Giở Trò - Thuần Bạch

Chương 104: Ngoại truyện – “Diệp Phục Thu, sao dính người như này?”.




Xe thể thao của Kỳ Tỉnh nhanh như chớp rời đi, để lại một mình Diệp Phục Thu xấu hổ đối mặt với Lâu Kỳ.

Cô che trán, nhỏ giọng ảo não: “Được rồi người chị em, tha cho tớ đi……”

“Ân ân ái ái, khiến lão nô ghen tị quá!” Lâu Kỳ thở dài, khoác tay cô đi vào trong nhà hàng: “Nhớ năm đó tớ ở đại học yêu đương ngọt ngào, cậu cúi đầu học hành, đi làm thêm, không thể tưởng được có một ngày cảnh ngộ hai ta lại hoàn toàn ngược lại ở phương diện này.”

Diệp Phục Thu mỉm cười, không chỉ cảm khái: “Chỉ chớp mắt chúng ta đã tốt nghiệp được hai ba năm rồi, sao tớ cảm thấy như ngày hôm qua vẫn đang khổ sở làm luận văn tốt nghiệp vậy.”

“Nói đến chuyện này,” Lâu Kỳ nhìn lại thời điểm vui vẻ trước kia, giọng điệu sinh động hẳn lên: “May mà còn có đàn anh.”

“Lúc ấy giáo viên hướng dẫn luận văn của chúng ta thật sự rất khó giao tiếp, cô ấy nói cậu nghe không hiểu, cậu nói cô ấy cũng nghe không hiểu. May mắn lúc trước đàn anh tốt nghiệp cũng gặp cô giáo viên hướng dẫn kia, anh ấy đã trở về trường học làm ‘phiên dịch’ cho chúng ta, cho ý kiến để sửa chữa.”

“Tớ còn nhớ đàn anh mời tất cả chúng ta uống cà phê, haiz, bây giờ nghĩ lại, nhiều năm qua chàng trai như Vinh Minh này đúng thật là vẫn trước sau như một, toát ra hào quang ôn hòa và sức hút của sự nam tính.”

Lâu Kỳ bĩu môi: “Sau ngày hôm nay, chàng trai tốt như vậy cũng có nơi trở về rồi, chắc những nữ sinh trong trường học từng thầm mến anh ấy sẽ phải tiếc nuối.”

Cô ấy quay đầu lại, nhìn thoáng qua toàn bộ quá trình chỉ mỉm cười mà không lên tiếng của Diệp Phục Thu: “Nếu không phải vì điều kiện của bạn trai cậu thật sự quá khủng, tớ chắc chắn sẽ không để cho cậu từ chối chàng trai tốt như đàn anh Vinh đâu!”

“Vốn tưởng rằng là chàng trai phù hợp với cậu một trăm phần trăm, ai ngờ còn có người đạt một vạn phần trăm vẫn khổ sở chờ cậu nhiều năm như vậy ngay trước mắt!”

Diệp Phục Thu không nhịn được bật cười: “Kỳ Tỉnh thật sự có thể có một vạn sao? Thật ra anh ấy cũng rất bình thường thôi.”

“Cũng có rất nhiều khuyết điểm.”

Lâu Kỳ quay đầu suýt chút nữa bị khuyên tai phỉ thúy kia của cô làm mù mắt: “!! Cậu thử ‘Versailles’* với tớ lần nữa xem!?”

(*Versailles: bắt nguồn từ bộ truyện tranh kinh điển “Hoa Hồng Versailles” (凡尔赛玫瑰) lấy bối cảnh là cung điện Versailles xa hoa ở Pháp. Bộ truyện này kể về cuộc sống xa xỉ, đầy rẫy những intrigue và kịch tính của giới quý tộc trong triều đình Pháp trước cuộc Cách mạng. Vậy nên Versailles là từ dùng để mô tả kiểu người giả vờ than vãn về những vấn đề của người giàu có để khoe khoang một cách tinh tế.)

Toàn thế giới cũng chỉ có cậu dám nói Kỳ Tỉnh bình thường!

Lâu Kỳ cúi đầu nhìn đôi giày cao gót của hai người đang lộp cộp trên từng bậc thang: “Tuy rằng luôn nói thời gian ở trường học nháy mắt đã trôi đi, nhưng tớ vẫn luôn cảm thấy sau khi tốt nghiệp đi làm, cuộc sống này trôi qua thật nhanh chóng.”

“Chào cô.” Cô ấy nói với nhân viên phục vụ: “Tiệc đính hôn tối nay của anh Vinh đi hướng nào vậy?”

Người phục vụ mỉm cười chỉ cho họ một hướng: “Hai vị, hãy rẽ trái đi thẳng, ở phòng tiệc bên đó.”

Hai người gật đầu, giẫm lên thảm đỏ nhà hàng đặc biệt chuẩn bị, đi đến phòng tiệc của đàn anh Vinh.

Tiệc đính hôn không thể long trọng hơn lễ kết hôn, cơ bản là mời người lớn hai nhà cùng bạn bè tương đối thân thiết của đôi bên nam nữ.

Trong đại sảnh không ngừng truyền ra thanh âm ăn uống linh đình náo nhiệt, Vinh Minh cùng vợ chưa cưới của anh ta ở cửa đón khách, trong lúc trò chuyện với khách mời anh ta liếc mắt một cái đã thấy Diệp Phục Thu.

Anh ta nhìn Diệp Phục Thu ở phía đối diện, mỉm cười rồi vẫy tay với họ.

Lâu Kỳ kéo tay Diệp Phục Thu bước nhanh về phía Vinh Minh.

Lâu Kỳ nhớ tới chiếc xe thể thao hơi lay động dưới tàng cây bên ngoài nhà hàng, mập mờ nhìn thoáng qua Diệp Phục Thu.

Cô ấy lấy cớ nói: “Đàn anh, xin lỗi, trên đường kẹt xe, chúng tôi tới hơi muộn một chút. Cũng không tính là quá muộn chứ?”

Làm sao Diệp Phục Thu lại không biết ý tứ trong ánh mắt của Lâu Kỳ, cô khẽ ho khan một tiếng, phụ hoạ theo: “Xin lỗi anh chị nhé, chúng tôi đến hơi muộn một chút.”

Ánh mắt Vinh Minh cứ liên tục đánh giá trên mặt Diệp Phục Thu, vẻ mặt bình tĩnh và thẳng thắn, ít đi vài phần tình ý hơn trước rất nhiều.

Có lẽ là cố ý kiềm chế, cũng có lẽ là gặp đúng người nên đã buông bỏ phần tình cảm kia đối với Diệp Phục Thu.

Vinh Minh nói: “Không muộn chút nào, hai người tới rất đúng lúc, bên trong đang náo nhiệt.”

“Có không ít bạn học trước kia đều tới, hai người cũng quen.”

Mượn khoảng trống này, cô gái đứng bên cạnh Vinh Minh nói: “Đúng vậy, hai người chơi vui vẻ nhé.”

Diện mạo vợ chưa cưới của Vinh Minh và Diệp Phục Thu hoàn toàn là hai phong cách khác nhau.

Diệp Phục Thu có ngũ quan tinh xảo, khí chất nhẹ nhàng, đẹp đến ngỡ ngàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng ngũ quan tướng mạo người vợ chưa cưới Giang Huyên này của Vinh Minh chỉ có thể coi là xinh đẹp. Tuy nhiên bởi vì gia đình giáo dưỡng rất tốt cộng thêm lý lịch phong phú cho nên khí chất hoàn toàn bù đắp diện mạo, là kiểu phụ nữ ôn hòa trong công việc và cuộc sống nhưng lại không mạnh mẽ vang dội.

Cô ấy cao gầy, hôm nay mặc một chiếc váy màu đỏ cho lễ đính hôn, kim cương cài áo xinh đẹp chói mắt, toát lên phong thái vừa tự tin vừa thoải mái khi nói cười, cởi mở nhận lời chúc phúc của tất cả khách mời.

Giang Huyên mỉm cười nhìn các cô, nói: “Hai người chính là đàn em của Vinh Minh đúng không?”

“Chị đã nghe Vinh Minh thường xuyên nhắc đến hai người.”

Lâu Kỳ thẹn thùng nở nụ cười, cười haha nói: “Cũng không biết đàn anh nói về em như thế nào, sợ anh ấy nói với chị rằng chúng em lười biếng không thích làm việc, ngày ngày đùa giỡn chọc cười quá.”

Giang Huyên và Vinh Minh nhìn nhau, nhịn cười nói: “Sao có thể? Trong lòng anh ấy, hai người luôn là đàn em ưu tú.”

“Bây giờ chị đang làm việc ở một văn phòng luật, sau này nếu cần các em cứ tìm chị.”

Nói xong cô ấy lấy mã wechat của mình ra, kết bạn wechat với các cô.

Lâu Kỳ gật đầu, ngược lại cũng không khách sáo, thêm một người bạn thì thêm một con đường: “Vậy về sau phiền đàn chị chiếu cố hơn!”

Diệp Phục Thu cố ý không nói nhiều, dù sao mấy tháng trước cô và đàn anh vẫn là đối tượng mập mờ.

Vợ chưa cưới của đối phương là một người thông minh, không thể không biết sự kì lạ trong đó.

Nhưng Diệp Phục Thu cảm thấy không thể bởi vì đối phương thoải mái mà không lo lắng giữ giới hạn cẩn thận hơn bạn bè bình thường.

Cho nên để tránh hiềm nghi, cũng để hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, Diệp Phục Thu chỉ đứng bên người Lâu Kỳ mỉm cười.

Vinh Minh phát hiện Diệp Phục Thu im lặng, cảm giác muốn quan tâm cuối cùng vượt quá giới hạn nhẫn nại, anh ta chủ động mở lời hỏi han: “Mấy tháng nay mỗi người đều bận rộn không thể liên lạc, mọi thứ đều tốt chứ?”

“Tôi đã xem video phòng làm việc của em, làm rất tốt. Có thể thấy em tìm được công việc mình thích lại có thể thực hiện giá trị của mình, tôi vui thay cho em.”

Diệp Phục Thu nhận ra tầm mắt Giang Huyên, cô mỉm cười, trả lời Vinh Minh: “Cũng nhờ em may mắn, đàn anh, anh không biết đâu, nếu muốn tiến xa trong lĩnh vực truyền thông, không có chút may mắn thì tuyệt đối không nên trò trống gì.”

“Nhưng cũng vì lúc trước làm việc trong giới livestream thương mại điện tử, sau đó lại đến đài truyền hình nên cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm.”

“May mà lúc trước đàn anh vẫn luôn giúp đỡ tôi, chúc anh và đàn chị hạnh phúc. Trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”

Cô nói một cách cực kỳ khách sáo, cũng là thật lòng cảm ơn Vinh Minh mấy năm nay đã giúp đỡ với tư cách là bạn bè.

Lâu Kỳ rất biết cách nhìn nhận hoàn cảnh, thấy đã nói lời khách sáo xong thì lôi kéo Diệp Phục Thu, nói: “Vậy đàn anh, chúng em đi vào trước, có mang quà cho anh, chúng em trực tiếp đặt ở phía trước nhé~”

Vinh Minh gật đầu, gọi một nhân viên phục vụ tới: “Để anh ấy dẫn các em đi tìm chỗ ngồi, ăn nhiều một chút, lát nữa chúng ta nói chuyện riêng.”

Hai người gật đầu nói thêm câu chúc phúc lần nữa, đi theo nhân viên phục vụ vào trong phòng tiệc tìm chỗ ngồi.

Giang Huyên nghiêng đầu nhìn thấy tầm mắt Vinh Minh cứ mãi nhìn theo bóng lưng Diệp Phục Thu, giật mình hiểu được điều gì đó, hỏi anh ta: “Đó có phải là cô đàn em họ Diệp mà anh nói không?”

Vinh Minh gật đầu không nói quá nhiều, anh thận trọng cầm tay Giang Huyên, nói với vợ chưa cưới: “Cô ấy rất ưu tú, thấy trạng thái hiện tại của cô ấy tốt như vậy, anh vui thay cho cô ấy.”

Giang Huyên hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta, gật đầu dùng sức kéo cánh tay anh ta: “Nghe anh nói dăm ba câu nhắc tới cô ấy, có thể tưởng tượng được nhất định là một cô gái rất cố gắng.”

“Em tán thưởng những người như vậy.”

Giang Huyên cũng là cô gái con nhà giàu, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vừa rồi trên người Diệp Phục Thu đeo khuyên tai phỉ thúy cùng vòng tay giá trị xa xỉ.

Một cô gái gia cảnh bình thường làm sao đeo nổi trang sức quý giá như vậy?

Thiết nghĩ chắc chắn nhà bạn trai Diệp Phục Thu không phải hiển hách bình thường, cho nên cô ấy lại bổ sung thêm: “Em cũng coi như mượn ánh sáng của anh quen biết người ưu tú như vậy, sau này kết hôn cũng đừng quên đi lại với họ nhiều hơn.”

Điều kiện gia đình của Vinh Minh và Giang Huyên cũng không tệ, cho nên đẳng cấp đặt tiệc cưới từ sân bãi đến bữa ăn đều vô cùng tinh xảo.

Diệp Phục Thu cũng mượn cơ hội này gặp được các bạn học mà hai ba năm nay chỉ có thể liên lạc trên mạng.

Khi chương trình tiệc đính hôn còn chưa bắt đầu, Diệp Phục Thu gần như là nhân vật chính và trung tâm tuyệt đối của mấy bàn bạn học kia.

Bạn bè và cựu học sinh từng gặp Diệp Phục Thu không ai là không ngưỡng mộ cô, ai cũng kéo cô lại để khen ngợi.

Sự nổi tiếng của Diệp Phục Thu và nhóm của cô trên nền tảng video ngắn đã được mọi người chú ý, có vẻ những bạn học này đã lén lút bàn luận không ít.

Có không ít bạn học nóng lòng muốn thử lôi kéo Diệp Phục Thu học hỏi kinh nghiệm, mà cô cũng không coi mình là người thành công, đơn giản nói chút kinh nghiệm của mình sau đó lại giao tất cả thành công cho hai chữ may mắn.

Đây là cô học được từ Kỳ Tỉnh, đối mặt với người không quá quen thuộc, lúc không muốn nói quá nhiều lời tri kỷ thì nói mình may mắn, hoặc là tìm nhân tố không xác định khác nói qua loa, giả ngu giả ngốc cười cho qua.

Nghĩ tới đây, Diệp Phục Thu không khỏi nghĩ: Đã 8 giờ rồi, cũng không biết chàng trai thối kia ăn cơm chưa.

Hôm nay anh ở trong phòng làm việc bận rộn họp công tác, thể nào cũng không ăn cơm trưa.

Thừa dịp người khác đang nói chuyện phiếm, Diệp Phục Thu len lén lấy điện thoại ra gửi wechat cho anh.

【Chỗ em khai tiệc rồi, anh ăn chưa?】

Không quá vài giây đối phương đã trả lời.

【Nhớ anh?】

Câu trả lời hoàn toàn nằm trong dự đoán, Diệp Phục Thu cố nén nụ cười, trả lời.

【Trước bữa tiệc chán quá, tuỳ tiện hỏi thăm anh chút thôi.】

Đối phương chậm rãi nhập tin, lại trả lời.

【Tài xế độc quyền đồng hành trong suốt quá trình, luôn sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào, làm sao có tư cách lén lút đi ăn cơm?】

【Nếu không thể đi đón khách VIP của anh đúng giờ, lần sau sẽ không tới phiên anh phục vụ mất.】

Diệp Phúc Thu bĩu môi, thậm chí có thể tưởng tượng được giọng điệu đáng đánh của chàng trai khi nói lời này, cô gõ chữ trả lời anh.

【Vậy khách VIP của anh cho phép anh khẩn trương đi tìm chỗ ăn cơm, đừng để bụng đói……】

Kết quả chữ còn chưa nhắn xong, màn hình điện thoại trực tiếp nhảy ra một cuộc điện thoại wechat.

Diệp Phục Thu kinh ngạc, nhìn xung quanh không ai chú ý tới mình mới vội vàng bắt máy đặt bên tai: “Anh làm gì vậy.”

Sau một khắc thanh âm trầm thấp của chàng trai từ ống nghe truyền đến: “Biết em nhớ anh rồi.”

“Diệp Phục Thu, sao lại dính người như này?”

Ngại nhiều người nên Diệp Phục Thu che miệng nhỏ giọng mắng anh không biết xấu hổ.

Cô nhìn quanh bốn phía, lắng nghe giọng nói của Kỳ Tỉnh, thở dài trong lòng: “Hôm nay em rất vui.”

“Trước kia bất kể là bạn học có quan hệ tốt hay không, hôm nay đều vây quanh em, hình như em chưa từng oai phong như vậy.”

“Có phải nên khiêm tốn hơn một chút không?”

Hoàn cảnh bên kia đối phương rất yên tĩnh, mơ hồ còn có thể nghe được một chút tiếng nhạc vang lên, như là còn ở trong xe.

Anh nói: “Nếu anh là em, anh sẽ mở cuộc họp ký tên ngay tại chỗ, dùng loa phóng thanh nói về thành công của mình.”

Diệp Phục Thu cười khúc khích, đè nén thanh âm nhưng giọng nói lộ vẻ vui mừng: “Làm ơn, đây là tiệc đính hôn của người ta, em đi lên ‘vừa hát vừa nhảy’ làm gì.”

Kỳ Tỉnh nghe thấy cô cười cũng cười rất nhẹ, sau đó nghiêm túc nói: “Đã như vậy thì vui vẻ tiếp nhận lời khen ngợi của mọi người đi, rồi ngẫm lại trước đây em đã vất vả như thế nào, những thứ ngày hôm nay đều là em xứng đáng nhận được đó, cô Diệp.”

Cô hiểu đạo lý này, nhưng chỉ muốn nghe Kỳ Tỉnh dỗ dành cô vài câu này, trong lòng Diệp Phục Thu rất vui, “Ừhm” khẽ.

“Anh nói đúng.”

Tiệc đính hôn diễn ra tương đối đơn giản, sau khi hoàn tất các thủ tục là thời gian mọi người nâng ly và ăn uống.

Diệp Phục Thu ăn tương đối ít, ăn một ít đã no.

Bạn học gặp nhau khó tránh khỏi phải uống một chút, cô hơi choáng váng sau khi uống vài ngụm rượu vang đỏ, vậy nên đứng dậy đi ra ngoài hành lang có cửa sổ để hít thở không khí giải rượu.

Một lúc sau Vinh Minh đi ra.

Bước chân của anh ta cũng hơi loạng choạng, với tư cách là chú rể tương lai, ước chừng cũng phải đi mời rượu nhiều và hai người nhìn nhau từ xa.

Diệp Phục Thu nhìn quanh, đoán là anh ta cũng đi ra ngoài hít thở không khí, nhưng cũng không mời anh ta lại nói chuyện phiếm.

Chỉ sợ hai người đi quá gần thì vợ chưa cưới của anh ta sẽ để ý.

Gương mặt Vinh Minh hơi đỏ, rõ ràng là đang say.

Nhưng cũng may, hai người đều kiềm chế tính cách, cho dù uống say cũng sẽ không cho phép mình có bất kỳ hành vi không thỏa đáng nào ở bên ngoài, anh ta đứng cách một khoảng, mỉm cười hỏi cô: “Có thể trò chuyện một lát không?”

Diệp Phục Thu gật đầu, nhường vị trí ở cửa sổ, “Đàn anh, anh không sao chứ?”

“Đã lâu không uống nhiều như vậy, lần gần nhất uống như này là xã giao trên sân khấu.” Vinh Minh đi tới bên cửa sổ, tựa vào một bên tường giơ tay nới lỏng cà vạt, xấu hổ cười: “Luyện lâu như vậy tửu lượng của anh vẫn chỉ vậy, không biết đến ngày kết hôn có chịu nổi không.”

Hiện tại nghe đàn anh thuận miệng nói chuyện kết hôn, như thể đã bước vào giai đoạn tiếp theo của cuộc đời, Diệp Phục Thu luôn có loại cảm giác hoảng hốt về thời gian trôi qua.

Ánh mắt chàng trai này đầy vẻ bất lực nhưng lại tràn ngập sự dịu dàng đối với cuộc hôn nhân tương lai này, liên tục chồng lấn với hình ảnh người đàn anh từng cùng các cô vui vẻ ngồi cùng nhau làm bài tập trên bãi cỏ ở trường học ngày xưa.

Hầu hết mọi người luôn phàn nàn thời gian trôi qua cực nhanh, nhưng lúc này Diệp Phục Thu lại cảm nhận được sức hút của dòng chảy thời gian.

“Tuy rằng mọi người rất nhiệt tình, nhưng nếu anh thật sự chịu được thì không nên uống nữa.” Diệp Phục Thu biết say rượu rất khó chịu, cười nói: “Tân hôn là chuyện vui lớn, cảm xúc là đủ rồi.”

Cho dù đã quay lại mối quan hệ bạn bè, Vinh Minh vẫn thích trò chuyện với cô, như thể chỉ cần nghe giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng của cô là có thể xóa tan sự bồn chồn và mệt mỏi.

“Còn em, có dự định gì không?” Anh ta biết bây giờ cô đã có một nửa kia rồi.

Diệp Phục Thu nghiêng người, cánh tay gác ở cửa sổ hóng gió mát buổi tối, đêm nay dường như sẽ có một trận mưa nhỏ, giờ phút này đang vào thời kỳ oi bức trước cơn mưa.

Mặc dù cô nhìn cây cối cao ngất ngoài cửa sổ nhưng rõ ràng trong mắt chỉ toàn người nào đó, mặt mày dịu dàng đáp: “Không vội, tôi không giống đàn anh, tôi còn trẻ, bận rộn thêm hai năm đã.”

Vinh Minh cười vài tiếng: “Được, chúng ta chỉ kém nhau một hai tuổi thôi, trong mắt em tôi đã đến tuổi phải lập gia đình rồi sao?”

“Không có không có, tôi đâu dám.” Cô ra vẻ hoảng hốt, trong một khoảnh khắc nào đó đã cùng Vinh Minh cười đùa với nhau.

Tiệc tối sắp đến thời điểm kết thúc, rất nhiều người ăn xong đã rời đi, lúc hai người nói chuyện phiếm điện thoại trong tay Diệp Phục Thu sáng lên, cô nhìn thoáng qua là Kỳ Tỉnh nhắn hỏi cô đã kết thúc chưa.

Diệp Phục Thu mở khóa màn hình vừa muốn gõ chữ trả lời đối phương, lúc này, Vinh Minh tựa vào bên cạnh bỗng nhiên nói.

“Thu Thu, tôi có một vấn đề muốn hỏi em.”

Diệp Phục Thu dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Vinh Minh.

Hóng mát lâu như vậy, tình cảm trong mắt Vinh Minh dường như càng sâu đậm hơn, giờ phút này anh ta chăm chú nhìn cô, trong mắt lộ ra đủ loại cảm xúc khó có thể diễn tả.

Cô đã có chút suy đoán trong lòng, nhưng cũng không ngăn cản đối phương: “Có chuyện gì? Anh hỏi đi.”

Vinh Minh đè chặt yết hầu, sắp xếp từ ngữ một lúc lâu, hỏi: “Nếu……”

“Nếu anh ấy không trở lại tìm em.”

“Em có từ chối tôi không?”

Cuối cùng anh ta cũng đưa ra vấn đề mẫn cảm nhất, trúng tim đen, đặt ra trước mặt hai người.

Diệp Phục Thu vốn tưởng rằng giữa họ có thể gạt đi rất nhiều chuyện mà không cần nói rõ, nhưng hiển nhiên đối phương không nghĩ như vậy. Không làm rõ vấn đề này, e là anh ta cũng không cách nào đối mặt với cuộc hôn nhân của mình.

Dù sao cũng phải đối mặt với vấn đề, sau đó buông xuống.

Nói thật, nếu Kỳ Tỉnh vẫn không xuất hiện, có lẽ cô sẽ nhất thời hồ đồ, bởi vì “thích hợp” mà suy xét đàn anh.

Nhưng sự thật này hiển nhiên không thích hợp thổ lộ vào lúc này.

Có những đáp án chôn vùi cả đời mới là kết cục tốt nhất.

Diệp Phục Thu rũ mắt, vẫn giữ ý cười: “Đàn anh, nếu như cứ mắc kẹt mãi trong giả thuyết ‘nếu như’ thì cả cuộc đời sẽ có rất nhiều chuyện không vượt qua được.”

“Nhưng nếu anh thật sự muốn biết một đáp án..….”

Trong đầu cô hiện lên hình dáng Kỳ Tỉnh, nói rõ với đối phương: “Con người em có nhiều chuyện rất dễ nói, duy chỉ có tình yêu…… thiếu một chút cảm giác là không thể.”

Nhận được đáp án như vậy, gò má Vinh Minh từ căng thẳng chuyển sang thả lỏng.

Trong chuyện này, họ là người của hai loại quan niệm, anh ta có thể lựa chọn đối tượng kết hôn thích hợp, hài lòng hoàn thành “nhiệm vụ nhân sinh”. Nhưng Diệp Phục Thu thì không chấp nhận như vậy, người kia không quay đầu lại, cô dứt khoát vẫn sẽ cô độc.

Vinh Minh hâm mộ, cũng kính nể cô.

“Tôi biết rồi.”

Diệp Phục Thu dành thời gian trả lời wechat của Kỳ Tỉnh, bảo anh qua bên này đón cô.

Cô ngẩng đầu nhìn Vinh Minh: “Đàn anh, giải pháp của mỗi người đối với cuộc sống không giống nhau, cách làm của người khác không nhất định là đáp án tiêu chuẩn, của anh cũng không nhất định là sai.”

“Anh nhất định phải hạnh phúc với chị ấy.”

Cô cảm ơn Vinh Minh đã xuất hiện trong cuộc đời mình, cho nên vì hạnh phúc của anh ta và nửa kia của anh ta, sau đêm nay, cô nguyện ý vì hạnh phúc của bạn tốt mà lùi về phía sau một bước.

Lùi lại một bước trong giới hạn của bạn bè và giảm tiếp xúc.

Vinh Minh nhìn cô, đuôi mắt hơi đỏ.

“Em cũng vậy.”

…………

Lúc Diệp Phục Thu và Lâu Kỳ ăn uống no đủ, chào tạm biệt Vinh Minh và Giang Huyên rồi xuống lầu, bên ngoài đã có mưa nhỏ tí tách.

Họ cũng giống như những khách mời khác đều đứng đầy ở cửa, chờ đợi xe đến đón.

Vinh Minh cùng Giang Huyên nắm tay đi xuống, tiễn các vị khách rời đi và hỗ trợ sắp xếp xe trở về.

Diệp Phục Thu nghiêng đầu hỏi người bạn bên cạnh: “Cậu uống không ít, đừng tự bắt xe, lát nữa cậu đi cùng xe của tớ và Kỳ Tỉnh đi, chúng tớ đưa cậu về.”

“Tớ cũng không  muốn làm bóng đèn cho các cậu.” Lâu Kỳ uống nhiều, nói chuyện lớn giọng: “Hôm nay cách lớp kính còn thấy hai ngươi hôn hít, tớ cũng đã ăn no cẩu lương rồi!”

Cô ấy nói ra một câu, không ít người xung quanh đều nhìn Diệp Phục Thu.

Hai gò má Diệp Phục Thu nóng lên, dùng sức đánh nhẹ cô ấy: “c** nh* giọng một chút.”

Vinh Minh thu hồi ánh mắt nhìn về phía cô, tiếp tục cùng vợ chưa cưới sắp xếp cho những vị khách khác.

“Không được, tớ không yên tâm, cậu phải đi theo tớ.” Diệp Phục Thu kiên trì.

Lâu Kỳ lắc đầu lôi kéo cô, cho cô xem giao diện wechat của mình: “Cậu yên tâm đi, anh trai tớ – Lâu Dữ Chinh, vừa hay ở gần đây, anh ấy lập tức tới đón tớ về nhà.”

Diệp Phục Thu nhìn vào cuộc đối thoại giữa cô ấy và Lâu Dữ Chinh, từ giữa những hàng chữ bất lực không kiên nhẫn của đối phương, xác định là anh họ cô ấy, hơn nữa đối phương lập tức sẽ đến, lúc này mới yên tâm.

“Vậy được rồi, anh cậu nguyện ý tới đón thì càng tốt.”

“Tuy rằng tớ không có người yêu đẹp trai.” Lâu Kỳ say đến mức ậm ừ vài tiếng: “Nhưng tớ có người thân đẹp trai tới chống đỡ cho tớ.”

Diệp Phục Thu đưa nước khoáng cho cô ấy: “Cậu ít nhảy nhót vài bước, uống nhiều như vậy, lát nữa cẩn thận nôn lên xe anh trai cậu.”

“Với tính tình của anh trai cậu, e rằng thật sự có thể mở cửa sổ ném cậu ra ngoài đấy.”

Lâu Kỳ vừa nghĩ đến anh trai nhà mình xấu tính như vậy, trong nháy mắt che miệng, trừng mắt: “Thật sự…… Anh ấy sẽ không ghét bỏ tớ ám mùi rượu chứ.”

Diệp Phục Thu nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi trên điện thoại, yên lặng nói: “Anh ấy đã ghét bỏ rồi.”

Giữa những hàng chữ đều lộ ra bốn chữ ‘thật không muốn quản’.

Đúng lúc này, vang lên âm thanh vù vù—— Tất cả khách khứa đứng ở cửa đều quay đầu nhìn về phía chiếc Lamborghini chậm rãi chạy tới.

Trong màn mưa nhỏ dày đặc, hai luồng sáng từ đèn xe tựa như đôi mắt hổ sắc lẹm trong đêm tối. Nhờ sự bồi đắp của nước mưa và sự tô điểm của thời tiết, màu tím sẫm của thân xe với những đường cong mềm mại càng trở nên quý phái hơn bao giờ hết.

Chiếc xe thể thao có giá cả khủng khiếp gần như cướp đi sự chú ý của mọi người, ai cũng đều muốn biết chiếc Lamborghini này rốt cuộc là vì ai mà dừng lại.

Xe dừng lại, sau đó mọi người nhìn cửa lái được đẩy ra, có người che dù bước xuống xe.

Những hạt mưa theo gió thổi vào áo sơ mi sẫm màu của anh, chiếc ô lập tức che khuất mặt anh, chỉ lộ ra cằm và đôi môi mỏng đẹp đẽ.

Sau một khắc Kỳ Tỉnh đi tới cửa, nâng ô lên, mắt phượng đen kịt nồng đậm xuyên qua đám người tìm được Diệp Phục Thu.

Hai người đối mặt trong thế giới ẩm ướt.

Cô nghe thấy phía sau có người kinh ngạc châu đầu ghé tai.

“Trời ạ, đó là bạn trai của Diệp Phục Thu sao?”

“Không thể nào, thật sao?”

“Cậu xem, anh ấy rõ ràng đến đây vì cô ấy mà.”

Diệp Phục Thu nghĩ thầm: Người này thật đúng là không có chút khiêm tốn nào.

Sau đó cô xoay người chào tạm biệt Lâu Kỳ: “Cậu cứ chờ anh trai cậu đi nha, tớ đi trước, có gì thì liên lạc.”

Lâu Kỳ cười si ngốc đẩy cô đi, cố ý ồn ào: “Cậu cũng phải hạnh phúc nha~”

Diệp Phục Thu mỉm cười trừng mắt với cô ấy, bước vào trong mưa nhỏ và chàng trai vội chạy tới.

Kỳ Tỉnh cầm ô đến là vì không muốn cô dầm mưa, kết quả cô còn dầm mưa đi ra. Anh đưa tay kéo cô đến dưới ô, Diệp Phục Thu lảo đảo một bước nhào vào trong lòng anh.

Giờ phút này ô của Kỳ Tỉnh vừa hay hơi nghiêng xuống, che khuất nửa người trên của hai người, trong mắt những người khác nhìn giống như là tình nhân gặp mặt, chờ không được mà muốn hôn môi trước mặt mọi người.

Mọi người đồng loạt thốt lên một tiếng đầy vẻ ngạc nhiên thán phục.

Show ân ái kìa!

Kết quả là Diệp Phục Thu chỉ bổ nhào vào trong lòng anh rồi chống đỡ đứng thẳng, Kỳ Tỉnh đỡ cô lại và cúi đầu ngửi: “Uống bao nhiêu vậy?”

“Đứng cũng không đứng vững.”

Diệp Phục Thu bĩu môi: “Còn không phải anh nhất định muốn kéo em, mà mặt đất lại trơn sao.”

Giọt mưa vừa hay rơi vào trên khuyên tai phỉ thuý của cô, làm cho ngọc thạch thêm sức sống, cô giơ tay lau đi giọt mưa kia, nhếch môi: “Xem ra chơi rất vui vẻ.”

“Về nhà đi, cùng anh ăn khuya.”

“Còn chưa ăn cơm, sao anh không nghe lời em……” Diệp Phục Thu cầm tay anh, hai người đi về phía cửa xe.

Kỳ Tỉnh thuận miệng dỗ dành: “Đúng vậy, anh không nghe lời, về nhà em phạt anh đi.”

Kỳ Tỉnh mở cửa xe cho cô, che cho người ngồi vào, trước khi đi còn quay đầu nhìn về phía nhóm người kia.

Các bạn học cũ nhất thời đưa mắt nhìn nhau, anh chàng đẹp trai này nhìn ai vậy, không phải là…… Vinh Minh chứ?

Kiểu truyện Tu La tràng tình địch nhìn nhau đến rồi sao!?

Kết quả là Kỳ Tỉnh chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi với Lâu Kỳ, sau đó mở cửa xe ngồi vào và nhấn chân ga đưa người rời đi.

Lâu Kỳ nhìn tàn ảnh Lamborghini xinh đẹp kia, lắc đầu.

“Các cậu lắm chuyện, còn nông cạn.”

Các cậu thật sự nghĩ rằng anh chàng đẹp trai có trình độ học vấn cao, xuất thân từ gia đình giàu có lại thực sự thiếu tự tin đến mức ghen tị trước mặt tình địch của mình ư?

Tổng giám đốc Kỳ, e là căn bản chưa từng đặt ai vào mắt.

“Thật tốt, đều hạnh phúc.” Lâu Kỳ nheo mắt cười, đánh giá một câu.

Nói xong cô ấy nói với Vinh Minh: “Đàn anh! Chờ ngày kết hôn, anh phải nâng cấp rượu lên một chút! Nâng cấp lên chút rượu ngon uống không say! Anh xem loại rượu này cho em uống…… oẹ!”

Đúng vậy, lần này Lâu Dữ Chinh sẽ không ghét bỏ cô ấy nữa.

Vì cô ấy đã nôn ra trước khi lên xe rồi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận