai Sở Quân Liệt tê dại như bị điện giật, vành tai lập tức ửng đỏ.
Sở Quân Liệt kéo nhẹ vành tai mình, trong lòng như bị một con mèo con dùng cả bộ vuốt cào loạn, ngứa ngáy đến khó chịu.
"Nếu Tư tiên sinh thật sự không cần em nữa... em e là mình sẽ không thể sống nổi."
Cậu cụp mắt xuống, nói ra câu đầu tiên.
"Em rất ghét bị người khác lợi dụng. Nhưng Tư tiên sinh thì khác, anh có thể thoải mái lợi dụng em... như thế em mới cảm thấy mình có giá trị." Sở Quân Liệt nhìn người đối diện, ánh mắt chân thành.
Tư Vân Dịch khẽ bật cười.
"Còn một điều cuối cùng." Sở Quân Liệt hắng giọng, nghiêm túc nhìn thẳng người trước mặt, giọng trầm khàn đi.
"Nếu lúc em không có ở đây mà có kẻ dám v* v*n Tư tiên sinh, em sẽ chặt cả ba cái chân của gã đó nhét vào thùng, đổ xi măng rồi ném xuống biển."
Tư Vân Dịch hơi nhướn mày, ánh mắt dừng trên đôi mắt đen láy đang ở ngay trước mặt, khẽ cúi đầu, hôn lên môi Sở Quân Liệt một cái.
"Tư tiên sinh chỉ được nhìn mỗi mình em thôi." Sở Quân Liệt lập tức đáp lại nụ hôn, ánh mắt cứng cỏi và bướng bỉnh.
"Những lúc em không có ở Ninh Thành, nếu ai dám động vào Tư tiên sinh, em tuyệt đối không bỏ qua."
Chú chó lớn vô thức lộ ra vẻ dữ dằn, Tư Vân Dịch đưa tay xoa nhẹ lưng cậu, cúi đầu hôn lên trán cậu.
"Lúc quay về thủ đô đừng cứng đầu đối đầu với ông nội em, biết không?"
"Vâng." Sở Quân Liệt ngoan ngoãn cúi đầu, hiểu ý Tư tiên sinh.
Cậu để Liệt Phong ở lại Ninh Thành. Trước khi đi còn len lén chụp một tấm hình mình đang mặc áo choàng tắm trong phòng tắm gửi cho Tư Vân Dịch.
Tư Vân Dịch làm đúng theo kế hoạch của cậu, không ra sân bay tiễn. Sở Quân Liệt một mình quay về thủ đô, lúc máy bay sắp hạ cánh đã điều chỉnh lại trạng thái, mang vẻ chán chường bước xuống, uể oải trở về bệnh viện.
Cậu chủ nhà họ Sở mất tích một ngày nay đột nhiên một mình trở về, thay đồ bệnh nhân, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì thì được đưa về nhà họ Sở.
Ông Sở nhìn thấy cháu trai lại quay về căn phòng quen thuộc của mình, cũng không ngờ thằng bé lại quay về thủ đô nhanh đến vậy.
"Ông đã nói hết những gì cần nói chưa?" Ông Sở nhíu mày hỏi quản gia, mà ông ta cũng không giấu nổi vẻ khó hiểu.
"Lão gia, những lời cần giải thích tôi đều đã nói rất rõ ràng." Quản gia cũng cảm thấy mơ hồ.
Rõ ràng là hiểu lầm giữa hai người đã được hóa giải, cậu chủ chạy đi ngàn dặm như thế, lẽ ra hai người phải làm lành, trở lại như trước rồi tinh thần của cậu chủ sẽ từng chút một hồi phục mới đúng.
Tại sao đi chưa được bao lâu, cậu chủ lại một mình quay về trong bộ dạng hồn bay phách lạc?
Nghĩ đến lần đầu tiên lão gia và người họ Tư kia gặp mặt lúc đàm phán, quản gia bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Lại nhìn lão gia, hình như ông cũng vừa nhớ lại vẻ dứt khoát của Tư Vân Dịch khi đồng ý ly hôn hôm đó, cả hai người không hẹn mà cùng cảm thấy bất an.
"Không lẽ là..." Quản gia ngập ngừng không dám nói hết câu.
"Sao có thể... sao thằng bé có thể bị từ chối hết lần này đến lần khác trong khi cậu ta vẫn nhất quyết muốn ly hôn?" Ông Sở tỏ ra không thể tin nổi, "Cho dù tính cách Quân Liệt có hơi cực đoan nhưng thằng bé là người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở, diện mạo cũng không tệ, năng lực lại càng có!"
"Hay là... vẫn còn lo lắng về thái độ của lão gia?" Quản gia cố tìm ra lý do nào đó.
"Một người thông minh như cậu ta làm sao không nhìn ra là tôi đã dần xuôi theo rồi?" Ông Sở đập bàn một cái, "Chỉ cần cậu ta hỏi Quân Liệt một câu là biết ngay cả chặng đường này không ai cản trở nó, làm sao mà không nhận ra được chứ?"
Quản gia nhất thời không nói nên lời.
Ông Sở đứng dậy bước đến cửa sổ, nhìn về hướng phòng cháu mình, trong lòng trào dâng một cảm giác bất an dữ dội.
Cả ngày hôm đó, Sở Quân Liệt không bước ra khỏi phòng, cũng không từ chối đồ ăn.
Ông Sở vừa nhẹ lòng được chút lại nghe quản gia báo rằng cậu chủ chỉ ăn đồ chay, thịt và canh gà không hề đụng đến.
Ngày hôm sau, khi quản gia bê khay cơm vào phòng thì phát hiện toàn bộ rèm che nắng trong phòng đã được gỡ bỏ, căn phòng cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Càng như vậy, quản gia lại càng bất an. Đến khi nhìn thấy cậu chủ, tay ông ta run lên, khay cơm suýt nữa rơi xuống đất.
Sở Quân Liệt mặt không biểu cảm đứng trước gương, tóc trên đầu đã bị cạo gần hết, thấy quản gia đến cũng chỉ yên lặng tiếp tục công việc của mình.
Từng sợi tóc đen lả tả rơi xuống, quản gia trơ mắt nhìn cậu chủ cạo sạch mái tóc rồi không một tiếng động rơi nước mắt trước gương.
Ông Sở vừa nghe tin liền lập tức tắt cuộc họp trực tuyến, vội vã đi tới, bước chân loạng choạng, đẩy cửa phòng cháu ra, cảnh tượng bên trong quả nhiên đúng như lời quản gia kể.
"Quân Liệt, sao lại đột ngột như vậy..." Ông Sở nhìn bộ dạng cháu mình như đã đoạn tuyệt hồng trần, th* d*c không yên.
"Ông nội." Sở Quân Liệt cố gắng gượng cười, "Tư tiên sinh... thật sự không cần cháu nữa rồi."
"Vớ vẩn!" Ông Sở hoảng hốt trong lòng, "Cháu là người nhà họ Sở, gia thế, diện mạo đều không thiếu gì, cậu ta nhất định là đang chơi chiêu 'lạt mềm buộc chặt' thôi!"
"Là thật mà." Đôi mắt Sở Quân Liệt lộ rõ ánh nước, nhìn thẳng người đối diện.
"Trước đây cháu đưa hết thẻ ngân hàng của mình cho Tư tiên sinh nhưng anh ấy lại trả lại hết. Cháu nói có thể dùng tài nguyên nhà họ Sở giúp nhà họ Tư phất lên, Tư tiên sinh cũng không cần, còn bản thân cháu, Tư tiên sinh lại càng không muốn..."
"Anh ấy từng cưu mang cháu chỉ vì thương hại, sau này kết hôn cũng là do cháu giở trò..." Sở Quân Liệt nghẹn ngào nhìn ông Sở.
"Có quá nhiều người... thích Tư tiên sinh. Cháu lúc đó chỉ là may mắn, nhưng bây giờ, ngay cả chút may mắn đó cũng không còn nữa."
"Quân Liệt, cũng có rất nhiều người thích cháu mà." Ông Sở cố gắng trấn an tâm trạng cháu trai, "Ông còn có nhiều ứng viên lắm, đều là người có ý với cháu."
"Là có ý với cháu hay là có ý với cái họ Sở này?" Sở Quân Liệt cười tự giễu, ánh mắt trống rỗng.
"Cái vị trí này dù có cho ai thì họ cũng chẳng ngần ngại gì mà lao vào tranh giành."
Ông Sở khẽ cau mày nhưng không tìm được lời nào để phản bác lại.
"Cháu nghĩ thông rồi ông ạ." Sở Quân Liệt nở một nụ cười nhợt nhạt, "Con người cháu sinh ra vốn chẳng xứng đáng với hai chữ hạnh phúc. Hồi nhỏ chờ mãi chẳng thấy cha mẹ quay về, lớn lên rồi vất vả mới gặp được người mình yêu... nhưng lại chẳng thể đi đến cuối cùng."
________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
① Tục ngữ.