Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 228.




Giải quyết xong chuyện của Triệu tiên sinh, Tô Cẩm rời khỏi phòng, cô quét mắt nhìn hành lang, thấy trên hành lang còn lưu lại âm khí nhàn nhạt.
Tô Cẩm tiện tay thanh trừ một chút, để tránh cho nhân viên khách sạn không cẩn thận nhiễm phải.
Mặc dù sẽ không xảy ra vấn đề lớn, nhưng sẽ khiến bệnh nhẹ tai hoạ nhỏ.
Mà Sở Lâm, thì ở lại nơi đó, âm thầm suy nghĩ xem lần này vặt bao nhiêu thì phù hợp.
Anh ta ở nơi đó đứng trong chốc lát, đối với cha Triệu phải gọi là ân cần hỏi han, Huyền Thanh quán bọn họ đối xử với khách VIP, thái độ từ trước đến nay luôn thân mật lại hiền lành.
Hơn nữa Sở Lâm rất thức thời, lúc cuối cùng rời đi, cũng không mở miệng hỏi tiền thù lao của Triệu gia.
Dù sao Triệu tiên sinh còn chưa bình thường lại, nếu vội vã mở miệng đòi tiền thù lao, ngược lại là lộ ra Huyền Thanh quán bọn họ nhìn trúng tiền tài, dù sao, anh ta làm Đại Đồ Đệ, cũng phải cân nhắc cho thanh danh của Huyền Thanh quán nhiều hơn.
Lúc Tô Cẩm về nghỉ, chợt nhớ tới vị quản gia trong trang viên của Triệu gia kia.
Cô lấy điện thoại di động ra gửi cho Triệu Hoà Cẩn một tin nhắn, nói lại tình hình của vị quản gia kia, hiện tại quản gia chắc đã không sao, trở về phơi nắng nhiều, nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày là được.
Cô đoán, lúc quản gia gọi điện cho Triệu phu nhân, đã xảy ra vấn đề, rõ ràng đã lây dính mấy thứ bẩn thỉu.
Tô Cẩm âm thầm suy tư, trở về cô lại đến Triệu gia một chuyến, làm cho Triệu gia một trận pháp, tránh cho có đồ vật loạn thất bát tao xông vào.
Sở Lâm mặc dù đối với tình hình đại triển thân thủ của sư phụ mình rất ngạc nhiên, nhưng anh ta cũng không tiện lúc này đi quấy rầy, dù sao sư phụ bận rộn lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Nguyên Cảnh và Lục Chi Ninh cũng rất thức thời không quấy rầy Tô Cẩm.
Lúc Nguyên Cảnh trở về phòng, vẫn chưa yên tâm dặn dò Sở Lâm một câu: “Không được làm loạn.”
Sở Lâm trả lời: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho tiểu sư đệ.”
Tiểu sư đệ: “…”

Chuyện của Triệu tiên sinh, nhìn thì có vẻ đã kết thúc, nhưng trước khi tóm được người hãm hại Triệu gia, vẫn như cũ rất có thể sẽ sinh ra biến cố.
Bởi vậy, Tô Cẩm cũng dặn dò bọn họ, cố gắng hết sức không được hành động một mình, một khi gặp phải người hoặc việc có vấn đề, đề cao cảnh giác bất cứ lúc nào, để phòng ngừa vạn nhất, mọi thứ chuẩn bị nhiều hơn một chút, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm.
Ròng rã một ngày trôi qua, cho dù là Triệu gia hay là bên chỗ trang viên, đều không xảy ra vấn đề.
Có Tô Cẩm tọa trấn, đám người Triệu gia rất yên tâm.
Cho đến ngày thứ hai, trang viên Triệu gia nghênh đón một vị khách.
Quản gia vội vàng gọi điện thoại nói cho Triệu phu nhân và Triệu tiên sinh.
Sau đó hai người lập tức nói lại tình hình với Tô Cẩm: “Tô quán chủ, em họ tôi đến trang viên, nói là thăm hỏi tôi và tiên sinh nhà tôi.”
Triệu phu nhân thận trọng nói ra, bởi vì bà ấy không biết có nên gặp em họ hay không, hơn nữa em họ không biết bọn họ cũng không ở trong trang viên.
Khoé môi Tô Cẩm cong lên thành một nụ cười thản nhiên: “Là vị Ninh tam phu nhân kia sao?”
“Đúng.” Triệu phu nhân gật đầu, không nghĩ tới Tô quán chủ dự đoán như thần vậy, ngay cả Ninh tam phu nhân là em họ bà ấy cũng biết.
Tô Cẩm nhàn nhạt nói: “Nếu như Ninh tam phu nhân đã đến riêng để thăm hỏi mọi người, vậy thì đương nhiên phải gặp mặt rồi.”
Triệu phu nhân suy tư nói: “Vậy tôi và Vĩ Yến về trang viên à?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Dĩ nhiên là mời Ninh tam phu nhân đến khách sạn để gặp mọi người.”
Triệu phu nhân và Triệu tiên sinh liếc nhau, Tô quán chủ đã nói như vậy, bọn họ nghe theo Tô quán chủ là được.
Bây giờ, mấy người của Triệu gia đối với Tô Cẩm mà xem coi như là nói gì nghe nấy.
Triệu phu nhân gọi điện thoại về cho quản gia, lại dặn dò vài câu, sau đó mới cúp điện thoại.Triệu tiên sinh thì chủ động đi tìm Sở Lâm, thảo luận chuyện thù lao với Sở Lâm, mấy thứ không sạch sẽ ở trang viên Triệu gia kia, còn có chuyện ông ấy mất tích, những chuyện này còn chưa tính tiền thù lao.
Sở Lâm nghĩ một chút, cũng không có ý vặt quá nhiều, hai chuyện cộng lại thu tám ngàn vạn.
Về phần chuyện tổ phần, chờ giải quyết xong rồi lại nói.
Thu tiền xong, Sở Lâm lập tức tới tìm Tô Cẩm, báo cáo tình hình với sư phụ một chút.
Tô Cẩm đưa tay xoa đầu Sở Lâm: “Đại Đồ Đệ thật lợi hại!”
Nhận được sự khích lệ, trong lòng Sở Lâm như nở hoa: “Tính ra thì, sư phụ chúng ta đã có mấy triệu rồi, chờ lúc chúng ta giải quyết chuyện Kinh Thành, chúng ta có thể trở lại Thanh Thành xây đạo quán!”
Tô Cẩm khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta kiếm được không ít tiền, may mà có anh chiêu tài.”
Đột nhiên, Tô Cẩm nhớ tới một chuyện, có chuyện cô còn chưa nói cho Đại Đồ Đệ.
“Sở Lâm, vi sư có chuyện quên vẫn chưa nói cho anh.”
“Chuyện gì vậy?” Sở Lâm hiếu kỳ hỏi thăm.
Tô Cẩm nói thẳng: “Chúng ta ở Kinh Thành kiếm được nhiều lắm, thế là, vi sư đã đóng góp từ thiện.”
“Góp từ thiện? Đây là chuyện tốt a! Ngày đi một thiện, phổ độ chúng sinh…” Sở Lâm không thể biết nơi nào có vấn đề: “Phải rồi sư phụ, người góp bao nhiêu?”
Tô Cẩm khẽ nói: “Tiền trước đó kiếm được ở Kinh Thành, tôi góp một nửa.”
“Ừm, một nửa a, cũng không phải vô cùng…” Vẻ mặt Sở Lâm đột nhiên ngưng lại, anh ta khiếp sợ nhìn sang Tô Cẩm: “Sư phụ? Người nói là một nửa của 260 triệu sao? ?”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng vậy, Đại Đồ Đệ thật thông minh!”
Đại Đồ Đệ: “… …”
Sở Lâm yên lặng che lấy trái tim nhỏ của mình, đây chính là 130 triệu, sư phụ tại sao có thể mây trôi nước chảy như thế?
Chẳng lẽ đây chính là coi tiền tài như rác hay sao?
Xem ra tư tưởng của sư phụ so với trong tưởng tượng của anh ta còn lớn hơn, nghĩ đến lúc trước một lá bùa của sư phụ hai trăm tệ, Sở Lâm yên lặng thở dài, bây giờ nếu như không cần xây đạo quán, anh ta nghi ngờ sư phụ nhà anh ta có khả năng cả đời này cũng không tăng giá…
Đầu tiên Sở Lâm kính nể sư phụ nhà mình một phen, sau đó, nhỏ giọng khuyên một câu.
“Sư phụ, tôi cảm thấy lần sau lúc người góp từ thiện, có thể hơi khống chế một chút, dù sao dựa theo hạn mức này, tiền chúng ta kiếm được khả năng không đuổi kịp người tiêu cho việc từ thiện.”
Kiếm lời nhiều như vậy, đoán chừng cũng chỉ đủ cho sư phụ góp từ thiện ba bốn lần.
Nói không chừng cuối cùng, đạo quán cũng bị mất…
Tô Cẩm nhất thời cười: “Anh đang suy nghĩ gì đấy? Anh thấy sư phụ anh như kẻ ngốc sao? Góp từ thiện đương nhiên cũng phải ở trong phạm vi năng lực của tôi, hơn nữa tiền tu sửa đạo quán cũng phải giữ lại.”
Cô thật vất vả mới kiếm được nhiều tiền như vậy, cô còn lâu mới vung tay quyên góp hết ra ngoài.
Có điều…
Tô Cẩm nhắc nhở một câu: “Lúc thu phí, cũng không cần lại lên giá thế nào, về sau cứ dựa theo độ khó mà chia đi.” Cứ thỉnh thoảng tăng giá vặt lông dê như vậy, luôn cảm thấy không tốt lắm.
“Được!” Sở Lâm vui sướng gật đầu.
Dù sao tiền kiếm được để xây đạo quán cũng gần đủ rồi, phương diện áp lực tiền tài, cũng nhỏ đi không ít.
Hai thầy trò thống nhất được ý kiến, Tô Cẩm nhịn không được cảm khái, ai, hôm nay chính là một ngày kiếm tiền vui vẻ! Kiếm tiền rất rất vui vẻ!
Thấy Sở Lâm còn đang ở bên cạnh cô, Tô Cẩm lại nói: “Anh không đi làm bài tập sao?”
Sở Lâm cười hì hì: “Tôi muốn gặp Ninh tam phu nhân.” Anh ta cảm thấy, xem xét từ thái độ của sư phụ, Ninh gia này… chắc chắn có vấn đề!
Tô Cẩm cũng không đuổi anh ta đi: “Cũng được, vậy thì theo ở bên cạnh tôi đi, đối với vị này Ninh tam phu nhân này tôi cũng rất tò mò, nghe nói, bà ta cũng tin Phật!”
Chỉ là không biết thờ phụng là tôn Phật…


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận