Lại là một ngày thứ Bảy nữa, ngày đính hôn của đàn anh cũng đã đến.
Diệp Phục Thu mở tủ quần áo ra chọn trái chọn phải, Kỳ Tỉnh – người vừa họp xong – bước ra từ phòng sách, anh đút tay vào túi quần chậm rãi đi vào phòng thay đồ thì nhìn thấy cô đang rối rắm ở đó.
Kỳ Tỉnh nhẹ nhàng đi tới phía sau cô, nghiêng đầu tựa vào người cô, quét mắt nhìn các loại quần áo trong tủ: “Rối rắm cái gì chứ.”
“Sợ ăn mặc quá đẹp sẽ giành mất hào quang của cô dâu sao?”
Diệp Phục Thu mỉm cười, đẩy anh: “Anh nghĩ ai cũng tự luyến như anh chắc.”
“Anh đừng dựa vào em, anh nặng quá, em đứng không vững.”
Kỳ Tỉnh dịch sang một bên nửa bước, đưa tay vào tủ quần áo lật tìm: “Tự luyến? Ăn ngay nói thật mà thôi.”
“Vợ anh xinh đẹp như vậy, chỉ cần rửa mặt thôi là nhan sắc đã bỏ xa bao nhiêu người cách mười con phố rồi.”
“Hơi khiêm tốn một chút là tôn trọng bọn họ, nếu không thật sự sẽ thành sàn catwalk của nhà chúng ta rồi.”
Diệp Phục Thu cười đến mức bả vai phát run, cô khoanh tay trước ngực nhìn về phía anh: “Được, anh đã hiểu đạo lý đối nhân xử thế như vậy, vậy anh giúp em chọn một bộ quần áo đi.”
“Em tin tưởng thẩm mỹ của Tổng giám đốc Kỳ.”
“Vinh hạnh của anh, dù sao quần áo của em ở đây đều là anh mua và để vào.” Kỳ Tỉnh đột nhiên nghiêm túc hơn, anh lấy từ trong tủ ra hai ba bộ váy liền thân, nhìn cô như đang tưởng tượng hiệu quả sau khi mặc vào rồi đưa quần áo cho cô: “Chọn thêm đôi giày và đồ trang sức.”
Diệp Phục Thu nhìn váy lụa màu xanh xám trong ngực, đi theo anh, “Có cần phải cầu kỳ như vậy không?”
“Sự kiện quan trọng, quần áo giày dép phải đồng bộ, còn trang sức là cơ bản,” Kỳ Tỉnh mở tủ đặt đồ trang sức, gõ lên kính, nhếch môi nói: “Nhân tiện cho anh một cơ hội để ăn diện cho em.”
Cô nâng áo lên so sánh chiều dài váy với cơ thể mình: “Cái sau mới là trọng điểm của anh chứ gì.”
Một người đàn ông to lớn, luôn thích bạn gái mình cũng không có gì lạ.
“Ừhm.” Tầm mắt Kỳ Tỉnh lướt qua một hàng trang sức châu báu, cuối cùng lấy ra một chiếc vòng tay phỉ thuý đeo lên cho cô: “Cái này, bông tai cũng kết hợp với phỉ thuý.”
Diệp Phục Thu cũng không biết anh lấy nhiều đồ trang sức như vậy từ lúc nào, cô đeo vòng tay lên, giơ cao cổ tay nhìn một chút: “Thật đẹp, anh lấy từ chỗ Viên Viên sao?”
“Ừhm, cô ấy có một lô hàng độc đáo, hỏi anh có mua cho em mấy mẫu hay không, thế là anh mua hết.” Kỳ Tỉnh nắm cổ tay cô so sánh, phát hiện loại ngọc thạch phỉ thuý này đặc biệt tôn lên khí chất đằm thắm thanh nhã của Diệp Phục Thu, không phô trương nhưng lại rất quý phái.
Anh nhớ rõ chiếc vòng phỉ thuý của quý bà Mai, chiếc vòng tay này hoàn toàn là múa rìu qua mắt thợ nếu đặt cùng với chiếc vòng phỉ thúy pha lê mà bà ấy định để lại cho con dâu.
Cô không nhịn được hỏi: “Vòng tay có chất liệu tốt như vậy, anh mua bao nhiêu tiền?”
Kỳ Tỉnh còn đang tưởng tượng dáng vẻ cô đeo chiếc phỉ thuý gia truyền của nhà họ lên, mặt mày lạnh nhạt trả lời: “Hơn sáu trăm.”
Diệp Phục Thu: “…… Tệ?”
Anh nhướng mí mắt, bất lực: “Vạn.”
Diệp Phục Thu:……
Em ngất xỉu vì quá nhiều tiền.
Kỳ Tỉnh nhìn cô cứ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng mà không dám thở mạnh, anh nghĩ bụng, sau khi về nhà vẫn nên bảo mẹ anh đừng nói cho cô biết giá trị của món ngọc phỉ thúy gia truyền kia. Nếu để cô biết quà gặp mặt của mẹ chồng tương lai là thứ có giá trị khởi điểm từ tám chữ số.
Chắc chắn cô sẽ ngất xỉu tại chỗ mất.
Suy nghĩ cảnh Diệp Phục Thu đeo phỉ thuý hôn mê bất tỉnh, môi Kỳ Tỉnh khẽ run, hơi muốn cười.
Đôi bông tai mà Kỳ Tỉnh chọn cho cô theo như Thẩm Viên lúc trước nói là cùng được cắt ra từ một miếng ngọc với chiếc vòng. Màu sắc tổng thể của hai chiếc bông tai ngọc phỉ thúy nhạt hơn chiếc vòng một chút, nhưng cấu trúc và vân bên trong đều trùng khớp với nhau. Thêm vào đó,Thẩm Viên đã tinh xảo thiết kế đính thêm những viên kim cương vụn, khi kết hợp lại càng thêm phần duyên dáng.
Diệp Phục Thu đeo vòng tay và bông tai lên, cô ôm chiếc váy còn chưa thay xoay một vòng trước mặt anh, mặt ngọc phỉ thúy đung đưa theo chuyển động của cô, tạo nên một đường cong mềm mại.
Kỳ Tỉnh nhìn đôi mắt tươi cười của cô, biết cô vui nên cũng nhếch môi cười theo.
Vào lúc này, anh cảm giác được một cách sâu sắc rằng mặc dù ở bên ngoài có thể hiểu chuyện, nhưng thật ra Thu Thu của anh vẫn là một cô gái nhỏ.
Anh muốn cô luôn là cô gái nhỏ nở nụ cười tự nhiên trước những gì cô ăn, uống và mặc.
Anh khoanh tay ngửa đầu ra sau, ra vẻ cảm thán: “Em nói xem, sao em có thể xinh đẹp như vậy.”
Diệp Phục Thu nhịn cười, nhịn tới mức khuôn mặt gầy gò cũng phồng lên: “Rồi rồi rồi, anh đừng khen nữa, em không nghe nổi nữa.”
Nói xong cô ôm quần áo xoay người vào phòng ngủ thay đồ.
Nhìn cô vào phòng ngủ, Kỳ Tỉnh quay đầu đẩy tủ quần áo của mình ra, cũng bắt đầu chọn quần áo.
Đưa vợ đi tham dự tiệc đính hôn của đối tượng theo đuổi trước đây, tài xế như anh cũng phải ăn mặc cẩn thận.
…………
Diệp Phục Thu thay quần áo trang điểm xong cùng Kỳ Tỉnh ra ngoài.
Hai người đi thang máy đến nhà để xe, người này hứa hẹn sẽ không đi theo, cô cũng không lo lắng sát giờ anh sẽ thay đổi. Diệp Phục Thu quay đầu đánh giá, anh mặc áo sơ mi quần dài thiết kế đơn giản lại không mất đi vẻ tao nhã, thậm chí còn phối với dây chuyền nam phỉ thúy cùng kiểu với cô, vẻ mặt khó hiểu: “……Anh chỉ đưa em đến nhà hàng, ăn mặc tinh tế như vậy làm gì.”
Kỳ Tỉnh đeo kính râm, ôm lấy bả vai cô, cùng cô nhìn về phía gương trong thang máy: “Phỉ thuý đương nhiên xinh đẹp, nhưng vị nam tài xế thời thượng mà đẹp trai này mới là trang sức tốt nhất đêm nay của cô Diệp, hiểu không?”
“Xác định là đẹp trai, không phải lẳng lơ sao?” Cô chậm rãi hỏi.
Diệp Phục Thu không khỏi nghĩ, tên đàn ông này đã 30 tuổi mà vẫn hành động đùa giỡn màu mè giống như thiếu niên 20 tuổi, không lẽ đến hơn 40 tuổi vẫn còn cợt nhả ăn diện như vậy chứ.
Kỳ Tỉnh chậc lưỡi, dùng hai ngón tay hất cằm đối phương: “Diệp Phục Thu, cái tật xấu cứ thích cãi người khác này của em, phải sửa đi.”
Diệp Phục Thu bị ép ngẩng đầu đối diện với ánh mắt bất mãn của Kỳ Tỉnh.
Sao cô lại không hiểu anh chứ, chẳng qua là cố ý đùa giỡn anh, muốn thấy anh tức giận mà thôi.
Diệp Phục Thu cong mắt, giơ tay kéo lấy cằm anh: “Xì, Kỳ Tỉnh bụng dạ hẹp hòi.”
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, cô đi ra trước, để lại Kỳ Tỉnh giật mình đứng tại chỗ, vẻ mặt bất ngờ, nhìn chằm chằm bóng lưng cô: “Kỳ, Kỳ Tỉnh Tỉnh?”
“Diệp Phục Thu, biệt danh ghê tởm gì thế này.”
“Em quay lại cho anh.”
Diệp Phục Thu cười, vội vàng chạy vài bước.
Đáng yêu như vậy, ghê tởm chỗ nào.
…………
Kỳ Tỉnh lái chiếc Lamborghini màu tím sậm mà anh nhờ người vận chuyển từ vịnh Tiêu Quảng Đông tới, đạp chân ga, xe thể thao chen vào trung tâm thành phố Tân Dương lúc chạng vạng tối.
Ánh chiều tà chói mắt bên ngoài cửa sổ xe bao phủ nửa thân trên của Diệp Phục Thu, gió lay động mái tóc mềm mại của cô, theo ca khúc lãng mạn, cô trực tiếp hạ mui xe thể thao xuống, giơ cao tay trái nghênh đón gió ấm. Cô nhắm mắt lại, ngón tay tinh tế lười biếng đong đưa giữa không trung theo giai điệu.
Sự tự nhiên thoải mái của cô khiến Kỳ Tỉnh khi đang lái xe cũng không khỏi liếc mắt sang ngắm nhìn dáng vẻ thư thái lúc này của Diệp Phục Thu, đôi mắt phượng sau kính râm thấp thoáng ý cười.
Đèn xanh sáng lên, Lamborghini xếp hàng ở phía trước chạy như chớp xuống giao lộ tiếp theo, để lại tiếng nổ ầm ĩ dễ nghe từ từ tản ra.
Xe thể thao xa xỉ đẹp đẽ phóng khoáng khiến vô số người đi xe cùng đường và người qua đường đều chú ý, không khỏi suy đoán câu chuyện của đôi trai gái ngồi trong xe đang hóng gió theo âm nhạc này.
Tham gia tiệc đính hôn của đàn anh xong, Diệp Phục Thu sẽ lên đường cùng Kỳ Tỉnh trở về vịnh Tiêu Quảng Đông.
Nói thật mấy năm nay cô cố ý không chú ý bất cứ điều gì về vịnh Tiêu Quảng Đông, lại càng không dám trở về, chính là sợ tức cảnh sinh tình.
Trên thực tế, nỗi nhớ của cô đối với vịnh Tiêu Quảng Đông sớm đã đến mức nóng lòng như khi về nhà.
Dù sao thì thành phố sôi sục sóng nhiệt chứa đựng thời kỳ thức tỉnh và lột xác quan trọng nhất trong cuộc sống của cô, là bước ngoặt đời cô.
Cô nhớ bạn bè sống và làm việc ở vịnh Tiêu Quảng Đông, cũng nhớ dì Mai và chị Ôn Lị.
May mắn, những ý nghĩ này sẽ sớm được thực hiện.
Hai người thoải mái trò chuyện về vịnh Tiêu Quảng Đông, trong nháy mắt đã đến nơi.
Kỳ Tỉnh dừng xe ven đường gần cửa nhà hàng, dựng mái mở lên, Diệp Phục Thu vừa mới hóng gió, kiểu tóc đã bị thổi loạn đang nhìn gương trang điểm và chỉnh lại tóc.
Hướng xe quay về hướng Tây, ánh sáng vàng chiếu vào người cô, khiến đôi mắt hoa đào sẫm màu của Diệp Phục Thu phản chiếu ánh sáng màu nâu vàng. Khi cô trang điểm trông đẹp hơn để mặt mộc, thoáng nhìn một cái cũng có thể thu hút hồn phách người ta.
Kỳ Tỉnh vịn tay lái nhìn cô đến mức xuất thần, một lúc lâu sau anh không nhịn được cúi người qua.
Diệp Phục Thu dự đoán được động tác của anh, cô đưa tay chống ngực anh lại, “Ấy, em vất vả lắm mới tô được môi, anh đừng hôn em.”
“Ngày nào hôn cũng hôn không đủ, nhưng bây giờ thì không được.”
Ban đầu Kỳ Tỉnh cũng không có ý định quá đáng, kết quả một câu không được của cô lại trêu chọc tâm tư bướng bỉnh của anh: “Xin em đấy, ngồi xe của anh, ngay cả phí xe cũng không định trả một chút sao?”
Diệp Phục Thu quay đầu định “A?”, sau gáy lập tức bị anh khống chế.
Thời điểm muốn phản kháng đã không còn kịp, đúng lúc cô há miệng muốn nói chuyện, lại thuận thế cho anh có cơ hội lợi dụng một cách cực tiện lợi, giảm bớt trình tự lao lực cạy răng môi ra của cô, trực tiếp xâm nhập vào khoang miệng cô một cách dịu dàng.
Lúc anh lái xe đã ăn một viên kẹo bạc hà, giờ phút này miệng cô nếm được vị nhẹ nhàng khoan khoái trong miệng.
Diệp Phục Thu bị ép ôm lấy cổ anh, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của Kỳ Tỉnh, dùng nụ hôn trả “phí taxi” của mình.
Nụ hôn ẩm ướt hết sức căng thẳng trong xe thể thao, cánh môi dưới đột nhiên truyền đến cảm giác đau tê dại, cô nhíu mày chớp mắt một cái.
Người này dùng sức m*t môi cô như vậy làm gì.
Ngay sau đó, Diệp Phục Thu đã nhận ra mục đích thật sự của anh trong động tác v**t v* cánh môi mình.
Kỳ Tỉnh đang ăn lớp son môi cô đã son, đang phá hỏng lớp trang điểm trên đôi môi của cô ở mức tối đa.
Diệp Phục Thu bị hôn, nói không ra lời, nắm chặt tay dùng sức đánh lên người anh một cái.
Tên đàn ông chó má! Xấu xa chết được!
Đón được ý ngầm trong động tác của cô, đuôi mắt Kỳ Tỉnh càng cong lên vài độ, anh hôn càng sâu hơn, khiến môi mình nhuộm lớp son môi cô.
Năm sáu phút, anh mới thỏa mãn ăn đủ sự thơm ngon trên môi cô, buông tha cho Diệp Phục Thu đang không ngừng thở d.ốc.
Kỳ Tỉnh rũ mắt nhìn đôi môi đã sớm mất hết tất cả lớp trang điểm của cô, ngón tay v**t v* hai cánh hoa hơi sưng lên kia, hài lòng cười khẽ.
Diệp Phục Thu trừng mắt với anh, giọng nói mềm như mây: “Mau tránh ra cho em, lại ép em đánh anh.”
Kỳ Tỉnh bị vũ lực uy h**p, cà lơ phất phơ dời đi, chui vào vị trí lái xe, nhìn cô soi gương tô son môi một lần nữa, thảnh thơi hỏi: “Mấy giờ đón em?”
“Anh cứ chờ đi.” Diệp Phục Thu tức giận nói: “Em chơi đủ rồi sẽ nhắn tin cho anh.”
“Được.” Anh gật đầu: “Vậy tiểu nhân chờ tin tức của người.”
Cô tô lại son môi rồi cất đồ trang điểm vào túi xách, trước khi xuống xe uy h**p anh một câu: “Chờ trở về vịnh Tiêu Quảng Đông, em nhất định phải tố cáo với dì Mai.”
“Để cho dì ấy mắng anh.”
Kỳ Tỉnh cau mày tại chỗ, vẫn duy trì nụ cười ngứa đòn: “Chơi vui một chút thôi mà, cô Diệp.”
Diệp Phục Thu bĩu môi, quay đầu xuống xe đóng sầm cửa xe lại.
Cô đi về phía trước, đối diện đụng phải Lâu Kỳ đang đứng ở cửa nhà hàng, Diệp Phục Thu chào hỏi: “Thật trùng hợp, cậu vừa tới à, sao không đi vào?”
“Tớ thấy người giống cậu, vốn muốn chờ cậu cùng đi vào.” Sắc mặt Lâu Kỳ kỳ lạ, không hiểu sao có loại cảm giác trách móc.
“Kết quả lần này……”
Cô ấy rũ mắt, chỉ chiếc xe thể thao còn chưa chạy đi, ngón tay run rẩy: “Anh lớn, chị lớn à.”
“Hai người thật sự phải hôn nhau lâu như vậy sao!”
“Chủ yếu là bạn trai cậu hình như còn nhìn thấy tớ qua cửa kính! Cẩu độc thân là tớ đây sắp tan nát tới nơi rồi nè!”
Diệp Phục Thu: ! ?
Cửa sổ xe của anh chẳng lẽ không có kính chống nhìn trộm sao?
Kỳ Tỉnh ! !
Anh lại làm em mất mặt!
Đúng lúc này, chiếc Lamborghini vốn thảnh thơi dừng ở ven đường kia gầm lên một tiếng—— chạy mất tiêu.
Lộ ra một cảm giác ngứa đòn sau khi âm mưu gian trá thành công.