Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 229.




Hai thầy trò đồng thời nghĩ đến Thiên Uyên, có điều, trước khi gặp được người, Tô Cẩm vẫn nhắc nhở một câu: “Trước khi gặp vị Ninh tam phu nhân kia, không nên kết luận chắc chắn.”
Mọi thứ đều coi trọng chứng cứ và chân tướng, Ninh tam phu nhân có liên quan đến Thiên Uyên hay không, vẫn là ẩn số.
Sở Lâm khẽ gật đầu, gương mặt nhận được ích lợi không nhỏ: “Sư phụ yên tâm, tôi hiểu mà, không được phán đoán chủ quan.”
Thái độ của Sở Lâm, Tô Cẩm rất hài lòng.
Khoảng gần mười mấy phút.
Triệu Hoà Cẩn gửi cho Tô Cẩm một tin nhắn, nói là Ninh tam phu nhân sắp đến khách sạn rồi, mẹ anh ta sắp xuống lầu nghênh đón.
Tô Cẩm chỉ trả lời lại một chữ được.
Triệu phu nhân được Tô Cẩm đồng ý, một mình đi vào thang máy khách sạn.
Mấy phút sau, Triệu phu nhân dẫn Ninh tam phu nhân tới tầng mà bọn họ đang ở kia.
Ninh tam phu nhân kinh ngạc hỏi thăm: “Chị họ, chị không ở trong nhà, sao lại chạy ra bên ngoài thế?”
Triệu phu nhân thở dài: “Dăm ba câu không nói rõ được.”
Cùng lúc đó, Tô Cẩm đứng dậy, đi mở cửa phòng mình ra.
Lúc Triệu phu nhân sắp đi ngang qua phòng Tô Cẩm, nhìn thấy cánh cửa kia bỗng nhiên mở ra, trên mặt bà ấy bỗng nhiên nhiều hơn mấy phần ý cười.
Bà ấy bước nhanh qua gọi: “Tô quán chủ!”
Tô Cẩm quay về phía Triệu phu nhân khẽ cười, ánh mắt vượt qua bà ấy, rơi vào trên người vị Ninh tam phu nhân kia.
Chỉ liếc một chút, Tô Cẩm đã nhíu chặt mày.
Lúc này, Ninh tam phu nhân cũng có chút tò mò nhìn Tô Cẩm, chị họ gọi cô gái trẻ tuổi này là Tô quán chủ?
Đáy mắt bà ấy mang theo một chút nghi ngờ.
Triệu phu nhân quay đầu lại giới thiệu cho Ninh tam phu nhân: “Vị này là Tô quán chủ, là ân nhân của Triệu gia chúng ta, có mấy lời trong chốc lát không nói rõ được, nhưng vị Tô quán chủ này, thật sự vô cùng lợi hại.”
Ninh tam phu nhân phối hợp gật đầu, sự nghi ngờ trong đáy mắt vẫn như cũ không giảm.
Sau đó, Triệu phu nhân dẫn Ninh tam phu nhân vào phòng.
Tô Cẩm ngưng vài giây ở nguyên chỗ, nhấc chân cũng đi theo.
Sở Lâm hiếu kỳ muốn chết, cho nên vị Ninh tam phu nhân này rốt cuộc có vấn đề hay không? Thái độ của sư phụ… Anh ta thật sự không nghĩ thấu!
Cha Triệu nhìn thấy Tô Cẩm cũng theo tới, vội vàng mời Tô Cẩm ngồi xuống, thái độ phải gọi là cung kính.
Như vậy càng khiến cho Ninh tam phu nhân càng thêm nghi ngờ.
Rốt cuộc là có thân phận gì, khiến cho chị họ và anh rể đều có thái độ như thế?
Tô Cẩm bình tĩnh liếc mắt ra hiệu cho cha Triệu, cha Triệu lập tức hiểu, ông ấy nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Ninh tam phu nhân, thuận miệng hỏi một câu: “Sao lại đến thăm anh và chị em thế? Chúng ta cũng không sao mà.”
Ninh tam phu nhân cười yếu ớt trả lời: “Còn không phải là do vị lão gia nhà chúng em kia à? Sáng hôm nay nói với em, nhà các anh hình như xảy ra chút vấn đề, còn nói cái gì mà trong nhà các anh đập nhà phá nhà, nên bảo em đến xem tình hình, em nghĩ, cũng quả thực rất lâu rồi không gặp chị họ, nên đã một mình đến đây.”
Không nghĩ tới, đến trang viên, lại phát hiện chị họ, anh rể và Hoà Cẩn, đều không ở nhà, mà chính là chạy ra bên ngoài ở khách sạn.
Sự nghi hoặc trong lòng Ninh tam phu nhân lại tăng thêm không ít.
Cha Triệu âm thầm suy tư, lý do này nghe, có vẻ không có vấn đề gì.
Dù sao phạm vi lớn như vậy, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, rất nhiều người đều sẽ biết Triệu gia xảy ra chút chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì, người ngoài không biết.
Cha Triệu vô ý thức nhìn về phía Tô Cẩm, lại thấy Tô Cẩm đang nhíu mày nhìn chằm chằm Ninh tam phu nhân.
Cha Triệu nghĩ đến trước đó Tô Cẩm cố ý hỏi thăm chuyện của Ninh tam phu nhân, sự bất an trong lòng ông ấy trong nháy mắt nhiều hơn không ít.Mắt thấy không khí dần dần trở nên kỳ quái, Triệu phu nhân có chút luống cuống, bà ấy thấy tiên sinh nhà mình, lại nhìn Tô Cẩm, cuối cùng lại mờ mịt nhìn Sở Lâm một chút, chỉ thấy ánh mắt mấy người bọn họ tất cả đều rơi lên người em họ mình.
Triệu phu nhân bắt đầu bối rối.
Là lại xảy ra điều gì mà bà ấy không biết sao?
Ngay sau đó, bà ấy cũng nhìn em họ mình theo mọi người.
Ninh tam phu nhân không nghĩ ra, thận trọng phá vỡ bầu không khí lúng túng này: “Xin hỏi, trên mặt tôi có thứ gì sao?”
Cha Triệu cười xấu hổ, có thứ gì hay không ông ấy không biết, ông ấy nhìn không ra.
Ông ấy quay đầu nhìn Tô Cẩm.
Đáy mắt Tô Cẩm là một mảnh tiếc nuối, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, đúng là hiện lên mấy phần thương xót.
Cô chậm rãi đứng dậy, nhắc nhở: “Ninh tam phu nhân không có việc gì thì về sớm một chút đi, mấy ngày nay, cũng đừng ra ngoài nữa, ở nhà cố gắng chăm sóc con gái.”
Câu nói này của Tô Cẩm rơi vào trong tai Triệu tiên sinh và Triệu phu nhân giống như là sấm sét giữa trời quang.
Trong nháy mắt sắc mặt hai người trở nên tái nhợt.
Ở nhà cố gắng chăm sóc con gái? Lời này có ý tứ là… Ninh tam phu nhân và con gái sẽ xảy ra chuyện?
Thấy Tô Cẩm muốn đi, thân thể Triệu phu nhân chuyển động, vội vàng nói: “Tô quán chủ khoan hãy đi!”
Triệu phu nhân đưa tay kéo em họ, run rẩy đi đến trước mặt Tô Cẩm: “Tô quán chủ…” Bà ấy cẩn thận gọi một tiếng.
Ánh mắt Tô Cẩm một lần nữa rơi vào trên người Ninh tam phu nhân.
Ninh tam phu nhân rất thông tuệ, dáng vẻ chị họ như thế, lại thêm trước đó chị họ gọi Tô quán chủ, còn có thái độ của anh rể… Dường như đều đang nói cho bà ta biết, cô gái tuổi còn rất trẻ này… Là vị cao nhân.
Sắc mặt Ninh tam phu nhân dần dần trắng bệch.
Triệu phu nhân nắm lấy tay bà ấy khẽ nói: “Tô quán chủ là người trong Huyền Môn, từ trước tới nay cô ấy không biết nói dối!”
Câu nói này giống như là tầng giấy cuối cùng trên cửa sổ, trong nháy mắt bị xuyên thủng, Ninh tam phu nhân bịch một tiếng quỳ xuống.
“Tôi không biết cô có lai lịch ra sao, câu nói mới vừa rồi kia của cô, đã là chỉ điểm, có thể chỉ một con đường sống hay không?”
Đứa con gái bà ấy thật vất vả mới nuôi sống được, người yếu nhiều bệnh, hiện tại vị Tô quán chủ này còn nói ra như vậy, chẳng lẽ duyên phận mẹ con giữa bà ấy và con gái… Thật sự sắp hết sao?
Tô Cẩm trầm mặc một lúc, bởi vì có mấy lời, cô đột nhiên cũng không biết nên nói như thế nào.
Ninh tam phu nhân thấy cô không lên tiếng, chỉ thấp giọng nói: “Mấy năm này, tôi vẫn luôn ăn chay niệm Phật, chỉ cầu cho con gái tôi có thể thật khoẻ mạnh, tôi tự hỏi chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, cũng không phải người độc ác gì, con gái của tôi nó…”
Tô Cẩm có chút nghe không nổi nữa.
Cô lên tiếng cắt ngang Ninh tam phu nhân.
“Phu nhân.” Giọng nói của cô thật thấp, “Mặc dù bà không có tội, nhưng con gái của bà họ Ninh.”
Ninh tam phu nhân luống cuống mờ mịt ngẩng đầu nhìn sang Tô Cẩm, trong hốc mắt có nước mắt đang chuyển động.
Tô Cẩm tiếp tục nói: “Lẽ trời sáng tỏ, nhân quả tuần hoàn, có người không để ý đến nhân quả của Thiên Đạo, nhất định phải làm điều ác, nghịch thiên mà làm thì chung quy sẽ phải trả giá thật lớn! Cái giá này, chính là báo ứng mà con người thường nói, mà báo ứng này… Lại do con cháu đời sau của Ninh gia gánh chịu.”
Để Triệu gia làm con dê thế tội, chính là Ninh gia!
Là lấy, cho dù Ninh gia tìm Triệu gia làm con dê thế tội, Ninh gia vẫn như cũ không tránh khỏi Thiên Đạo, tổ tông làm điều ác, con cháu chịu hậu họa!
Cho đến bây giờ, Ninh gia cũng chỉ còn lại huyết mạch của Ninh tam tiên sinh này.
Đáng tiếc, nhìn tướng mạo của Ninh tam phu nhân, con gái của bọn họ cũng sắp không giữ được, thời gian không còn nhiều nữa.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận