Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 215.




Sát khí trùng thiên 1
Một luồng kim quang nhàn nhạt tràn ra từ tay Tô Cẩm, chỉ thấy luồng kim quang kia đột nhiên chia làm bốn phần, sau đó cùng bay về bốn vị trí ở bốn phía.
Khoảnh khắc bốn tia kim quang nhàn nhạt kia rơi xuống, không biết có phải ảo giác hay không mà bốn người đứng đó, kể cả cha Triệu và Nguyên Cảnh đều nghe thấy rõ ràng một tiếng thét chói tai vô cùng thảm thiết.
Âm thanh kia khiến người ta tê cả da đầu, quỷ dị và cực kỳ âm lãnh.
Lúc đó cha Triệu co rúm người lại, sau đó hai chân nhũn ra ngồi bệt xuống ngay tại chỗ.
Không chờ cho ông ta kịp thở ra một hơi, một giây sau, ông ta lại nhìn thấy ở chỗ kim quang rơi xuống bỗng bùng lên một ngọn lửa cháy dữ dội. Lửa cháy nhưng không hề làm tổn hại đến cỏ cây xung quanh, ngược lại mơ hồ trong đám lửa, cha Triệu nhìn thấy dường như có một khối gì đó đen kịt.
Mà thứ đó nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu thành tro bụi.
Tô Cẩm từ giữa không trung nhảy xuống mặt đất, thần sắc lạnh nhạt nhìn về bốn phía.
Một giây sau.
Tô Cẩm lại chọn đúng thời cơ, ném ra bốn lá bùa.
Lá bùa dùng tốc độ thật nhanh rơi vào phía trên những thứ mà bốn người bọn họ đào ra được.
Tô Cẩm hét lên: “Đá mấy thứ kia vào trong ngọn lửa đi.”
Nghe vậy, mấy người nhanh chóng hành động, chỉ là thứ kia khi chạm vào ngọn lửa giống như có sinh mệnh, giãy dụa bên trong ngọn lửa giống như đang muốn chạy trốn.
Đáng tiếc, ngọn lửa kia giống như xiềng xích, mặc cho giãy dụa thế nào cũng không cho bọn chúng có cơ hội chạy trốn.
Trong chớp mắt, mọi thứ hoá thành tro tàn, mà ngọn lửa cháy dữ dội kia cũng dần dần bị dập tắt…
Để phòng ngừa không còn sai sót gì, Tô Cẩm lại ném một lá bùa khác vào trong sân. Lá bùa bay vòng xung quanh một vòng rồi lại một vòng, xua tan hết toàn bộ âm khí, sát khí trong sân không còn lại chút gì.
Giải quyết xong chuyện này, cha Triệu, Nguyên Cảnh và những người khác đi về phía Tô Cẩm.
Vẻ mặt cha Triệu không tốt lắm: “Tô, Tô quán chủ…thứ vừa rồi kia là…”
Tô Cẩm nói thẳng: “Đó là trận pháp tên là Tứ Sát trận, còn có tên khác là Tứ Phương Tụ Sát trận, dùng cấm thuật vẽ bùa chú đặt ở bốn hướng đông tây nam bắc, sau đó lại tìm những thứ mang theo sát khí chôn ở bên dưới. Sau khi trận pháp này hình thành, dần dần sẽ mang tới vô số ảnh hưởng cho Triệu gia…”
Chi tiết thì Tô Cẩm không nói thêm, nhưng có lẽ trong lòng cha Triệu cũng hiểu được rõ ràng.
“Về phần đá cuội trước đó, hay là thứ ở dưới bồn hoa đều là để thu hút ác quỷ, mấy cái này không có xung đột.”
Chỉ có điều, sẽ khiến cho Triệu gia càng thê thảm hơn.
Tô Cẩm thở dài một tiếng, Triệu gia thật đúng là tốt số, được tổ tiên phù hộ, lại có phúc báo, còn có trời cao chiếu cố…Nếu không thì đổi thành một gia đình khác, sợ là cả gia đình đã sớm cùng nhau đoàn tụ ở dưới kia rồi.
Mấy lời này Tô Cẩm không dám nói ra. Cô nghĩ tốt nhất là chờ sau khi giải quyết xong hết mọi chuyện của Triệu gia rồi mới nói cho cha Triệu.
Nếu không, cha Triệu sẽ bị kích động, lỡ như thuốc trợ tim hiệu quả nhanh không cứu được ông ta, vậy coi như rắc rối to rồi.
Tô Cẩm khẽ vỗ vai cha Triệu xem như an ủi.
“Đừng sợ, chúng ta vào bên trong nhìn xem.”
Hai chân cha Triệu mềm nhũn, toàn thân hoảng loạn, lúc này ông ta đang sợ hãi cực độ, chỉ mới ở trong sân mà đã có nhiều vấn đề như vậy, thế thì trong nhà…chẳng phải là muốn lật trời luôn sao?
Lục Chi Ninh nhịn không được bước tới an ủi: “Triệu tiên sinh cứ thoải mái đi, cái thứ trận pháp này bố trí một cái là được rồi. Ở ngoài sân đã bố trí một trận pháp, chẳng lẽ còn có thể có người chạy vào trong nhà làm thêm một cái nữa sao? Đừng có suy nghĩ nhiều.”
Cha Triệu thở dài: “Hy vọng là như thế.”
Tô Cẩm yên lặng quay đầu nhìn Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh vô tình bắt gặp ánh mắt Tô Cẩm, ánh mắt kia, không hiểu sao lại khiến Lục Chi Ninh phải rùng mình.
Lục Chi Ninh: “…” Không phải chứ? Chẳng lẽ trong nhà còn có vấn đề nữa sao?Sát khí trùng thiên 2
Nếu trong sân xảy ra vấn đề thì anh ta còn có thể hiểu được, dù sao trong sân có nhiều người, công việc cũng nhiều, thỉnh thoảng có người làm vườn thợ mộc gì đó đến làm thì coi như cũng dễ dàng động thủ.
Nhưng ở bên trong thì…hẳn là Triệu gia phải có camera giám sát ở khắp nơi chứ? Cho dù kẻ xấu có thật sự muốn ra tay thì chẳng lẽ có thể ở ngay dưới mí mắt của camera để bày trận?
Hơn nữa Triệu gia cũng sẽ không mời những người không quen thuộc vào trong nhà phải không?
Lục Chi Ninh cảm thấy nhận thức của mình bị phá vỡ, dù sao thì Triệu gia cũng là một trong bốn đại thế gia. Bây giờ Triệu gia xảy ra vấn đề lớn như vậy, vậy Lục gia bọn họ thì sao đây?
Sống lưng Lục Chi Ninh bắt đầu ớn lạnh, từ lòng bàn chân cũng dâng lên hàn ý.
Anh ta gần như theo bản năng nhìn về phía Nguyên Cảnh. Hai người đối mặt nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự chấn kinh và suy đoán tương tự.
Người ra tay với Triệu gia là ai?
Chẳng lẽ cũng chính là kẻ chủ mưu sau màn đã ám hại Lục gia?
Nếu thật sự như vậy thì rốt cuộc người ở sau lưng đang có ý đồ gì?
Cái suy đoán này quá đáng sợ khiến cho sắc mặt Lục Chi Ninh cũng trở nên u ám.
Tô Cẩm chậm rãi bước về phía trước, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
Khoảnh khắc khi cô bước vào trong cửa Triệu gia, vẻ lạnh lùng trong mắt Tô Cẩm đột nhiên gia tăng.
Cô không bước về phía trước nữa, giữ nguyên tư thế như cũ, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ sắc bén. Thấy cô không còn bước tới trước, cha Triệu sợ hãi hỏi: “Tô quán chủ, sao, sao vậy?”
Tô Cẩm nhàn nhạt nói cho cha Triệu nghe bốn chữ: “Sát khí trùng thiên.”
Cha Triệu: “…” Ông ta cảm thấy mình cần phải hít sâu một hơi, không chỉ hít sâu một hơi mà có thể còn cần đến một viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh nữa.
Quản gia ở bên cạnh vội vàng đỡ ông ta, đưa một viên thuốc trợ tim tới cho cha Triệu.
Cha Triệu nuốt thẳng xuống, ông ta che lại trái tim nhỏ của mình: “Tô, Tô quán chủ, tôi ổn rồi.”
Tô Cẩm quay lại nhìn Nguyên Cảnh nhắc nhở: “Theo sát tôi.”
Trong bốn đại thế gia đã có ba thế gia xảy ra chuyện. Chỉ sợ tất cả đều bị ám hại, nhất là Nguyên Cảnh, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Nguyên Cảnh hiểu ý Tô Cẩm, nhắm mắt theo đuôi bước tới bên cạnh cô.
Đầu tiên Tô Cẩm dạo một vòng trong phòng khách Triệu gia, sau đó lại bảo cha Triệu dẫn cô đi một lượt vòng quanh Triệu gia, cứ đi qua một chỗ, ánh mắt Tô Cẩm cũng càng lúc càng lạnh lùng hơn.
Đi qua một lượt, Tô Cẩm đột nhiên hỏi: “Vị trí nào ở Triệu gia có tầm nhìn thông thoáng nhất.”
Nghe vậy, cha Triệu dẫn Tô Cẩm đi lên nóc nhà.
Tô Cẩm đứng trên nóc nhà, không nhanh không chậm lấy từ trong túi tiền của mình ra một cái kính viễn vọng.
Cha Triệu: “?”
Tô Cẩm cầm kính viễn vọng nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở phía chéo sau lưng Triệu gia.
Cô đưa kính viễn vọng cho cha Triệu, lại chỉ về hướng kia: “Ông nhìn vị trí đó xem thử.”
Nghe vậy, cha Triệu dùng kính viễn vọng nhìn theo hướng mà Tô Cẩm chỉ. Một lúc sau, cha Triệu ngạc nhiên nói: “Bên kia chính là căn nhà gỗ nhỏ màu trắng.”
“Có điều, chỗ đó có vẻ cách chỗ chúng ta rất xa…” Cha Triệu lẩm bẩm, nói xong lập tức nhận ra có gì đó không ổn: “Tô quán chủ, căn nhà gỗ nhỏ đó có vấn đề gì sao?”
Tô Cẩm không trả lời câu hỏi này mà hỏi ngược lại: “Ông đã từng tới đó chưa?”
Cha Triệu gật đầu: “Mấy năm trước tôi có tới một lần rồi, lúc đó là sắp hoàn thành. Lúc đó công nhân nói rằng chủ nhà thích yên tĩnh nên mới cố ý tìm cho được chỗ đó.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận