Nghe thấy sư phụ nhắc đến Mộc Dao, Sở Lâm ý thức được, sư phụ muốn ra tay với Mộc Dao!
Thời khắc vả mặt sắp đến rồi, loại tình cảnh này, làm sao có thể thiếu anh ta được?
Lúc này Sở Lâm lập tức lên tiếng nói: “Sư phụ, tôi cảm thấy tôi cũng cần phải đi theo, học tập một chút kinh nghiệm, mở rộng tầm mắt!”
Đại Đồ Đệ vặt lông dê nhiều như vậy, loại chuyện nhỏ nhặt này, Tô Cẩm trực tiếp gật đầu, đừng nói là theo tới học tập kinh nghiệm, cho dù là gỡ hết ngói của Huyền Thanh quán ra, cô cũng không chớp mắt.
Phản ứng của Lục Chi Ninh cũng không chậm: “Tô quán chủ, tôi cảm thấy tôi là người bị hại, tôi cũng phải đi xem kết quả của cô ta…”
Loại chuyện này, nào có thể thiếu anh ta?
Nghe xong rất k*ch th*ch!
Tô Cẩm ngừng một chút, ánh mắt rơi vào trên áo ngủ của Lục Chi Ninh: “Thật ra tôi có thể dẫn anh theo, nhưng bây giờ anh mặc đồ ngủ, không tiện, chờ anh thay đồ xong rồi tạo hình, đoán chừng món ăn cũng đã nguội rồi.”
Lục Chi Ninh nhất thời ỉu xìu.
Có lẽ là phản ứng quá rõ ràng, Tô Cẩm nghĩ một chút, lại nói: “Như này đi, lại dùng bùa Truyền Hoạ, trước đó anh đã từng dùng.” Dù sao vừa rồi Lục Chi Ninh cũng bị Sở Lâm vặt 130 triệu, lúc này nếu để cho Lục Chi Ninh quá mất mát, cô cũng có một chút xấu hổ.
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm lại nhìn mấy người Triệu gia một chút: “Mấy người nếu muốn nhìn tình hình của Mộc Dao, cũng có thể cùng nhau nhìn, lần này cứ coi như chút phúc lợi nhỏ cho khách VIP.”
Nếu như đã là khách VIP, thỉnh thoảng tặng chút phúc lợi, cũng rất không tệ.
Tô Cẩm cảm thấy, chính mình còn giống như rất có đầu óc kinh doanh!
Cô đưa cho Lục Chi Ninh một lá bùa, sau đó lại đưa một lá bùa khác cho Sở Lâm: “Đợi lát nữa trực tiếp sử dụng là được.”
Lục Chi Ninh tê dại đi tìm một chiếc gương ở trong phòng, ba người Triệu gia vẻ mặt khó hiểu nhìn hành động của Lục Chi Ninh, không hiểu tại sao anh ta phải tìm tấm gương.
Tô Cẩm và Sở Lâm trước đó một giây còn đang nói chuyện với bọn họ chẳng biết lúc nào, đột nhiên đã không còn hình bóng.
Không chỉ không có bóng người, bọn họ còn không nghe thấy tiếng mở cửa.
Như vậy vấn đề lại tới rồi, hai người bọn họ đã đi đâu?
Cha Triệu tìm một vòng ở trong phòng m, vẫn không tìm thấy người, ông ấy kinh ngạc hỏi Lục Chi Ninh: “Lục Nhị thiếu gia, Tô quán chủ không thấy cô ấy…”
Lục Chi Ninh ừ một tiếng, không có phản ứng gì quá lớn: “Không thấy thì không thấy, hành vi của Tô quán chủ từ trước đến nay không giống như người bình thường.”
Anh ta gãi đầu một cái, lẩm bẩm một câu: “Cũng có thể là chạy xuyên tường, dù sao tôi cũng không nói chính xác được.”
Loại chuyện này, anh ta nào có thể nói rõ chứ?
Dù sao anh ta biết đợi lát nữa có thể xem kịch.
Sau đó, Lục Chi Ninh dán lá bùa lên trên cái gương.
Anh ta quay đầu căn dặn cha Triệu: “Tôi đi lấy một chút đồ ăn vặt, ông cầm tấm gương, nhớ kỹ đừng lên tiếng, đợi lát nữa là có thể nhìn thấy Tô quán chủ.”
Sau đó Lục Chi Ninh chạy ra ngoài thật nhanh.
Trong đầu cha Triệu đầy dấu chấm hỏi, cầm tấm gương cũng không dám cử động linh tinh.
Mà Lục Chi Ninh, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt, lại lấy không ít đồ ăn chạy trở về.
Cùng lúc đó, tấm gương trong tay cha Triệu cũng đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.
Trong tấm hình chính là một tòa biệt thự, mà toà biệt thự này, ba người nhà cha Triệu đều có ấn tượng, đây chính là Mộc gia! Ngay sau đó, chỉ thấy Tô Cẩm đứng ở bên ngoài, nhìn chằm chằm vào cửa lớn Mộc gia, sau đó nhấc chân đi vào.
Cha Triệu và phu nhân nhà mình liếc nhau, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, chỉ mới hai ba phút, Tô quán chủ đã đuổi tới Mộc gia rồi hả?
Chuyện này cũng quá nhanh đi?
Không biết còn tưởng rằng Tô quán chủ biết dịch chuyển!
Đợi lúc Lục Chi Ninh đuổi trở về, Tô Cẩm đã đường hoàng đi vào Mộc gia.
Lục Chi Ninh nhìn thấy hình ảnh trong gương, không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, cũng may mình chạy nhanh, thời khắc đặc sắc này, anh ta không thể bỏ qua!
Mấy người đều nhìn chằm chằm vào cái gương, không hẹn mà cùng tập trung lực chú ý.
Cha Mộc đã qua đời, Mộc gia ngoại trừ tà khí mà cha Mộc để lại, thì có càng nhiều tà khí mới xuất hiện hơn.
Hơn nữa, tà khí mà Mộc Dao mang tới này, thậm chí đã mơ hồ che giấu hết những tà khí còn sót lại kia.
Tô Cẩm đoán chừng, Mộc Dao ngoại trừ ra tay với Lục Chi Ninh và Triệu Hoà Cẩn, còn đòi hỏi những tâm nguyện khác.
Nếu không phải vậy sẽ không xuất hiện tình hình như thế, tà khí gần như lan tràn hơn phân nửa Mộc gia.
Sở Lâm vô ý thức nhìn xung quanh, đáng tiếc, tà khí gì đó trước mắt anh ta vẫn không nhìn thấy, nhưng không sao, anh ta sẽ tiếp tục cố gắng.
Tô Cẩm dẫn Sở Lâm đi đến nơi tà khí nồng đậm nhất, rất nhanh đã đi tới tầng hai của Mộc gia, nhắc tới cũng kỳ quái, cả đoạn đường này của bọn họ, ngay cả nửa bóng người của Mộc gia cũng không nhìn thấy.
Tô Cẩm khẽ nhíu mày, tốc độ dưới chân nhanh hơn không ít.
Sở Lâm theo ở phía sau cũng bước nhanh theo, thấy sắc mặt sư phụ nghiêm trọng, anh ta không dám lên tiếng hỏi, sợ mình lãng phí thời gian của sư phụ.
Rất nhanh, Tô Cẩm dừng lại ở một căn phòng riêng lớn, tà khí khắp nơi điên cuồng chui vào từng ngõ ngách của Mộc gia.
Tô Cẩm tiện tay lấy ra mấy lá bùa Thiên Lôi đưa cho Sở Lâm: “Gặp chuyện thì ném bùa, linh động một chút.”
“Vâng!” Sở Lâm dứt khoát gật đầu, lần trước ở thôn Trương gia, anh ta cũng vội vàng đi theo, cho dù nói thế nào, cũng coi như là có kinh nghiệm, dù sao anh ta kiên quyết sẽ không kéo chân sư phụ!
Sở Lâm cất bùa, thời khắc chú ý đến xung quanh.
Tô Cẩm đứng ở cửa ra vào, đột nhiên nhấc chân đá văng cửa phòng, lúc cô nhìn thấy một màn bên trong, sắc mặt nhất thời chìm xuống.
Sở Lâm trừng lớn mắt, tràn đầy kinh hãi.
Mộc Dao này… Cũng quá điên rồi?
Trong căn phòng trống trải, một bức tượng thần đặt ở vị trí chính giữa, Mộc Dao quỳ gối ở hàng đầu, phía sau cô ta, ngoại trừ người hầu của Mộc gia, còn có mấy người thân thích của Mộc gia.
Mà những người này, ngoại trừ Mộc Dao, tất cả đều đã mất thần trí.
Tô Cẩm phất tay đánh một lá bùa tới, bùa Thiên Lôi toả ra sấm sét uy áp, rơi xuống phía trên bức tượng tà thần này.
Ngay sau đó, lại một lá bùa được tung ra, rơi phía trên mọi người, lá bùa khẽ nhúc nhích, dần dần bắt đầu hấp thu tà khí trên người những người này.
Mộc Dao yêu cầu xong tâm nguyện cuối c*̀ng, chậm rãi đứng dậy, không nhanh không chậm quay đầu lại nhìn về phía Tô Cẩm.
Cô ta hơi cong môi, khóe môi lộ ra một nụ cười đầy tà khí: “Tô quán chủ, đã lâu không gặp.”
Ánh mắt Mộc Dao châm chọc nhìn hành động của Tô Cẩm, đối với hành động của Tô Cẩm không thèm để ý chút nào, một lát sau, cô ta châm chọc nói: “Tô quán chủ, thật sự là ngại quá, vừa rồi tôi đã đạt thành ước định với Thần Tôn, tôi đưa cho nó rất nhiều linh hồn, nó sẽ giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối c*̀ng.”
Tô Cẩm không phản ứng Mộc Dao, tiếp tục cứu người.
Mộc Dao che môi phát ra tiếng cười: “Hay là, cô đoán xem tôi ước nguyện vọng gì?”
Tô Cẩm a một tiếng lạnh lùng: “Kẻ điên như cô thì có thể có tâm nguyện gì? Tôi phá hủy tâm nguyện của cô, cô không có được Triệu Hoà Cẩn, tâm nguyện cuối c*̀ng này, đơn giản cũng là hi vọng tôi sớm chết một chút mà thôi?”