Tứ Sát trận 1
Nguyên Cảnh thấy sắc mặt Triệu phụ không tốt lắm, hiếm khi lên tiếng trấn an một câu: “Triệu tiên sinh đừng lo, đã có A Cẩm ở đây, ông nhớ chuẩn bị đủ tiền thù lao là được rồi.”
Tô Cẩm ngượng ngùng cười cười: “Đến lúc đó, Triệu tiên sinh cứ thảo luận giá tiền với Sở Lâm là được.”
Cha Triệu gật đầu liên tục.
Sau đó, Tô Cẩm lại dẫn bọn họ đi tới chỗ mà vừa nãy cô dừng lại.
Tô Cẩm chỉ vào vị trí bồn hoa, lúc này đang đúng thời điểm hoa nở rộ, muôn hoa khoe sắc, rực rỡ sắc màu.
Quản gia theo bản năng nói: “Đây là do bà chủ tự tay trồng.” Chẳng lẽ bà chủ tự tay trồng mà còn có thể có vấn đề gì ư?
Vừa rồi lúc Tô Cẩm ra tay, quản gia đã ý thức được cô gái trẻ này không đơn giản. Bởi vậy lúc nói chuyện, thái độ cũng cung kính hơn mấy phần.
Chỉ là mấy viên đá cuội này dù sao cũng đã qua tay không ít người, nhưng bồn hoa này lại thường xuyên được bà chủ chăm bón!
Cha Triệu nói thẳng: “Đều nghe theo Tô quán chủ, mọi người nhanh tay lên đi.”
Ông ta vừa dứt lời, mấy vệ sĩ bắt đầu động thủ đào bồn hoa kia lên.
Mấy bông hoa xinh đẹp toả ra hương thơm nhàn nhạt, động tác của vệ sĩ khẽ dừng lại một chớp mắt. Lúc này, Tô Cẩm quay đầu nhìn về phía Lục Chi Ninh: “Lục nhị thiếu, có thể giúp một chút được không?”
Lục Chi Ninh sững sờ một chút rồi lập tức cười gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Đối với tình huống của Triệu gia, anh ta cực kỳ tò mò.
Mà Tô quán chủ lại gọi anh ta động thủ chắc là bởi anh ta có lá bùa hộ thể, ôi, mấy vệ sĩ này đúng thật chẳng được việc chút nào!
Đúng như anh ta nghĩ, Tô Cẩm bảo Lục Chi Ninh động thủ là bởi vì trên người anh ta có lá bùa bảo vệ, sẽ không bị hương thơm của mấy bông hoa này ảnh hưởng.
Lục Chi Ninh nhận lấy dụng cụ từ tay vệ sĩ, một xẻng nhấn xuống, một gốc hoa bị đào lên.
Rất nhanh, Lục Chi Ninh đã đào lên được mấy gốc hoa. Ngoại trừ hoa ra thì chính là bùn đất, cũng không có vấn đề gì.
Quản gia nhỏ giọng nói: “Đây đều là hoa do bà chủ chăm sóc cẩn thận đấy.” Bây giờ trong này chẳng có gì cả, chỉ sợ cô gái này đã nhìn nhầm rồi.
Tô Cẩm không phản ứng với ông ta nhưng cha Triệu lại trừng mắt nhìn quản gia: “Không được chất vất Tô quán chủ!” Cho dù vợ ông ta có ở đây thì bà ấy cũng sẽ không hề có chút do dự nào, nói không chừng còn muốn đích thân đào chúng lên nữa!
Mà Tô quán chủ có khi nào sai đâu?
Nhất định là do Lục nhị thiếu đào sai cách rồi!
Cha Triệu cởi áo vest ra đưa cho quản gia, sau đó mình cũng bước tới cùng đào.
Ông ta và Lục nhị thiếu đã đào sâu được gần một mét, ngay lúc ông ta chuẩn bị đào tiếp thì đột nhiên cảm giác được hình như dụng cụ trong tay mình đụng phải một thứ gì đó.
Cha Triệu khẽ giật mình, vội vàng nói: “Tô quán chủ, ở bên dưới có cái gì đó.”
Tô Cẩm nhắc nhở: “Móc ra.”
Trên người cha Triệu cũng có bùa Hộ Mệnh nên đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó, cha Triệu lại đào thêm một chút nữa, rất nhanh liền nhìn thấy trong đất bùn có thứ gì đó màu trắng lộ ra.
Màu trắng có xen lẫn với màu xám xịt. Trong nháy mắt đó, cha Triệu mơ hồ có một suy đoán không hay lắm, ông ta nuốt khan, theo bản năng nhìn về phía Tô Cẩm: “Tô quán chủ, cái trong này không phải là…”
Tô Cẩm vẫn im lặng, không hề phản bác lời nói của ông ta, chứng tỏ cha Triệu đoán đúng rồi.
Trái tim cha Triệu chợt lạnh thật lạnh.
Với đôi tay gần như run rẩy, ông ta đào thứ ở bên dưới lên, chỉ thấy một khúc xương lộ ra trước mặt mọi người.
Cha Triệu đứng tương đối gần thứ này. Gần như vừa mới đào lên, ông ta đã cảm thấy ý lạnh vô tận, theo bản năng lùi về sau một bước, dụng cụ trong tay cũng rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng.
Tứ Sát trận 2
Tô Cẩm bước tới nhìn chằm chằm thứ đó mấy lần rồi nói: “Người này đại khái đã chết rất lâu rồi.”
“Có cần phải mang đi an táng không?” Cha Triệu run giọng hỏi, chỉ là khúc xương kia chỉ có một đoạn, nhìn có lẽ là xương đùi.
Nói không chừng là bị kẻ nào đó lấy cắp và chôn nó ở đây.
Tô Cẩm liếc mắt nhìn cha Triệu: “Đầu ông có vấn đề à, cả ngày nghĩ mấy cái thứ gì vậy? Cái thứ này có thể chôn ở chỗ này, vậy thì chủ nhân của khúc xương này cũng chẳng phải tốt lành gì hết, tác dụng của nó chính là thu hút ác quỷ…”
Nếu là ác quỷ thì mang đi an táng làm gì?
Chờ nó quay về lần nữa sao?
Tô Cẩm thở dài một tiếng, ném một lá bùa xuống dưới đó, đốt nó thành tro.
Cha Triệu che lấy trái tim nhỏ của mình, cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cũng may mà vợ và con trai ông ta không trở về, nếu không thì đã bị doạ chết khiếp.
Tô Cẩm xử lý khúc xương đó xong, lại dùng một lá bùa thanh trừ hết toàn bộ âm khí và oán khí mà nó lưu lại.
Cha Triệu vui mừng thì vui mừng, nhưng lại có chút ưu thương.
Chỉ mới ở trong sân mà đã phát hiện ra hai nơi có vấn đề, vậy nếu đi vào trong nữa…chẳng phải là…
Cha Triệu âm thầm giục quản gia đi tìm cho mình mấy viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.
Quản gia lúc này cũng có chút bối rối, ánh mắt ông ta nhìn Tô Cẩm cũng hoàn toàn thay đổi. Trước đó trong lời nói chỉ là cung kính, còn bây giờ trong ánh mắt toàn là vẻ sùng bái thành kính, giống như thể Tô Cẩm chính là một thần tiên sống hàng thật giá thật.
Cha Triệu lại thúc giục, quản gia vội vàng đi tìm thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.
“Tô quán chủ, trong sân này còn vấn đề gì nữa không? Tôi có thể chịu được…cô cứ việc nói đi.”
Trong ánh mắt của Tô Cẩm dần có thêm mấy phần đau lòng, cô nhìn cha Triệu, đưa ra một lời đề nghị chân thành tha thiết: “Triệu tiên sinh, tôi cảm thấy ông có thể chuẩn bị thêm tiền thù lao. Nói thật, trước khi đến đây, tôi đã đánh giá thấp trình độ vấn đề xảy ra ở nhà ông rồi.”
Cha Triệu: “…” Được, ông ta hiểu rồi.
Sau đó, Tô Cẩm lại nhìn về phía Nguyên Cảnh: “Có phiền nếu nhờ Nguyên Thất qua đây hỗ trợ một lúc không?” Cô thấy thể lực Nguyên Thất cũng được lắm.
Nguyên Cảnh gật đầu: “Được, bây giờ cậu ta vẫn còn trên xe, để tôi gọi cậu ta tới.”
Tô Cẩm lại bảo cha Triệu lệnh cho người làm mang thêm một ít dụng cụ tới.
Mấy phút sau.
Tô Cẩm lần lượt chỉ vào hai vị trí ở trong sân: “Nguyên Thất, Lục nhị thiếu, hai người mỗi người một chỗ, đào thứ ở trong này ra, nhớ đừng dùng tay trực tiếp chạm vào.”
Hai người không nói hai lời, trực tiếp dựa theo chỉ thị của Tô Cẩm để hành động.
Tô Cẩm lại chỉ một vị trí khác, bảo cha Triệu đi qua: “Ông đi qua đó.”
Nguyên Cảnh thấp giọng nói: “A Cẩm, tôi cũng có thể hỗ trợ.”
Tô Cẩm gật đầu, đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Không đủ người, quả thật cần anh hỗ trợ.”
Trên người bọn họ đều có bùa Hộ Mệnh cô đưa nên sự an toàn của họ đều có thể được đảm bảo.
Dứt lời, Tô Cẩm không hề khách khí chỉ vào mấy vị trí: “Bốn người phụ trách bốn chỗ, cũng đối ứng với bốn hướng đông tây nam bắc.”
Tô Cẩm nói xong, ánh mắt lạnh đi mấy phần. Thứ đang bày trong sân Triệu gia chính là Tứ Sát trận.
Nguyên Cảnh cởi áo vest ra, lưu loát động thủ.
Mặc dù anh chưa từng làm những việc như thế này nhưng lúc anh động thủ còn nhanh hơn mấy người khác.
Chẳng bao lâu sau, Nguyên Cảnh đào ra được một vật rách nát nhưng bên ngoài vật kia có bọc một lá bùa. Loại giấy bùa này không giống với giấy bùa mà Tô Cẩm sử dụng, phía trên giấy bùa có màu đỏ sậm, chỉ nhìn một chút thôi đã khiến người ta có cảm giác không thoải mái rồi.
Ngay sau đó, ba người còn lại cũng lần lượt đào thứ bên dưới ra, tình trạng cũng giống như Nguyên Cảnh, đều được bọc trong lá bùa.
Tô Cẩm nhón chân, nhẹ nhàng nhảy lên không trung. Cô ở ngay điểm chính giữa của bốn hướng, chỉ thấy ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, dùng máu trên đầu ngón tay nhanh chóng kết ấn.