Mộc Dao ra vẻ cảm khái lên tiếng: “Không nghĩ tới Tô quán chủ vậy mà thông minh như thế?”
Dứt lời, Mộc Dao chuyển chủ đề: “Đáng tiếc, cô một chút cũng không biết ba chữ biết thức thời viết như thế nào! Cha tôi rõ ràng có thể sống sót, cô lại thấy chết không cứu, thật vất vả mới thỉnh được Thần Tôn, cô còn cố ý phá hỏng chuyện thờ cúng của cha tôi!
Bây giờ, tôi thấy cô muốn ở bên người mà tôi thích, vậy mà cô lại một lần nữa phá hỏng chuyện tốt của tôi?
Tô quán chủ, cô nói xem Mộc gia chúng tôi có thù gì với cô? Có oán niệm gì? Đáng để cho cô nhằm vào nhiều lần lặp đi lặp lại!”
Mộc Dao nói xong, ai không biết còn tưởng rằng Tô Cẩm làm chuyện gì có lỗi với cô ta.
Sở Lâm nhịn không được muốn lên trước lý luận với cô ta.
Tô Cẩm tránh sang bên cạnh, để lại không gian cho Sở Lâm, ra hiệu cho anh ta mở chế độ bật.
Thế là, Sở Lâm mở miệng đã xì một tiếng khinh miệt mạnh mẽ: “Tôi nói cho cô biết này cô gái, dáng dấp vẫn rất đẹp mắt, làm sao lúc nói chuyện, lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
“Cũng không nhìn lại một chút xem cô là thứ gì, còn dám nói sư phụ tôi nhằm vào cô? Cô cảm thấy cô xứng sao? Sư phụ tôi chỉ vài phút đã thu nhập hơn trăm triệu, xin hỏi, rốt cuộc cô tính là cái gì?”
Sắc mặt Mộc Dao biến đổi, cô ta gần như tức giận phản bác: “Nếu cô ta không nhằm vào tôi, tôi và cha tôi làm sao lại thảm như vậy?”
Sở Lâm cười lạnh một tiếng: “Cái chết của cha cô, chẳng lẽ không phải do ông ta tự gây nghiệt nên không thể sống sao? Ông ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, đáng đời có báo ứng, còn có cô, tự cô đi vào tà đạo, lại có tư cách gì ở đây mà lời lẽ hùng hồn chất vấn sư phụ tôi?”
Ở trên phương diện cãi nhau từ trước đến nay Sở Lâm hết sức ưu tú.
Cho dù Mộc Dao da mặt có đủ dày, nhưng Sở Lâm, so sánh với Mộc Dao da mặt còn dày hơn.
Thế là, vài phút ngắn ngủi, Mộc Dao bại trận ở trước mặt Sở Lâm.
Trên mặt Mộc Dao là sự phẫn nộ to lớn, lại vẫn như cũ không có ý sẽ dừng lại, cô ta tiếp tục tự mình nói những lý luận kia, mà Sở Lâm, nghe một câu phản bác lại vài câu.
Trong giây lát, Tô Cẩm lên tiếng nói: “Mộc tiểu thư vì để kéo dài thời gian, cũng rất nỗ lực.” Đã như vậy rồi, thế mà còn có thể có tâm tư tiếp tục phản bác cãi nhau với Sở Lâm?
Đổi thành người khác, sớm đã bị Sở Lâm làm cho tức giận mà chạy.
Mộc Dao bị vạch trần, cũng không thèm để ý: “Đúng vậy, tôi đang kéo dài thời gian, thì sao?”
Bây giờ đã được mấy phút, vậy là đủ rồi.
Tô Cẩm mỉm cười: “Mộc tiểu thư chẳng lẽ không nghĩ tới, vì sao tôi muốn theo cô sao? Biết rõ cô đang kéo dài thời gian, cô cho rằng tôi thật sự cái gì cũng không làm sao? Làm người nói chuyện có tự tin, nhưng nếu như quá tự phụ, vậy thì đồng nghĩa với việc trao phần thắng vào trong tay đối phương.”
Sắc mặt Mộc Dao cũng không có bất cứ sự hoảng hốt nào: “Tôi biết cô muốn dùng những lá bùa đó cứu những người này, thế nhưng, tôi đã đạt thành giao dịch với Thần Tôn, cho dù cô có lợi hại hơn nữa, cô cũng không thể cứu được bọn họ!”
Mộc Dao mười phần chắc chắn Tô Cẩm sẽ thất bại.
Đối với cô ta mà nói, chỉ cần cô ta kéo dài đủ thời gian, Thần Tôn sẽ phát huy uy lực, trực tiếp đòi mạng Tô Cẩm.
Cho nên, cô ta chỉ cần chờ Tô Cẩm chết là được.
Mộc Dao nhìn chằm chằm Tô Cẩm, muốn nhìn tận mắt Tô Cẩm mất mạng.
Tô Cẩm cười thản nhiên, từ đầu đến cuối, vô cùng đạm mạc.
Cho đến mấy phút sau, Tô Cẩm thu lại ý cười, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ tay thành tiếng, chỉ thấy bùa Thiên Lôi ở trên bức tượng tà thần, đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng, một tia sét to bằng cánh tay đánh tới, trực tiếp đánh vỡ nát bức tượng tà vật này!
Gió thổi qua, vỡ thành bụi ngay cả mảnh vụn cũng bay đi không ít.
Sự cuồng vọng và ý cười trên mặt Mộc Dao đột nhiên chuyển biến trở nên kinh ngạc, cô ta đứng tại chỗ, đáy mắt hiện lên mấy phần hoảng hốt: “?” Bức tượng thần cô ta thờ cúng vỡ nát rồi?
Rất nhanh, Mộc Dao lại ảo tưởng cho mình một lòng tin, không sao, Tô Cẩm hủy chỉ là một cái vỏ bọc của tượng thần.
Thần Tôn vẫn còn!
Ý cười ở đáy mắt cô ta dần dần phát cuồng.
Tô Cẩm lắc đầu, tràn đầy im lặng: “Cô nhìn cho kỹ một chút, thứ mà cô thờ cúng rốt cuộc là cái quái gì!”
Tô Cẩm đưa tay vung lên, chỉ thấy những vỏ bọc kia hóa thành vụn đều bị thổi tan, thứ giấu ở phía dưới cùng, cũng trong nháy mắt lộ ra trước mặt mấy người.
Đó là một thứ đỏ thẫm, hình như có ý thức, trong nháy mắt Mộc Dao khiếp sợ đó, nó dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía Mộc Dao, dường như muốn sống nhờ trên người Mộc Dao.
Mộc Dao cứng người giống như là bị cố định ở nguyên chỗ, không có cách nào động đậy, cô ta trừng lớn mắt nhìn sang thứ tà vật kia.
Cô ta không biết, bị thứ này quấn lên sẽ có kết cục gì, cô ta chỉ biết là, vào lúc nó tới gần, cô ta cảm thấy hơi lạnh vô tận…
Tô Cẩm đã sớm chuẩn bị, vẫn luôn treo bùa Thiên Lôi ở phía trên, tốc độ so với nó còn nhanh hơn.
Lúc cách Mộc Dao còn khoảng mấy tấc, lá bùa kia toả ra sức tấn công mạnh mẽ với tà vật kia.
Sấm sét còn to hơn so với vừa rồi, rắc một tiếng, bổ vào chính giữa tà vật.
Đánh cho vỡ nát!
Tô Cẩm lại ném ra một lá bùa, tà vật ngay cả mảnh vụn cũng không còn sót lại.
Mộc Dao nhất thời co quắp ngã trên mặt đất, cô ta nhìn tất cả trước mắt đã hóa thành tro bụi, tràn đầy không thể tin nổi, cô ta căn bản không thể nào chấp nhận được loại tình huống này.
Đã nói là Thần Tôn sẽ lấy mạng Tô Cẩm mà?
Tô Cẩm sống thật khỏe thì cũng thôi đi, lại còn đánh cho Thần Tôn tan thành mây khói? ?
Mộc Dao đờ đẫn quay đầu, nhìn về phía Tô Cẩm, ý hận ở đáy mắt chưa từng giảm bớt, ngược lại càng phát ra mãnh liệt.
Tô Cẩm đạm mạc nhìn sang cô ta: “Cô cũng đã biết, tâm nguyện cuối cùng của cha cô cũng chính là hi vọng tôi chết.”
Mộc Dao ngẩn người, có chút mờ mịt: “…” Vậy tại sao đến bây giờ Tô Cẩm vẫn còn sống?
Chẳng lẽ Thần Tôn cũng không đối phó được với Tô Cẩm sao?
Cũng phải, tượng thần đã vỡ thành tro bụi, còn đối phó với Tô Cẩm thế nào?
Tô Cẩm tiếp tục nói: “Không chỉ các người muốn mạng của tôi, thẳng thắn mà nói, Thần Tôn mà hai cha con các người thờ cúng, cũng muốn g**t ch*t tôi, đáng tiếc, các người phải thất vọng rồi, bởi vì cuối cùng, sẽ chỉ là tôi tiêu diệt cái thứ gọi là Thần Tôn trong miệng các người!”
“Cô liên tục đòi hỏi ba tâm nguyện, kết cục chưa chắc đã tốt hơn so với cha cô, biết thứ đồ chơi này cần thờ cúng thế nào không?” Tô Cẩm cúi đầu xuống, nhìn Mộc Dao đầy thương hại: “Ngoại trừ cô phải thờ cúng, nó còn muốn linh hồn của cô, nó sẽ để cho cô rời khỏi thế giới này thật nhanh, thậm chí vĩnh viễn không có kiếp sau. Đây chính là cái giá mà cô phải trả khi giao dịch với tà vật.”
Mộc Dao lắc đầu: “Không, cô gạt tôi! Rõ ràng là Thần Tôn không hoàn thành tâm nguyện của tôi, nó dựa vào cái gì đòi linh hồn của tôi? Huống chi, tôi đã cúng cho nó linh hồn của những người này!”
Cô ta quét mắt nhìn những người đã ngã xuống trong phòng kia.
Nhiều linh hồn như vậy, Thần Tôn làm sao còn xuống tay với cô ta?
Nhất định là Tô Cẩm lừa cô ta!
Muốn ly gián sự trung thành của cô ta với Thần Tôn!
Tô Cẩm nhìn tinh thần trạng thái không đúng lắm của Mộc Dao, nhân cơ hội dán một lá bùa Nói Thật lên người cô ta.
Tô Cẩm trực tiếp hỏi: “Là ai đưa tà vật cho cô?”
Mộc Dao: “Tôi sẽ không nói cho … Tôi không biết anh ta, là anh ta đơn phương liên hệ với tôi, tôi dựa theo chỉ thị của anh ta lấy được tượng thần.”
Mộc Dao hoảng sợ nhìn sang Tô Cẩm: “Tiện nhân này, cô đã làm gì với tôi?”
Tô Cẩm hừ cười một tiếng, xem ra lần này, người của Thiên Uyên đường đã thông minh hơn không ít.