Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 216.




Cha Triệu gần như sụp đổ 1
Cha Triệu cố gắng nhớ lại rồi kể ra tất cả những chuyện mà mình biết.
“Sau lần đó thì tôi cũng không tới căn nhà gỗ nhỏ kia nữa. Chỗ đó cũng không gần Triệu gia lắm, bình thường công việc của tôi cũng bận rộn. Còn về phần bây giờ có ai đang ở trong căn nhà đó không thì tôi quả thật cũng không biết.”
Khoảng cách xa như vậy, còn không quen biết đối phương, cũng không biết lai lịch của đối phương nên chẳng có ai đi cả một đoạn đường xa như thế đến tám chuyện với người ta.
Cha Triệu nói xong liền cẩn thận nhìn Tô Cẩm, thấy sắc mặt cô rất khó coi, trong lòng cha Triệu chợt trầm hẳn xuống.
Không biết có phải là ảo giác không mà cha Triệu thấy ánh mắt của Tô Cẩm càng lúc càng là lạ.
Ông ta ngập ngừng gọi: “Tô quán chủ?”
Tô Cẩm bất đắc dĩ liếc nhìn cha Triệu: “Ông không cảm thấy thiết kế của căn nhà gỗ nhỏ kia rất đặc biệt sao?”
Nghe vậy, cha Triệu cầm kính viễn vọng ra nhìn kỹ về phía đó thêm một lúc.
Một lúc sau ông ta nói: “Quả thực rất đặc biệt. Tôi nhớ người công nhân trước đó tôi gặp còn thuận miệng nói một câu, nói là thiết kế của căn nhà gỗ nhỏ đó là do một nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế ra, có hình dáng rất độc đáo…”
Tô Cẩm cười lạnh một tiếng: “Triệu tiên sinh, nó không chỉ có hình dáng độc đáo mà theo quan điểm phong thuỷ, căn nhà gỗ nhỏ đó tạo thành thế sừng nhọn sát với Triệu gia.”
Mặc dù cha Triệu không hiểu mấy thuật ngữ chuyên môn nhưng nghe được chữ thứ ba là ‘sát’. Nếu đã mang cái chữ này thì chắc chắn là thứ hại người, cha Triệu lại hoảng sợ, vội vàng nhét thêm một viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh vào miệng.
Đồng thời, Nguyên Cảnh cũng lấy kính viễn vọng từ tay cha Triệu, quan sát kỹ hình dáng kiến trúc của căn nhà gỗ nhỏ.
Tô Cẩm giải thích: “Ngôi nhà gỗ kia có hình dáng kì lạ. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó có nhiều góc nhọn ở nhiều chỗ là do hình dáng có nhiều mặt, mà mỗi góc nhọn này đều vừa vặn hướng thẳng đến cửa sổ Triệu gia.
Triệu tiên sinh, ông nhìn kỹ xem có phải đối diện với chỗ kia chính là cửa sổ phòng ông và Triệu Hoà Cẩn không?”
Tô Cẩm vừa nói xong, Nguyên Cảnh lại chỉ vào vị trí mấy căn phòng.
Ngay lập tức trái tim cha Triệu đau đến giật giật: “Phòng của tôi và vợ tôi, phòng của Hoà Cẩn, còn có phòng làm việc, còn có…”
Nói đến đây, cha Triệu không thể nói tiếp được nữa.
Vành mắt ông ta không khỏi đỏ rồi lại đỏ, vốn dĩ ông ta còn có thể bảo trì được lý trí, nhưng chỉ trong chớp mắt này rốt cuộc ông ta không thể khống chế nổi cảm xúc của mình nữa. Ông ta quỳ phịch xuống đất, cả người trải rộng bi thương cùng với oán giận: “Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai muốn đối phó Triệu gia như vậy hả?”
Trong sân có nhiều thứ lung tung ngổn ngang như vậy, còn đặc biệt xây một căn nhà bằng gỗ kia nữa?
Đối phương tốn nhiều công sức như vậy chỉ để đối phó với Triệu gia bọn họ.
Thử hỏi, rốt cuộc thì Triệu gia đã làm gì mà bị người ta hận đến như vậy chứ?
Bọn họ tự hỏi lòng mình thấy chưa từng làm chuyện xấu xa gì, không hại ai cả, rất thẳng thắn không thẹn với lương tâm…Nhưng đối phương làm nhiều chuyện như vậy rõ ràng là muốn đưa người Triệu gia vào chỗ chết, chết không có chỗ chôn.
Đến tột cùng là có thâm cừu đại hận gì mà đáng giá cho đối phương phải tính toán như thế?
Cảm xúc cha Triệu có chút suy sụp, Tô Cẩm ra hiệu cho Lục Chi Ninh lên tiếng khuyên nhủ ông ta một chút.
Lục Chi Ninh vừa mới lấy lại tinh thần, tình trạng cũng không tốt lắm nhưng dù gì vẫn tốt hơn so với cha Triệu. Anh ta ngồi xổm xuống, chậm rãi an ủi cha Triệu.
“Triệu tiên sinh, ông nghĩ xem, ông trời cho ông gặp được Tô quán chủ cũng là bởi số mệnh của mọi người vẫn chưa tới đường cùng. Đây là ông trời mở mắt, cũng chính là vận khí của mọi người. Đừng khổ sở, sau khi qua được chuyện này rồi, chắc chắn sẽ khổ tận cam lai.”

Cha Triệu gần như sụp đổ 2
Nguyên Cảnh cũng an ủi: “Triệu tiên sinh, ông phải vững vàng lên, như thế mới có thể nhìn thấy tận mắt những kẻ hại Triệu gia phải trả giá đắt!”
“Đối phương đã làm nhiều chuyện xấu như vậy thì sẽ không thoát khỏi nhân quả, ông không muốn nhìn kết cục bi thảm của đối phương sao?” Tô Cẩm nhẹ giọng nói.
Rất nhanh, cha Triệu từ dưới đất lồm cồm bò dậy: “Tô quán chủ, tâm trạng tôi ổn rồi!”
Trong mắt ông ta tràn đầy vẻ kiên quyết.
Nhất định ông ta phải tìm ra được người hại Triệu gia là ai!
Cho dù xảy ra chuyện gì, ông ta cũng phải ổn định lại cảm xúc của mình! Ông ta còn có vợ, có con, ông ta chính là trụ cột cuối cùng của Triệu gia. Ông ta sẽ không bởi vì chuyện này mà gục ngã, cũng sẽ không bao giờ gục ngã!
Thấy cha Triệu đã ổn định lại, Tô Cẩm hài lòng gật đầu: “Nếu vậy thì bây giờ chúng ta đi xuống lầu, trừ thế sừng nhọn sát này ra thì bên trong nhà ông vẫn còn không ít vấn đề.”
Trước đó khi cô đi vòng quanh một vòng đã phát hiện không ít vấn đề, bây giờ một lần giải quyết hết luôn!
Cha Triệu nghe vậy liền đồng ý, sau đó mấy người cùng nhau từ trên nóc nhà đi xuống, lệnh cho quản gia nhanh chóng tìm thêm một số dụng cụ.
Một lát sau.
Tô Cẩm dẫn người vào trang viên, đập hết chỗ này đến chỗ khác.
Lúc đầu Nguyên Thất và Lục Chi Ninh còn có chút kinh ngạc và thổn thức, đập rồi lại đập…vẻ mặt hai người cũng dần dần chết lặng.
Thể lực Lục Chi Ninh không bằng Nguyên Thất, cuối cùng, Nguyên Cảnh lấy dụng cụ từ tay Lục Chi Ninh cũng bắt đầu động thủ.
Thấy Nguyên Thất và Nguyên Cảnh ra sức như vậy, Tô Cẩm thấp giọng nói với cha Triệu: “Triệu tiên sinh, ông nhớ mời bọn họ ăn cơm nhé, bọn họ đều là đến giúp đỡ!”
Cha Triệu liên tục đáp: “Đó là đương nhiên.”
Ông ta đương nhiên biết thân phận của Lục nhị thiếu và Nguyên Tam gia.
Nhất là Nguyên Tam gia cũng động thủ khiến cho ông ta phải kinh ngạc.
Nhưng nhìn thái độ của Tam gia đối với Tô quán chủ, ông ta cũng chỉ đành giả vờ hồ đồ.
Dù sao thì nhìn từ góc độ nào, ông ta cũng phải cảm ơn Nguyên Tam gia và Lục nhị thiếu đã ra sức lăn xả hỗ trợ.
Những lá bùa trên người Tô Cẩm nhanh chóng tiêu hao không ít, chỉ là chuyện này cũng chẳng phải là điều to tát gì.
Hôm nay cô đã đến đây, vậy sẽ phải giải quyết triệt để chuyện ở Triệu gia này.
Tô Cẩm bảo mấy người bọn họ đập liên tiếp ở năm chỗ mới không tiếp tục đưa thêm chỉ thị nữa.
Tô Cẩm mặt không biểu tình dùng bùa đốt mấy thứ bẩn thỉu kia thành tro bụi giống như thường lệ, không cho bọn chúng có cơ hội thở một hơi.
Trừ những cái này ra, Tô Cẩm lại đi tới phòng của Triệu phu nhân và cha Triệu: “Triệu tiên sinh, tôi muốn vào xem một chút.”
Cha Triệu vội vàng mở cửa phòng.
Sau khi Tô Cẩm bước vào liền đi thẳng tới nhà vệ sinh, cô lạnh lùng nhìn tấm gương trên vách tường nhà vệ sinh.
Cha Triệu cũng đi theo, thấy vẻ mặt của Tô Cẩm liền biết ngay chỗ này lại xảy ra vấn đề: “Một thời gian trước tấm gương ở đây bị vỡ, sau đó liền thay một tấm gương mới, đại khái là khoảng một tháng trước.”
Tô Cẩm nói: “Vậy trong một tháng này, chắc hẳn Triệu phu nhân không ngủ ngon giấc phải không?”
Cha Triệu gật đầu: “Đúng vậy, vốn dĩ sức khoẻ bà ấy đã không được tốt lắm, khó khăn lắm mới tốt lên một chút thì một tháng trước lại thỉnh thoảng gặp ác mộng…”
Dứt lời, cha Triệu liền thấy Tô Cẩm dùng tay đấm nát tấm gương kia.
Sau khi tấm gương bị vỡ vụn, chỉ thấy bên trong có một khối màu đen tràn ra. Một giây sau, liền thấy nó chạy vụt ra ngoài, bộ dáng kia rõ ràng là đang muốn chạy trốn.
Tô Cẩm quay đầu lại, hướng về phía nó vừa bỏ chạy, năm ngón tay xoè ra, khẽ quơ một cái liền túm nó trở về.
Sau đó, Tô Cẩm đột nhiên đập mạnh nó xuống đất.
Lập tức thứ kia lộ ra bộ mặt thật, là một nữ quỷ bị mất một cánh tay, toàn thân trải rộng hắc khí và oán khí.
Nó nhìn Tô Cẩm với vẻ mặt hung dữ.
Tô Cẩm không thèm để ý đến nó, trực tiếp ném một lá bùa Thiên Lôi khiến cho nó tan thành mây khói.
Cái loại này căn bản không cần giữ cho nó sống lâu thêm một giây đồng hồ nào hết…

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận