Trang viên Triệu gia có quá nhiều vấn đề 1
Tô Cẩm nghe thấy tiếng gọi của tiểu đồ đệ, nhưng cô không quay đầu lại.
Dù sao thì đại đồ đệ vẫn bình thường, hai đồ đệ vẫn nên thành thành thật thật ở lại khách sạn làm cho xong bài tập đi!
Nếu lần sau còn giày vò nhau nữa, cô sẽ tiếp tục giao thêm bài tập!
Vừa để bọn họ nhận thức được sai lầm của mình, vừa để bọn họ tăng cường năng lực, quả thực là vẹn toàn cả hai bên.
Tô Cẩm ngồi trên xe, tâm tình không tệ. Vừa nghĩ tới lát nữa có thể tới nhà Triệu gia để xem thử Triệu gia có vấn đề gì, Tô Cẩm đã cảm thấy có chút hưng phấn.
Lại có thể kiếm tiền! Mà cuộc làm ăn này có thể kiếm được không ít.
Cha Triệu ngồi ở bên cạnh cũng lộ vẻ hồi hộp và chờ mong, lần này có thể thành hay không là tuỳ thuộc vào Tô quán chủ!
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe cực kỳ quỷ dị.
Rốt cuộc nửa giờ sau, mọi người đã đến Triệu gia. Triệu gia không hổ là một trong bốn đại thế gia, so với toà nhà này thì căn biệt thự của Tô Chính Quang quả thật không đủ để nhìn.
Toà nhà Triệu gia càng giống như một trang viên giàu có cổ xưa, vừa xa hoa tinh xảo vừa quý phái có nội hàm.
Nhìn từ bên ngoài thì quả thật rất đẹp, chỉ là nếu nhìn từ góc độ phong thuỷ thì nơi này có lẽ có rất nhiều vấn đề.
Cha Triệu vốn định bảo tài xế lái xe chạy thẳng vào trong, dù sao thì từ cổng vào đến nhà vẫn còn một đoạn khá xa nữa. Ông ta còn chưa kịp nói thì Tô Cẩm đã lên tiếng trước: “Dừng ở đây thôi, mọi người xuống xe đi.”
Nguyên Cảnh và Lục Chi Ninh cực kỳ nhạy cảm, không nói hai lời, lập tức xuống xe.
Cha Triệu sững sờ một giây rồi cũng bước xuống xe cùng với Tô Cẩm.
Tô Cẩm đứng ở ngay cổng trang viên Triệu gia, ánh mắt thản nhiên bước vào trong.
Nguyên Cảnh và Lục Chi Ninh đi ở một bên, cha Triệu vội vàng đi theo ở phía bên kia. Quản gia Triệu gia và mấy người giúp việc không hiểu gì cả, vẻ mặt ngây ngốc.
Mặc dù Triệu tiên sinh đã nói trước là sẽ có khách quý tới, nhưng bây giờ xem ra khách quý này chính là một cô gái trẻ?!
Tuy nhiên bọn họ cũng không dám nghi ngờ, quản gia càng thêm nhiệt tình bước lên tiếp đón.
“Ông chủ, mấy người này chính là khách quý đây phải không? Tôi đã chuẩn bị không ít…” Lời còn chưa nói xong, đã bị cha Triệu cắt ngang: “Ông đừng nói gì hết, đứng sang một bên đi.” Đừng có quấy rầy Tô quán chủ!
Quản gia: “?”
Tô Cẩm khẽ liếc nhìn khuôn mặt quản gia rồi ánh mắt nhanh chóng nhìn vào bố cục của trang viên.
Đi được vài bước, cô bỗng dừng lại.
“Triệu tiên sinh.” Tô Cẩm gọi một tiếng, cha Triệu lập tức bước tới bên cạnh cô: “Tô quán chủ, tôi ở đây.”
Tô Cẩm liếc mắt nhìn ông ta: “Bảo người chuẩn bị một ít dụng cụ, xẻng, búa lớn…Lại gọi thêm mấy vệ sĩ tới đây.”
Cha Triệu đáp ứng không hề do dự, ông ta gọi quản gia bảo chuẩn bị đồ đạc càng nhanh càng tốt. Quản gia không hiểu gì hết, nhưng thấy thái độ của ông chủ nhà mình nên ông ta cũng không dám lơ là.
Gần như là ba chân bốn cẳng chạy đi tìm đồ.
Dù vậy, cha Triệu ở phía sau vẫn hét lên với ông ta: “Ông chạy nhanh lên một chút!”
Quản gia: “…” Thương cho bộ xương già này với, còn bị ép phải chạy nhanh thêm nữa.
Tô Cẩm cũng không rảnh rỗi, cô nhấc chân điểm vào một vị trí. Chỗ này là một đoạn đường ngắn dùng đá cuội lát để trang trí: “Triệu tiên sinh, lát nữa bảo người bóc hết toàn bộ đá cuội ở chỗ này ra.”
Dứt lời, Tô Cẩm khoanh vùng cho ông ta một phạm vi rất nhỏ.
Sắc mặt cha Triệu thay đổi: “Chỗ này có vấn đề sao?”
Tô Cẩm ừ một tiếng, xem như trả lời suy đoán của ông ta.
Trong nháy mắt trái tim cha Triệu lạnh đi một nửa, lúc trước ông ta suy đoán có thể Triệu gia có vấn đề, không ngờ rằng thật sự đã xảy ra chuyện…ngay dưới chân mình!
Tô Cẩm xoay người đi xem một chỗ khác.
Toà trang viên này của Triệu gia đẹp thì đẹp thật, chỉ đáng tiếc là những chỗ xảy ra vấn đề lại quá nhiều.
Cô lắc đầu thở dài một tiếng, cũng may mà Triệu gia gia đại nghiệp đại, lại có ông trời mở mắt, nếu không chỉ sợ kết quả thảm hơn bây giờ nhiều…Trang viên Triệu gia có quá nhiều vấn đề 2
Mấy phút sau, quản gia dẫn người quay về. Mấy vệ sĩ cao lớn, trên tay đều cầm dụng cụ. Quản gia đầu đầy mồ hôi, ông ta đã có tuổi rồi, chỉ mới chạy được mấy bước đã bắt đâu thở hổn hển: “Mang, mang tới rồi.”
Cha Triệu ra hiệu cho quản gia tránh ra, sau đó nhìn người vệ sĩ cầm búa ở phía sau: “Đến đây, đập nát chỗ này ra.”
Quản gia và mấy người kia lập tức choáng váng.
“Ông chủ nghiêm túc sao ạ?” Ông ta theo bản năng hỏi.
Cha Triệu có chút mất kiên nhẫn: “Đương nhiên là nghiêm túc, còn không làm mau lên.”
Cha Triệu vội vàng thúc giục, quản gia không thể làm gì khác, đành phải bảo vệ sĩ ra tay.
Quản gia âm thầm cảm khái, cũng không biết cô gái trẻ này nói gì mà có thể lừa ông chủ đến mức này? Đá cuội có vấn đề gì chứ? Một thứ đồ dùng để trang trí thôi, thế mà còn muốn đập ra? Ôi, nếu mà đập ra rồi thì còn phải đi sửa lại, nhiệm vụ của ông ta lại nhiều thêm một cái.
Người vệ sĩ trẻ tuổi cầm lấy cái búa sắt lớn nện thẳng vào phía trên lớp đá cuội kia. Đáng tiếc, mấy viên đá cuội kia không hề bị hư hao dù chỉ một chút.
Tất cả mấy người ở đây đều sững sờ cả mấy giây.
Lục Chi Ninh nhìn thoáng qua, bước lên trước đẩy vệ sĩ ra, mình cầm lấy cái búa đập mạnh xuống.
Lại nện một búa xuống, đá cuội ở chỗ này vẫn không hề bị hư hao như cũ. Ngược lại những viên đá cuội bên ngoài khu vực này bị chấn động đến mức nứt ra.
Cha Triệu trợn mắt há hốc mồm.
Sững sờ mấy giây rồi ông ta mới phản ứng được, vội vàng đi gọi Tô Cẩm.
Tô Cẩm đang đứng cách bọn họ mấy mét, cô đang xem thứ khác, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, bước nhanh qua đó. Chỉ liếc mắt đã thấy viên đá cuội còn nguyên vẹn không bị tổn hại gì.
Tô Cẩm khẽ nhíu mày, một lá bùa rơi xuống dán vào bên trên cái búa.
Cô nói: “Lại đập một lần nữa.”
Tiếng nói vừa dứt, Lục Chi Ninh lại giáng búa xuống.
Lần này, toàn bộ đá cuội trên mặt đất bị đập vỡ ra, bên trong dường như có thứ gì đó.
Lục Chi Ninh tò mò thò đầu tới xem, lại bị Tô Cẩm kéo ra.
Cô cảnh báo: “Tránh xa một chút.”
Lục Chi Ninh sợ hãi lùi lại vài bước, thậm chí còn trả lại chiếc búa trong tay cho người vệ sĩ kia.
Tô Cẩm cũng đạp thẳng một chân xuống, chỉ thấy viên đá cuội kia bị nghiền nát. Khi cô rút chân ra, chỉ thấy bên trong viên đá cuội vỡ nát có một vật gì đó màu đen, nhìn kỹ hơn thì thấy đó là một sợi tóc đen dài quấn lại.
Sau khi cha Triệu thấy rõ ràng chỉ cảm thấy lạnh cả người.
Có loại vật này giấu ở bên trong đá cuội, cho dù là ai cũng biết là không bình thường…
Sau đó, Tô Cẩm lại giẫm nát thêm mấy viên đá cuội nữa, giống như xổ số, lại có thêm một sợi tóc đen dài quấn lại được tìm thấy.
Rõ ràng mặt trời chiếu ánh sáng chói chang nhưng Lục Chi Ninh lại toát mồ hôi lạnh, anh ta theo bản năng nhích lại gần Nguyên Cảnh.
Nguyên Cảnh lườm anh ta, giọng có chút ghét bỏ: “Không phải cậu nói đi theo bên người A Cẩm thì cái gì cũng không sợ sao?”
Lục Chi Ninh trả lời hùng hồn mà chẳng tự tin: “…Tôi thật sự không sợ chút nào.”
Mặc dù câu nói này thực sự không thuyết phục.
Cha Triệu run run hỏi: “Tô, Tô quán chủ, những thứ này phải xử lý thế nào?”
Tô Cẩm chỉ nói: “Đều tránh ra.” Dứt lời, cô ném thẳng một lá bùa vào đó. Lá bùa vừa chạm vào viên đá cuội có sợi tóc lập tức một ngọn lửa bùng lên, nhanh chóng đốt cháy hết những viên đá vỡ nát kia.
Giải quyết vấn đề đá cuội xong, cha Triệu thấp giọng hỏi: “Vậy là xong rồi à?”
Tô Cẩm kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cha Triệu: “Ông nói nhảm cái gì thế? Chuyện này vừa mới bắt đầu thôi.”
Hai chân cha Triệu mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.