Giở Trò - Thuần Bạch

Chương 106: Ngoại truyện – “Người dám thấy máu, mới có tư cách bàn điều kiện.”.




Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Tiêu Vân, Diệp Phục Thu vừa bước ra cửa khoang thì lập tức bị sóng nhiệt ập vào người.

Mặc dù nhiệt độ vào mùa Hè ở miền Bắc cũng nóng bức không thấp hơn vịnh Tiêu Quảng Đông bao nhiêu, nhưng không khí của hai địa phương lại hoàn toàn khác nhau.

Cái nắng ở phía Bắc hanh khô, trong khi giữa Hè ở vịnh Tiêu Quảng Đông lại ẩm, là loại ẩm thấp nóng hổi có sương mù.

Hít sâu một hơi, như thể từ trong sóng nhiệt ngửi được hương vị khoan khoái nhẹ nhàng của bờ biển ở vịnh Tiêu Quảng Đông, khiến cô thấy quen thuộc lại hoài niệm.

Kỳ Tỉnh đi theo phía sau cô, không biết rằng trong lòng cô chất chứa bao nhiêu suy nghĩ như vậy, kéo cổ áo T Shirt nhíu mày: “Có nóng không?”

“May là bên trong hành lang có điều hòa, không nóng.” Diệp Phục Thu quen thuộc kéo cánh tay anh đi ra ngoài lối đi.

Sân bay quốc tế Tiêu Vân là một trong những sân bay lớn nhất cả nước, với hàng trăm chuyến bay đến khắp các nơi khác nhau trên toàn cầu mỗi ngày, gần như trở thành đầu mối quốc tế đóng quân ở phía Nam của tổ quốc.

Người dân vịnh Tiêu Quảng Đông tự hào về sự tồn tại của sân bay Tiêu Vân, nhưng cũng không ít người ở trên mạng đùa giỡn châm chọc sân bay quá lớn, quá trình làm thủ tục đến khi chờ máy bay thật sự mệt mỏi đến mức số bước chân trên wechat của người ta tăng vọt.

Diệp Phục Thu lại tương đối dễ chịu, vì là khách VIP nên khi ra khỏi hành lang thì đã có chuyên gia lái xe nhỏ chạy bằng điện chờ họ và đưa họ đến bãi đỗ xe. Hành lý cũng có người hỗ trợ cầm, không cần đến băng chuyền chờ, họ chỉ cần đi thẳng ra sân bay và về nhà, không cần quan tâm chuyện gì hết.

Cô ngồi trong xe dựa vào chàng trai bên cạnh, hóng gió trong sân bay, lặng lẽ cảm thán: “Thật tuyệt khi có tiền để có thể trở thành khách VVIP, cảm ơn Tổng giám đốc Kỳ đã cho em mở mang tầm mắt.”

Kỳ Tỉnh đã sớm quen với đãi ngộ như vậy, cúi đầu nghịch điện thoại: “Phải quen đi, thưa bà Kỳ tương lai.”

Diệp Phục Thu giật mình, trong lòng chợt nóng lên.

Đây là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.

Xa lạ, lại mang theo cảm giác chờ mong nào đó với tương lai.

Anh nói: “Nhiều khi không nhận đãi ngộ đặc biệt như vậy, ngược lại sẽ gây phiền nhiễu cho nhiều người hơn.”

Cô vẫn luôn ở trong tầng lớp quần chúng, không hiểu ý của Kỳ Tỉnh lắm, hỏi: “Ví dụ?”

“Ví dụ, công việc của anh phức tạp, lại luôn bị đối thủ cạnh tranh theo dõi, bản thân cũng cần những người khác giúp đỡ phụ trợ.” Kỳ Tỉnh nghiêng mắt, tùy tiện lấy một người bên cạnh làm ví dụ: “Em nói xem như trợ lý Trần, mỗi ngày cậu ấy đều bị anh sai khiến, có tính là anh áp bức cậu ấy không?”

“Nhưng anh sẽ bảo đảm cậu ấy luôn nhận được mức lương cao nhất, cũng như hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh coi cậu ấy là bạn bè, là chiến hữu của anh.”

“Nếu anh không để cho cậu ấy làm việc vất vả như vậy, ngày ngày đều thoải mái với cậu ấy thì không chỉ cậu ấy cảm thấy mình không làm mà hưởng, mà những người khác cũng sẽ ghen tị, trật tự sẽ rối loạn.”

Diệp Phục Thu hiểu rằng anh sinh ra đã đứng ở đỉnh cao trong một số lĩnh vực, quan điểm làm việc đương nhiên sẽ không giống với người khác.

Nhưng trọng điểm chính là gia giáo của nhà họ Kỳ rất tốt, sẽ không để cho bất kỳ người thừa kế, người lãnh đạo tương lai nào trở thành người cuồng vọng kiêu ngạo, ỷ mạnh h**p yếu.

Bên dưới bề mặt cà lơ phất phơ của Kỳ Tỉnh, là phong độ quý ông và tam quan ngay thẳng, đây có lẽ chính là mấu chốt để sản nghiệp nhà anh có thể mãi cường thịnh.

“Hiểu rồi, tất cả mọi người thuộc về quỹ đạo của riêng mình, mọi thứ mới có thể hài hòa.” Diệp Phục Thu gật đầu, lười biếng dựa vào anh: “Tựa như mỗi chuyến máy bay đều phân ra khoang hạng nhất, khoang thương gia cùng khoang phổ thông.”

“Tất cả mọi người lượng sức mà đi, hưởng thụ phục vụ trong phạm vi năng lực của mình nên có.”

Kỳ Tỉnh gật đầu, không quên cong môi khen cô: “Nhưng còn em, cô Diệp.”

“Trên thế giới này không thiếu những người tự mình nỗ lực vượt qua giai cấp như em. Em chính là hình mẫu, cũng là động để nhiều người phấn đấu.”

Diệp Phục Thu bĩu môi, lại khen ngợi cô lung tung, nhưng đồng thời cô lấy kính râm của anh ra đeo một cách phóng khoáng, vểnh chân khoanh tay trước ngực: “Ừhm, cũng coi như anh tinh mắt.”

“Anh cần phải cố gắng hơn, Tổng giám đốc Kỳ à, nếu không làm sao xứng đôi với em.”

Kỳ Tỉnh bật cười, bị cô chọc cười không nhịn được, gật đầu vui vẻ: “Gả cho anh khiến em phải chịu khổ rồi.”

“Người ta nói con gái thì đừng lấy chồng.” Diệp Phục Thu cố ý nói đùa, bổ nhào qua dùng ngón tay ngoắc dưới cằm anh: “Nhưng khuôn mặt này của anh, quả thật đáng để em nhượng bộ một chút.”

Kỳ Tỉnh ngước mắt nhìn vào đôi mắt tươi cười của cô, ngược lại cảm thấy thoải mái: “Vậy hôm nay anh về nhà phải kính bố mẹ một ly trà.”

“Cảm ơn họ, nhờ họ cho anh một vẻ bề ngoài có thể làm em chết mê chết mệt như thế này.”

Diệp Phục Thu buông tay, mắng yêu: “Đồ không biết xấu hổ, ai mà chết mê chết mệt chứ.”

Hai người thuận miệng trò chuyện, xe điện đã đưa họ đến nơi được chỉ định, theo lối đi đi ra ngoài là có thể ra tới đại sảnh sân bay.

Diệp Phục Thu thích bầu không khí sân bay, trật tự nhưng sôi động, mọi người kéo theo một vali hành lý nhỏ, bước chân vội vàng đi tới các điểm đến khác nhau, hoặc là đến điểm cuối, đi tới nơi tâm nguyện.

Người chung quanh kéo hành lý nhao nhao đi về phía bên ngoài sân bay, Diệp Phục Thu được Kỳ Tỉnh dắt tay c*̃ng ở trong đám người này.

Không biết nhiều năm trước, cô có thể nào tưởng tượng sẽ có một ngày cô sóng vai nắm tay cùng Kỳ Tỉnh trở lại vịnh Tiêu Quảng Đông như vậy hay không.

Nếu như từng có, vậy giờ phút này coi như là ảo mộng trở thành sự thật.

Tường kính cao ngất của sân bay Tiêu Vân chặn lại sóng nhiệt ngoài trời, ánh sáng màu vàng buổi chiều xuyên thấu qua lớp kính, khúc xạ con đường dưới chân mọi người.

Đối diện cửa chính sân bay có một chiếc Mercedes – Benz đang đậu, hai tài xế mặc âu phục đeo kính râm đứng bên cửa chờ đợi, khí phái đến mức người đi ngang qua không thể không chú ý.

Hiển nhiên chỉ có xe của nhà họ Kỳ dám đậu không nhúc nhích như vậy.

Mà tầm mắt Diệp Phục Thu lại xuyên qua sự hối hả nhộn nhịp, trực tiếp thấy được Mai Nhược đứng bên cạnh tài xế đang thăm dò chờ đợi.

Khoảnh khắc nhìn thấy Mai Nhược, đôi mắt cô đột nhiên nóng lên.

Không ngờ dì lại đích thân tới đón cô.

Mai Nhược vẫn chưa nhìn thấy cô. Thế nhưng Diệp Phục Thu đã cảm nhận được sự quan tâm của bà ấy dành cho mình qua vẻ mặt nhíu mày có chút lo lắng kia.

Đây là điều khiến Diệp Phục Thu cảm động nhất.

Diệp Phục Thu không quan tâm người bên cạnh, trực tiếp buông tay Kỳ Tỉnh ra, chạy chậm về phía Mai Nhược.

Kỳ Tỉnh nhìn bóng lưng cô, bất lực nói nhỏ: “Không biết còn tưởng rằng hai người mới là người thân.”

Khi Diệp Phục Thu chạy đến gần, Mai Nhược cũng nhìn thấy cô.

Bà ấy nhìn thấy cô gái nhỏ bé gầy yếu lúc trước, ngay cả nói chuyện cũng không dám đối diện với người khác, giờ đã trở thành cô gái xinh đẹp tự tin như vậy, hốc mắt cũng đột nhiên đỏ lên, chủ động đi về phía trước nghênh đón cô.

Diệp Phục Thu không nhịn được, lúc còn chưa tới đã gọi: “Dì Mai!

Mai Nhược ra sức gật đầu đáp lại, lúc nắm lấy tay cô, giọng nói có chút run rẩy: “Ôi, coi như đã trở lại rồi.”

Khoảnh khắc hai người nắm tay, phát hiện ngón tay đối phương có chút run rẩy, vô số cảm xúc ẩn giấu dưới động tác rất nhỏ này, rõ ràng không phải người thân nhưng lại hơn hẳn người thân, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay lập tức hòa tan sự ngăn cách mỏng manh mà những chuyện cũ kia mang đến.

Diệp Phục Thu mới ý thức được, cô và dì Mai cũng đã trải qua xa cách lâu ngày gặp lại.

Cô và dì Mai cũng không bỏ lỡ nhau.

Mai Nhược vỗ mu bàn tay cô, lại giống như lần trước gọi điện thoại, oán giận nói: “Đứa nhỏ này, rốt cuộc nhẫn tâm đến mức nào? Sao có thể nhiều năm như vậy cũng không trở lại thăm dì một lần.”

“Không ngờ lúc trước dì chăm sóc cháu cẩn thận như đóa hoa, cháu lại không nhớ dì một chút nào?”

Diệp Phục Thu dùng sức lắc đầu, nhưng cũng không thể nói quá nhiều lời giải thích, cuối cùng chỉ khẽ thở dài: “Dì, cháu xin lỗi, là cháu không đúng.”

Cô vừa xin lỗi, trái tim Mai Nhược đã mềm nhũn, thở dài nói: “Quên đi, đều là lời tức giận của dì thôi, sao dì lại không biết mấy năm nay cháu khổ sở thế nào chứ?”

“Dì nên tìm ai đó giúp đỡ cháu mới phải, cũng là dì mắc nợ cháu.”

Diệp Phục Thu càng lắc đầu, sao có thể nói là mắc nợ, dì Mai chưa bao giờ mắc nợ cô điều gì. Lúc trước bà ấy lấy thân phận người tài trợ giúp cô tự tin, có thể tiếp tục đi học cũng đã là cái ân lớn nhất, cô có thể có được sự giúp đỡ của đối phương cũng đã rất thỏa mãn.

Trên thế giới này vốn không tồn tại chuyện ai nên đối tốt với ai, tất cả đều là duyên phận, cũng đều là đức hạnh.

Lúc này Kỳ Tỉnh chậm rãi theo sau, Mai Nhược nhìn anh: “Cũng coi như thằng nhóc này không chịu thua kém, còn biết theo đuổi cháu về.”

“Những năm đó thằng bé giả bộ quá tốt, thật đúng là khiến dì cảm thấy hai người không có khả năng.”

Kỳ Tỉnh cúi đầu sờ sống mũi, nói đùa: “Nếu mẹ nói sớm với con là đã nhận định người con dâu này, mặc kệ thế nào con cũng đã sớm lừa người ta về rồi.”

Mai Nhược trừng anh: “Con lại nói nhảm, bà ngoại con gọi điện thoại về nói với mẹ, kêu mẹ quản con cho tốt.”

“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn cà lơ phất phơ, trông còn ra thể thống gì chứ?”

Khóe mắt Kỳ Tỉnh khẽ giật, ở phía xa, cười hoang đường: “Haha, bà cụ nhỏ này, con còn chưa về, bà cụ đã tố cáo rất nhanh.”

Diệp Phục Thu ở một bên nở nụ cười.

Mai Nhược lại nhìn lên người cô, bà ấy đưa tay v**t v* hai má Diệp Phục Thu, nhìn cô trìu mến như một người mẹ: “Vẫn còn quá gầy, những năm này cháu cố gắng liều mạng công việc của cháu, chắc cũng không chăm sóc tốt cho mình chứ gì?”

“Lúc trước dì cho cháu uống nhiều thuốc bổ như vậy, vất vả lắm mới nuôi cháu tròn trịa một chút, mấy năm nay cháu lại trả về sạch cho dì rồi.”

“Về là được rồi, cháu ở nhà lâu một chút, dì thuê người đến làm cho cháu thuốc bổ uống như trước.”

“Cho dù sau này con gái có sinh con hay không, thân thể khí huyết của mình nhất định phải dưỡng tốt.”

Mấy năm nay ngoại trừ bà nội ra căn bản không có ai nói với cô những lời này, Diệp Phục Thu nghe vậy trong lòng còn ấm áp hơn sóng nhiệt sau giờ trưa, cô vội vàng gật đầu, cũng không khách sáo với bà ấy: “Được, thưa dì, đều nghe lời dì hết ạ.”

Kỳ Tỉnh đứng một bên, lười biếng nói: “Nhà người ta đều dùng con dâu như bảo mẫu, mẹ thì hay rồi, đây là để con cưới con gái về cho mẹ nuôi.”

Mai Nhược oán giận mắng: “Nếu không phải là bố con không có khí phách, không sinh được con gái cho mẹ, sinh ra hai đứa đều là con trai thì sao mẹ phải nhìn thấy con gái nhà ai cũng hâm mộ như vậy? Quên đi, đều là duyên phận, để mẹ có thể gặp được Thu Thu.”

“Cái này cũng không khác gì con gái của mình. Trời nóng quá. Mau lên xe đi.”

Mai Nhược nói xong kéo tay Diệp Phục Thu lên xe, hoàn toàn không để ý Kỳ Tỉnh phía sau.

Kỳ Tỉnh nhìn mẹ chồng con dâu tay trong tay dính cùng một chỗ, cứng ngắc nhếch môi. Anh đã có thể tưởng tượng được tình hình của mình ở nhà sau khi kết hôn trong tương lai.

Địa vị này còn không phải thấp như chó sao?

Sau này nhà họ Kỳ còn có chỗ nào chứa anh nữa.

Lúc này, anh yên lặng quay đầu, đối diện tầm mắt của trợ lý Trần – người đã đứng bên cạnh  đợi anh từ lâu.

Anh rũ mắt, nhìn chằm chằm trợ lý Trần nước mắt lưng tròng, cả người ớn lạnh, nói: “Cậu có thể đừng như vậy không?”

Trợ lý Trần lau nước mắt, uất ức muốn chết: “Lúc trước Tổng giám đốc Dịch nói với tôi, cậu tám chín phần là phải chết ở bên ngoài, tôi đã rất nản lòng nên thấy cậu trở về tôi rất vui, Tổng giám đốc Kỳ.”

Kỳ Tỉnh: “……”

Có đôi khi thật không biết người anh em kia rốt cuộc là mong anh sống tốt hay mong anh chết.

Anh vỗ vai trợ lý Trần, trấn an: “Được rồi, đây không phải là trở về an toàn đầy đủ rồi sao.”

“May mà cậu có lòng còn tới đón tôi, cậu về trước đi, chờ tôi tìm cậu sau.”

Trợ lý Trần gật đầu, nói vài câu rồi xoay người đi về phía bãi đỗ xe.

Rõ ràng hôm nay không phải lúc để nói về công việc. Nên dành nhiều thời gian hơn để Kỳ Tỉnh làm bạn với người nhà.

…………

Lúc Diệp Phục Thu ngồi vào ghế ngồi mềm mại của xe thương vụ, không khỏi có chút hoảng hốt.

Nhớ lại năm 18 tuổi ấy, một mình đi tới thành phố này, cô được chị Ôn Lị đón từ nhà ga, ngồi trên chiếc xe như vậy gia nhập thành phố vịnh Tiêu Quảng Đông phồn vinh xa hoa.

Trên đầu gối Diệp Phục Thu phủ chăn mỏng để chống đỡ gió lạnh điều hòa trong xe xâm nhập. Cô cụp mắt v**t v* chiếc chăn, nghĩ tới lúc trước Ôn Lị nhắc nhở cô trong xe có chuẩn bị chăn, ngay cả muốn dùng cô cũng không dám dùng vì sợ gây thêm phiền toái cho người khác.

Hôm nay, cô giống như đã không còn nhớ nổi bộ dạng tự ti đáng thương đó của Diệp Phục Thu.

Diệp Phục Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tòa nhà cao tầng vẫn không thay đổi, tòa nhà bằng kính vẫn giống như tường đồng vách sắt vây quanh bờ biển màu lam bảo vệ vịnh Tiêu Quảng Đông, dùng ánh sáng phản xạ của mình chống lại sức mạnh của mặt trời, tạo nên sự sắc bén của riêng mình.

Cô không khỏi nghĩ đến chủ đề bài tập năm nhất về “Di sản văn hóa phi vật thể Điểm Thúy”.

Bây giờ cô đã quên mất dáng vẻ hèn nhát của mình trong quá khứ, đây có phải cũng giống như sự thất truyền tàn nhẫn của Điểm Thúy truyền thống kia hay không.

Đó là một sự biến mất từ bi và lành mạnh.

Quên sạch sẽ, không nhớ nổi, đối với cô mà nói hẳn là chuyện tốt.

Diệp Phục Thu giống như lúc 18 tuổi, giơ ngón tay lên, dán ngón tay lên trên kính cửa sổ xe, nhìn thấy chính mình dùng thân nhiệt tạo nên một vòng sương mờ trên mặt kính.

Trước sau 6 năm, hai bóng người giao nhau ở cùng một chỗ, cuối cùng vĩnh viễn hòa tan dưới ánh mặt trời mùa Hè ở vịnh Tiêu Quảng Đông.

Giống như bạch xà lột xác, một lớp vỏ mỏng như cánh ve sầu vĩnh viễn lưu lại ở quá khứ.

Xe chạy 40 phút thì trở lại khu biệt thự, cả nhà xuống xe.

Mai Nhược phe phẩy quạt đi vào nhà: “Ôi, trời nóng thật là khó chịu.” Bà ấy quay đầu lại gọi Diệp Phục Thu: “Thu Thu, nhìn xem trong nhà có thay đổi gì không.”

Diệp Phục Thu đi theo bên cạnh bà ấy, nhìn trái nhìn phải, cười nói: “Vẫn giống như trước, cảm giác không thay đổi nhiều ạ.”

Mai Nhược quay đầu lại nhìn Kỳ Tỉnh, “Sau khi cháu đi, thằng bé giống như bị động kinh vậy. Nó phá hết hoa trong vườn, nhất quyết ở lì trong vườn như bị thần kinh, kiên quyết tự mình trồng cả vườn hoa Damascus.”

“Nói là cháu thích.”

Bà ấy lắc đầu: “Lúc đó dì buồn bực không thôi, dì nói người đã đi rồi, thằng bé còn làm những chuyện tự cảm động mình làm gì.”

Kỳ Tỉnh đi theo phía sau, nghe mẹ chửi bới mình như vậy, suýt tức giận: “Mẹ, làm gì có ai nói con ruột mình như mẹ chứ, có thể nói tốt một chút được không?”

“Ví dụ như thâm tình, chung thủy, khổ sở chờ đợi chẳng hẳn.”

Diệp Phục Thu nhịn cười, vẫn không nói gì, cô nhìn dì Mai bên cạnh nghe những chữ kia, đặc biệt khoa trương vịn ngực làm động tác nôn mửa.

Mai Nhược vội vàng từ chối: “Con với bố con chẳng giống nhau, sự sến sẩm của con cũng không biết di truyền từ ai.”

Diệp Phục Thu nghĩ thầm: Phỏng chừng cũng giống như bản lĩnh đùa giỡn lưu manh, đều là tự học.

Mai Nhược dắt cô đi tới phòng khách, ngay khi Diệp Phục Thu vừa đi vào phòng khách, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Chủ tịch Kỳ ngồi ở đằng kia uống trà đánh cờ.

Kỳ Hoa Chân nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, từ xa nhìn thẳng vào mắt cô.

Mấy tháng trước ông ấy nhờ trợ lý đến Tân Dương ra điều kiện bảo cô cách xa Kỳ Tỉnh một chút, Diệp Phục Thu còn chưa quên. Nhưng cô không phải người tính toán chi li, huống chi ông ấy là bố của Kỳ Tỉnh, sự tôn trọng cơ bản nhất mà cô dành cho người lớn là không thể mất.

Diệp Phục Thu khẽ gật đầu với Kỳ Hoa Chân, hào phóng chào hỏi: “Cháu chào chú Kỳ.”

Mặt Kỳ Hoa Chân bình tĩnh như chưa từng làm chuyện gì, cả người lộ ra khí thế ôn hòa khó đoán.

Ông ấy gật đầu: “Lại đây ngồi, đã pha trà cho các con rồi.”

Cho dù Diệp Phục Thu cố gắng chống đỡ với bề ngoài điềm tĩnh, nhưng đúng là vẫn có chút căng thẳng.

Dù sao cô hy vọng quan hệ giữa cô và Kỳ Tỉnh có thể được mọi người tán thành, bao gồm cả bố của anh.

Đúng lúc này, Kỳ Tỉnh đi tới bên cạnh cô, cầm lấy tay cô.

Diệp Phục Thu ngửa đầu nhìn vào mắt anh.

Kỳ Tỉnh chỉ cho cô một hướng, là lan can lầu hai, lúc này lại nói đùa: “Còn nhớ không?”

“Sau khi em về đến nhà, anh ở đó nhìn em.”

“Lúc ấy người nào đó còn nói, cô ấy trời sinh không thích cười đấy.”

Diệp Phục Thu chợt nhớ tới lần gặp đầu tiên, cô ở nhà hàng lén cười khi anh bị té nước, kết quả ngay sau đó lại đụng phải ở nhà.

Nhớ tới những hồi ức thú vị, không hiểu sao cô lại bình tĩnh lại, khẽ hừ nói: “…… Khi đó anh cố ý hù dọa em.”

“Bởi vì em cười anh nên anh mang thù.”

Kỳ Tỉnh lặng lẽ cong môi, dắt cô đi đến sofa: “Uống trà đi.”

Diệp Phục Thu tùy ý để anh nắm tay, oán thầm: Lại nói sang chuyện khác, không tự nhiên chút nào.

Tuy rằng cô âm thầm căng thẳng, nhưng cô lại không biết thật ra Mai Nhược căn bản đã không cho chồng mình tỏ ra miễn cưỡng, trước khi họ trở về vịnh Tiêu Quảng Đông, Mai Nhược cũng đã cho Kỳ Hoa Chân làm bài tập một tháng.

Phân tích rõ ràng lý lẽ, lay động bằng tình cảm, tóm lại, bà ấy nói rõ ràng cho chồng biết mình hài lòng với người con dâu này. Nếu ông ấy dám ở trước mặt đứa nhỏ nói nửa câu không muốn, bà ấy sẽ ly hôn và trực tiếp xách túi về Sùng Kinh.

Kết hôn mấy chục năm, Mai Nhược cũng vẫn tự do thoải mái như lúc trước.

Vợ uy h**p như vậy, nếu Kỳ Hoa Chân không hài lòng với hôn sự này cũng chỉ có thể từ bỏ.

Hơn nữa……

Kỳ Hoa Chân ngồi tại chỗ, lúc châm trà cho vợ, lặng lẽ nhìn Kỳ Tỉnh.

Đứa con trai này của ông ấy, bây giờ đã không còn là lưỡi kiếm trong tay ông ấy nữa.

Khi thanh kiếm này tự rèn, tự trở nên sắc bén, trở nên ổn trọng lại dọa người, người bố như ông ấy đã sớm không cách nào khống chế.

Dù còn không cam lòng thừa nhận mình đã già, vừa quay đầu lại đã phát hiện ván cờ đã đổi thay từ lâu.

“Lúc này nhà chúng ta xem như cuối cùng cũng đoàn viên rồi, chuyện của A Tỉnh bình an kết thúc cũng là Bồ Tát phù hộ”, Mai Nhược đưa trà cho Diệp Phục Thu, nhìn Kỳ Tỉnh nói: “Về sau con đừng tự làm chuyện nguy hiểm như vậy mà không nói với người nhà nữa, biết con độc lập có chủ kiến, nhưng cũng đừng có phớt lờ người làm bố mẹ như chúng ta.”

Kỳ Tỉnh bưng chén trà đặt bên môi, cảm nhận sương mù bốn phía, từ từ giải thích: “Con không phớt lờ hai người, được rồi, không phải là con không sao rồi ư.”

“May mắn không có việc gì, nếu không con bảo mẹ sống thế nào đây.” Mai Nhược nói mà có chút kích động.

Kỳ Tỉnh nở nụ cười: “Đương nhiên là——”

Anh đặt chén trà xuống: “Tiếp tục sống ung dung thoải mái như trước kia.”

Anh mới không tin người mẹ này sẽ vì bọn nhỏ có chút chuyện gì mà tìm cái chết.

Tính cách của người nhà họ Kỳ không yếu ớt như vậy, mặc dù gặp phải chuyện thống khổ gian nan hơn nữa cũng sẽ cắn răng tiếp tục đi về phía trước.

Mai Nhược biết không có gì thú vị để chơi với đứa con trai này, bà ấy hừ khẽ rồi quay đầu lại càng yêu quý con dâu năm đó mình tự chọn: “Thu Thu à, phòng đã quét dọn xong rồi, giống như trước kia, đồ đạc vẫn còn.”

Bà ấy liếc Kỳ Tỉnh một cái: “Hoặc là cháu và Kỳ Tỉnh ở cùng một chỗ cũng được, dù sao phòng ngủ của nó cũng đủ lớn, hai người các cháu dùng cũng không thành vấn đề.”

Hai gò má Diệp Phục Thu nóng lên, cúi đầu nói: “Cám ơn dì, cháu ở phòng trước đây là được rồi.”

Điều này cũng nhắc nhở cô, buổi tối cô ngủ nhất định phải khóa cửa, nếu không thả một con sói nào đó ăn không đủ no vào, sẽ kéo cô không dứt, nhất định sẽ gây ra chuyện mất mặt.

“Cháu lên lầu xem trước.” Cô đứng dậy.

Mai Nhược gật đầu, cũng đi theo cô lên lầu: “Đến đây, dì dẫn cháu đi xem, còn chuẩn bị cho cháu rất nhiều quần áo……”

Phòng khách còn lại hai bố con, sau khi họ im lặng uống trà một lúc, Kỳ Hoa Chân mở lời trước: “Gần đây A Thận có nói khi nào trở về không?”

Kỳ Tỉnh cầm ấm trà tưới nước cho Mộc Thiềm Thừ trên khay trà: “Nửa cuối năm em ấy có nhiều dự án, bận rộn, nếu không rảnh thì phải chờ sang năm mới.”

Kỳ Hoa Chân suy nghĩ một chút: “Nó sốt ruột kết hôn, Tết năm nay chắc là phải ở lại Tân Dương đến nhà họ Thẩm rồi.”

“Bình thường, cũng nên làm như vậy, người nhà họ Thẩm vốn không dễ lừa gạt, lại nổi danh bảo vệ Thẩm Viên, không bỏ ra thành ý thì họ có thể buông tay sao?”

Kỳ Tỉnh nói: “A Thận vốn đã quen tự mình quyết định, tùy em ấy đi, không phải con còn ở nhà sao.”

Anh nhướng mắt, chế nhạo: “Sao vậy ạ, một đứa con trai dưới gối làm bạn còn chưa đủ, muốn hai người ở cùng sao?”

Kỳ Hoa Chân hơi nhíu mày, dùng ánh mắt nghi ngờ và ghét bỏ liếc nhìn con trai lớn: “Mẹ con nói đúng, con nên thay đổi thái độ không đứng đắn đi, không có bộ mặt đàng hoàng, sau này ở công ty làm sao thuyết phục mọi người được.”

“Nếu dựa vào đứng đắn là có thể nuôi công ty.” Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm Mộc Thiềm Thừ ướt át, cho dù là tán gẫu cũng hoàn toàn không rơi vào thế yếu, khẽ nói: “Vậy danh người giàu nhất này sẽ không tới phiên nhà chúng ta đâu.”

Anh nghiêng đầu, nhìn bố anh đã hạ một nửa cờ vây, đi đến đối diện ngồi xuống: “Cùng bố chơi một lát?”

Kỳ Hoa Chân ngồi thẳng: “Được, làm lại từ đầu.”

Hai người dọn dẹp bàn cờ, bắt đầu đánh cờ từ số không.

Phong cách chơi cờ của Kỳ Hoa Chân cũng giống như con người ông ấy, nhìn như phòng thủ nhưng thật ra lại từng bước từng bước tấn công, còn Kỳ Tỉnh hoàn toàn ngược lại, từng bước ép sát, thế công mãnh liệt, kết quả tổn thất không ít.

Luận đánh cờ, từ nhỏ đến lớn, thật ra Kỳ Tỉnh rất ít khi thắng được bố mình.

Nhưng mà……

Bố con họ cũng đã lâu không đánh cờ.

Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm ván cờ này, từ đầu đến cuối thờ ơ lạnh nhạt, cho dù tổn thất bao nhiêu thì vẫn bình tĩnh, cuối cùng quân đen vừa rơi xuống, ánh mắt Kỳ Hoa Chân ở đối diện đã thay đổi.

Nhìn như l* m*ng liều mạng, trên thực tế tất cả sắp đặt đều ở dưới mặt nước.

Kỳ Tỉnh kế thừa ưu điểm của bố anh, nhưng lại không trở thành Kỳ Hoa Chân thứ hai.

Cùng độ tuổi, anh sắc bén và tàn nhẫn hơn Kỳ Hoa Chân năm đó, nhưng cũng giữ lại một điểm mấu chốt cùng điểm yếu mà anh tuyệt đối sẽ không hy sinh vì lợi ích.

“Bố già.” Kỳ Tỉnh gõ bên cạnh bàn cờ, ý bảo: “Bố hết đường rồi.”

“Bố bây giờ.” Kỳ Hoa Chân yên lặng buông quân cờ trắng còn lại trong tay, có chút thoải mái: “Đã không có năng lực khoa tay múa chân với con nữa rồi.”

Kỳ Tỉnh rũ mắt, hàm nghĩa trong lời nói phức tạp mịt mờ: “Bố đã nói, chỉ có người cầm dao mới có tư cách nói ‘cần’ hoặc ‘không cần’.”

Anh dùng những năm kinh doanh và chuẩn bị, dao trong tay dĩ nhiên sắc bén hơn dao của bố anh một chút.

Kỳ Hoa Chân cười vài tiếng, gật đầu: “Còn nửa câu nữa.”

Kỳ Tỉnh nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ.

“Chỉ có người cầm dao mới có tư cách đưa ra điều kiện, không sai.” Kỳ Hoa Chân nhìn bàn cờ, phân tích mình bắt đầu tan vỡ từ bước nào, tiếp tục nói: “Chỉ cầm dao vung loạn khắp nơi, một ngày nào đó sẽ bị người ta nhìn thấu con chẳng qua chỉ là giả vờ.”

Ông ấy nhìn về phía con trai, nói toạc ra mấu chốt: “Người dám thấy máu, mới có tư cách bàn điều kiện.”

“Kỳ Tỉnh, con dám thấy máu không?”

Kỳ Tỉnh cầm một quân đen trong tay, dùng ngón tay ch*m r** v**t v*, thưởng thức lời nói của bố anh, sau một lúc im lặng anh khẽ nhướng mày, hỏi ngược lại đầy ẩn ý.

“Thứ con muốn cũng không nhiều lắm, nếu có thể thắng như vậy, cần gì phải gây chiến.”

“Bố, bàn cờ này của bố, cần phải thấy máu mới có thể định thắng thua sao.”

Hai bố con nhìn nhau qua bàn cờ, một lát sau Kỳ Hoa Chân đậy hộp cờ ngọc thạch của Bạch Tử lại: “Con nói đúng.”

“A Tỉnh, hôm nay là con thắng.”

“Hãy tính toán cho tốt, đừng phụ lòng con gái nhà người ta.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận