Sở Quân Liệt đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ lau khóe mắt, nhìn giọt lệ óng ánh trên đầu ngón tay, cậu lại không nhịn được bật cười.
"Trước đây đều là Tư tiên sinh giúp cháu lau nước mắt, anh ấy luôn thương cháu, mỗi khi cháu cầu xin điều gì là lại mềm lòng. Bây giờ thì anh ấy không còn quan tâm cháu nữa, dù sao cháu cũng là người thừa kế nhà họ Sở, còn ông... ông lại nói muốn tìm cho cháu một mối lương duyên tốt đẹp."
Ông Sở há miệng, cảm giác áy náy cứ dâng lên từng chút, ép chặt lấy lồng ngực.
"Cháu đã không chỉ một lần thoát chết trong gang tấc, nhưng đến bây giờ..." Sở Quân Liệt chậm rãi thở ra, nhìn ông Sở mà cười, "Cháu mới thật sự hiểu rõ."
"Mọi thứ trên thế gian này đều là vô nghĩa. Tiền tài, danh vọng đến cuối cùng đều là mây khói, những thứ đó chẳng thể giúp được gì, càng không thể đem người cháu yêu trở về."
"Sao lại không thể đem về?" Ông Sở nghiến răng, "Chỉ cần cháu muốn thì cái gì cũng có thể!"
"Cháu không muốn ép buộc Tư tiên sinh. Làm vậy chỉ khiến anh ấy càng ghét cháu thêm." Sở Quân Liệt cười chua chát.
"Có rất nhiều người không thích cháu nhưng cháu chưa từng bận tâm. Nhưng nếu ngay cả Tư tiên sinh cũng ghét cháu thì cháu không biết mình tồn tại để làm gì."
Ông Sở khó xử nhíu chặt mày. Sở Quân Liệt nhìn ông cụ trước mắt, kính cẩn cúi người hành lễ.
"Ông nội, cảm ơn ông đã nuôi dưỡng cháu suốt từng ấy năm."
"Quân Liệt!" Ông Sở vội đỡ lấy cháu trai, hoảng hốt không thôi, "Cháu đang làm cái gì thế hả!"
"Cháu đã chọn xong nơi nương thân cho nửa đời còn lại rồi. Đến từ nơi đâu thì về nơi đó." Ánh mắt Sở Quân Liệt đờ đẫn.
"Cháu sẽ quay lại ngôi chùa nơi cháu từng sống hồi nhỏ, ở đó cho đến khi trút hơi thở cuối cùng. Cháu sẽ ngày ngày cầu phúc cho ông, chúc ông sống lâu trăm tuổi, phúc như Đông Hải thọ tựa Nam Sơn."
Ông Sở nhìn thẳng vào mắt cháu trai, những lời chúc phúc ấy lúc này chẳng khác nào lời nguyền khiến lòng ông đau như cắt.
"Quân Liệt, cháu là cháu trai duy nhất của ông. Nếu cháu xuất gia thì ai sẽ kế thừa nhà họ Sở? Tâm huyết của cha mẹ cháu ai sẽ tiếp nối?"
"Dù cháu có kế thừa nhà họ Sở thì cũng cháu cũng không có được niềm hạnh phúc mà cháu mong muốn." Ánh mắt Sở Quân Liệt không dao động, "Cha mẹ cháu... chắc chắn sẽ hiểu cho cháu."
Ông Sở nghẹn lời. Ánh mắt Sở Quân Liệt kiên quyết, hiển nhiên đã hạ quyết tâm, cậu đẩy cả ông nội và quản gia ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Quản gia cũng chưa từng thấy cảnh này bao giờ, ông ta chỉ biết đứng nhìn ông Sở. Hai người đưa mắt nhìn nhau, thấy rõ sự lo lắng trong mắt đối phương. Ông Sở nhíu mày, dù gõ cửa thế nào Sở Quân Liệt cũng không chịu mở cửa.
"Lão gia, bây giờ phải làm sao?" Quản gia bắt đầu hoảng loạn.
"Cho vệ sĩ canh chặt cửa!" Ông Sở cũng sốt ruột không kém, "Tuyệt đối không được để Quân Liệt ra khỏi nhà!"
Mấy đứa trẻ dọa phản đối hôn nhân gia tộc, dọa sẽ đi tu như Quân Liệt cũng không phải cảnh tượng ông Sở thấy lần đầu.
Cha mẹ mềm lòng thì hủy hôn sự để con cái tự do, còn cha mẹ cứng rắn thì cứ để con cái vào chùa, sớm muộn gì cũng bị chuông mõ giới luật nơi đó ép đến khóc lóc mà quay về.
Nhưng khác với những đứa trẻ nhà người ta, Sở Quân Liệt từ nhỏ đã từng sống trong chùa, bây giờ cậu thậm chí đã cạo đầu, ánh mắt toát lên vẻ kiên quyết không gì lay chuyển được khiến Ông Sở không thể không cuống lên.
"Lão gia, hay là... để Tư tiên sinh khuyên nhủ cậu chủ một chút?" Quản gia dè dặt đề nghị. Ông Sở trong lòng rối bời, nghĩ đến những lời mình đã buông ra trước đó, gương mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Suy đi nghĩ lại, ông mới tìm lại cách liên lạc với Tư Vân Dịch, tay đã giơ lên nhưng lại cứ do dự mãi không dám nhấn gọi.
Trong lòng mơ hồ dâng lên một nỗi nghi ngờ, phải chăng đây là âm mưu do hai đứa nó cùng bày ra để ép ông? Nhưng ông cũng không dám đánh cược, lỡ như cháu mình thật sự muốn cắt đứt hồng trần, vậy thì sản nghiệp nhà họ Sở chẳng phải sẽ chấm dứt trong tay ông sao?
Đêm đó ông Sở ngủ không yên giấc, tờ mờ sáng, ông chợt nghe trong sân vang lên tiếng chuông báo động, tiếp đó là những âm thanh hỗn loạn bên ngoài.
Quản gia đã đoán trước đêm nay sẽ có chuyện nên vẫn chưa c** đ* đi ngủ. Vừa nghe báo động, ông ta lập tức bật dậy chạy đến trước cửa phòng cậu chủ, chỉ thấy hơn chục bảo vệ đã bị đánh gục, cửa phòng thì mở toang.
"Cậu chủ đâu rồi!" Quản gia vội vàng nhìn vào trong phòng, chẳng thấy bóng dáng người đâu.
"Cậu chủ đi rồi, chúng tôi thật sự không cản nổi!" Một bảo vệ ôm lưng, vẻ mặt bất lực.
Cậu chủ vốn đã có thiên phú, kỹ thuật đánh nhau được danh sư truyền dạy, lại từng kinh qua thực chiến. Cậu ấy mà muốn đi thì ai ngăn cho nổi?
Giọng nói của bảo vệ không nhỏ, ông Sở vừa chạy tới đã nghe rõ ràng từng chữ thì lập tức choáng váng, đứng không vững.
"Lão gia!" Quản gia vội đỡ lấy ông cụ, chẳng còn tâm trí lo cho cậu chủ nữa, chỉ đành đỡ ông quay về phòng rồi gọi bác sĩ đến.
Sở Quân Liệt đeo ba lô, ngoái đầu nhìn lại biệt thự nhà họ Sở một lần rồi tiếp tục bước về phía điểm đến.
Cậu gọi xe đến chân núi, ngẩng đầu nhìn con đường núi mang theo chút quen thuộc trong ký ức, bắt đầu leo lên từng bước một.
Sở Quân Liệt đã từng dẫm chân lên những phiến đá xanh kia không biết bao nhiêu lần. Khi còn nhỏ, trong chùa không có nước nên phải xách thùng xuống núi lấy. Dù tuổi còn nhỏ, cậu cũng bị bắt phải xách một cái thùng con lên lên xuống xuống.
Mùa đông lạnh giá, đá xanh phủ tuyết, giẫm lên rất trơn. Sở Quân Liệt nhớ rõ mình từng té ngã không biết bao nhiêu lần trên con đường này, ngã đến đau, đến khóc cũng chẳng có ai dỗ dành một câu.
Chùa rất vắng, các sư huynh không giỏi chăm trẻ, trụ trì thì đã già yếu, đến cuối cùng cũng không ăn uống được bao nhiêu. Lúc Sở Quân Liệt rời đi, trụ trì phải được sư huynh đỡ mới ra được ngoài nhìn cậu lần cuối.
Từng bước từng bước, Sở Quân Liệt leo lên bậc đá xanh, nhìn ngôi chùa trước mắt lớn hơn trong ký ức khá nhiều, sơn trên cửa hình như cũng đã được tu sửa lại.
Trong chùa vắng lặng lạnh lẽo, Sở Quân Liệt bước vào trong, thấy điện Thiên Vương đang mở bèn cúi đầu hành lễ.
Tìm quanh một hồi Sở Quân Liệt mới gặp được một vị tăng nhân, là một gương mặt xa lạ.
Vị tăng nhân liếc nhìn cái đầu trọc của Sở Quân Liệt, lại nhìn ba lô sau lưng cậu, nhanh chóng nhận ra ngay cậu đến để làm gì.
"Thí chủ là vì thi nghiên cứu sinh thất bại, bị chia tay hay do công ty cắt giảm nhân sự?"
Sở Quân Liệt cúi đầu đáp lễ rồi vô tội ngẩng đầu lên nhìn.
"Chẳng lẽ không được thi trượt đại học à?"
Nhà sư đánh giá người thanh niên trước mặt từ đầu đến chân, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng, "Thí chủ, trong lòng thí chủ phải tự hiểu rõ chứ."
Sở Quân Liệt mím môi rồi nhướng mày mỉm cười.
"Thưa sư thầy, tôi muốn xuất gia."
Trái với dự đoán sẽ bị ngăn cản, nhà sư lại dẫn Sở Quân Liệt đến một viện khác, lấy ra ba tờ giấy.
"Thí chủ là Tăng sĩ cử nhân, Tăng sĩ thạc sĩ hay Tăng sĩ tiến sĩ?"
Giờ đã cao cấp đến thế cơ à?
Sở Quân Liệt sững người một chút, nhớ lại năm xưa nhập môn đâu có khó thế này.
Từ nhỏ cậu đã được dạy kèm một kèm một, cậu hồi tưởng lại một lúc rồi nói với nhà sư.
"Tôi học tại gia."
Nhà sư im lặng giây lát rồi nói cho Sở Quân Liệt mấy sự thật.
"Thí chủ, chúng tôi dậy từ bốn rưỡi sáng, còn phải ra ngoài làm việc nặng, chín giờ tối mới kết thúc. Ở đây mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, quá ngọ không ăn, thí chủ phải ở đủ bốn tháng mới được chính thức xuất gia."
Những điều kiện ấy đã đủ khiến rất nhiều người nản lòng. Đa số những người trẻ tuổi mặt mũi ủ rũ chỉ cần nghe đến việc phải dậy từ bốn rưỡi sáng là đã lập tức bỏ cuộc.
"Tôi biết." Sở Quân Liệt gật đầu, "Phải học thuộc năm bài khóa tụng, tu học giới luật, sáng dậy rửa mặt xong thì bắt đầu tọa thiền, mỗi lần hơn một tiếng."
Nhà sư nghe vậy, bất giác nhìn người thanh niên trước mặt bằng ánh mắt có phần kinh ngạc.
"À, trong chùa có nối nước máy chưa?" Sở Quân Liệt nhìn quanh, "Bây giờ còn phải xuống núi lấy nước nữa không?"
"Có nước máy rồi." Nhà sư lại quan sát kỹ hơn, "Thí chủ từng tu hành ở đây à?"
Sở Quân Liệt gật đầu.
Thấy vậy, nhà sư đưa cậu sang một viện khác. Khi vừa bước vào, nghe nhà sư gọi một tiếng "Trụ trì", Sở Quân Liệt cuối cùng cũng thấy được một gương mặt quen thuộc.
"Sư huynh?" Sở Quân Liệt nhìn người đàn ông trước mặt, đó là vị sư huynh mà đã hơn mười năm cậu chưa gặp, không ngờ bây giờ lại trở thành trụ trì ở đây.
Trụ trì nhìn người thanh niên trước mặt, từ đường nét lông mày nổi bật đến đôi mắt sâu thẳm mang vẻ sắc sảo đều khiến trụ trì cảm thấy rất quen.
"Lúc đó em mới sáu tuổi." Một câu nói của Sở Quân Liệt khiến trụ trì lập tức nhớ ra.
Năm đó là một đứa nhỏ bé xíu vậy mà bây giờ đã cao lớn thế này. Trụ trì thoáng chốc hiểu ra rồi ra hiệu cho nhà sư bên cạnh lui ra trước.
"Nhà cậu lại có chuyện gì sao?" Trụ trì vẫn nhớ Sở Quân Liệt đến từ một gia tộc không tầm thường, năm xưa là để tránh nguy hiểm nên cha mẹ mới gửi cậu vào chùa.
"Nhà em không có chuyện gì cả." Ánh mắt Sở Quân Liệt khẽ trầm xuống.
"Vậy rốt cuộc là vì sao..." Trụ trì quan sát Sở Quân Liệt hồi lâu, mơ hồ đoán ra điều gì đó, "Vì tình mà khổ à?"
"Dù sao thì em cũng muốn xuất gia." Sở Quân Liệt lảng tránh chủ đề, "Mong sư huynh thu nhận."
"Nếu cậu thật lòng muốn xuất gia, xét đến việc cậu từng có thời gian tu hành, anh có thể cho cậu qua thẳng luôn." Trụ trì mỉm cười.
Sở Quân Liệt hắng giọng, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
"Cứ để em ở đây một thời gian trước cũng được."
"Anh muốn nghe sự thật." Trụ trì nghiêm túc nhìn cậu.
Sở Quân Liệt cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi ngẩng lên nhìn ông.
"Người ta nói, thà phá mười ngôi chùa còn hơn hủy một cọc hôn nhân, sư huynh đừng ép em phải ra tay."
Trụ trì khựng lại.
Câu này... dùng như thế có đúng không?
"Xin sư huynh giữ kín chuyện này." Ánh mắt Sở Quân Liệt nghiêm nghị, "Nếu sau này có ai hỏi đến, sư huynh chỉ cần nói như em nói lúc nãy, nói rằng em nhất quyết muốn xuất gia là được, cũng không tính là nói dối."
Trụ trì cúi đầu, lập tức nhìn thấy mu bàn tay của Sở Quân Liệt vẫn còn những mảng bầm tím to tướng chưa tan do bị tiêm truyền trước đó.
"Đáng không?"
"Rất đáng." Ánh mắt của Sở Quân Liệt trở nên kiên định, trung thành không đổi.
"Em yêu anh ấy, dù có phải chặt xương nấu canh cho anh ấy uống em cũng cam lòng."
Trụ trì lặng đi hồi lâu. Sáng sớm hôm sau, bốn rưỡi, Sở Quân Liệt thức dậy, khoác áo cà sa, rửa mặt đánh răng.
Trời vẫn chưa hửng sáng.
Nhưng bình minh luôn đến sau bóng tối.
Ông Sở tỉnh dậy trên giường, việc đầu tiên là tìm điện thoại, định gọi đến số mà hôm trước ông đã do dự mãi mà không dám bấm.
Quản gia đứng bên, nghe thấy tiếng báo bận phát ra từ điện thoại của lão gia, trong lòng cũng vô cớ thấy căng thẳng. Nhìn ngón tay lão gia siết chặt, ông ta biết tâm trạng của lão gia giờ phút này cũng chẳng hề nhẹ nhõm.
Trước giờ chỉ có người khác phải thấp thỏm vì nhà họ Sở, hôm nay thì ngược lại.
Cuối cùng điện thoại cũng kết nối, hai người nghe được một giọng nói trong trẻo vang lên từ đầu bên kia.
"A lô, xin chào."
"Chào cậu." Ông Sở cố điều chỉnh giọng điệu, cố gắng che đi sự vội vã trong lời nói.
"Tiểu Tư, tôi là ông nội của Sở Quân Liệt, chúng ta từng gặp rồi."
Ở đầu dây bên kia, Tư Vân Dịch im lặng vài giây rồi đáp lại một cách khách sáo.
"Hiện giờ Quân Liệt rất cần cậu." Ông Sở khó nói ra chuyện cháu mình đi xuất gia, "Nếu cậu chịu đến một chuyến, tôi sẽ cho cậu thứ mà cậu không ngờ tới."
"Cảm ơn, nhưng tôi không cần." Tư Vân Dịch bình thản từ chối, "Việc tôi có thể làm, người khác cũng làm được. Ông đã muốn tôi ly hôn với Sở Quân Liệt vậy thì nên kiên quyết đến cùng."
Ông Sở nghẹn lời, mặt già đỏ bừng, không biết nói sao cho phải.
Năm đó chính ông là người ép hai đứa ly hôn, mà giờ cầu cạnh người ta cũng lại là ông.