Giở Trò - Thuần Bạch

Chương 105: Ngoại truyện – “Uống chút rượu mà trạng thái trở nên tốt sao?”.




Diệp Phục Thu lên xe thì chui thẳng vào trong ghế ngồi ngủ thiếp đi, Kỳ Tỉnh lái xe ra khỏi khu vực nhà hàng trước, sau đó tấp vào lề thắt dây an toàn cho cô.

Cô nhắm mắt lại, r.ên rỉ ư ử, khi sờ thấy cánh tay của anh, cô cứ bám lấy để hít hơi mát.

Anh quét mắt nhìn cô đỏ bừng vì say, khẽ hừ nhẹ.

Thật không ngờ cô lại có cái tài uống nhiều rượu như vậy mà vẫn có thể giả vờ đứng đắn trước mặt người khác trong chốc lát.

Kỳ Tỉnh tiến đến bên môi cô ngửi thử, nhẹ nhàng nói: “Được nha, cô Diệp, hôm nay còn có hứng thú uống chút rượu vang.”

“Trên bàn……” Diệp Phục Thu nhắm mắt lẩm bẩm: “Không phải rượu vang thì là rượu trắng…… Anh nói xem em chọn cái gì đây.”

Nói xong cô nhổm người dậy, hai tay ôm cổ anh, cọ mặt vào gáy anh: “…… Trên người anh mát quá, thoải mái thật.”

“Thoải mái rồi sao?” Kỳ Tỉnh nhướng mày, kéo dây an toàn và kéo cô ra khỏi người: “Được rồi, ngồi xuống, chợp mắt một chút là về đến nhà rồi.”

Diệp Phục Thu ôm anh không buông tay, cố ý đùa giỡn khiêu khích: “Này, chúng ta ở trong xe làm một chút đi.”

“Em thấy chiếc xe này của anh……”

Cô hơi mở mắt, mi mắt run rẩy: “Bên trong rất đẹp.”

Hai người duy trì khoảng cách quá gần, gần đến mức hơi thở của đối phương điều hòa quyện vào nhau một cách rõ ràng.

Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt càng sâu, nghe hơi thở của cô dần gấp gáp, nhẹ nhàng nhếch khóe môi: “Cô Diệp, chịu uất ức một chút nhé.”

“Trong xe không có bao.”

Diệp Phục Thu nghẹn ngào, thở ra một hơi thật dài rồi đẩy anh ra, lại cuộn mình vào ghế ngồi: “Hừ…”

“Anh cố ý.”

Kỳ Tỉnh bật cười.

…………

Vào cửa nhà, Diệp Phục Thu tùy tiện quăng giày cao gót vào phòng khách: “Ôi khát quá…… Có phải trong tủ lạnh còn nước chanh lần trước mua ở Sam’s Club không?”

“Cái đó có tác dụng giải rượu nhất.”

Kỳ Tỉnh thường cúi đầu nhặt giày cho cô, cất vào tủ giày, chậm rãi trả lời: “Có, ở tầng thứ ba.”

Anh quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng cô, cố ý chế nhạo: “Em đúng là mỗi lần uống say về nhà, việc đầu tiên là tìm cái tủ lạnh mà.”

Diệp Phục Thu vừa chạm vào cửa tủ lạnh, nghe vậy thì quay đầu trừng anh.

Lại cười nhạo cô!

“Uống rượu khát nước không phải là phản ứng bình thường sao.” Cô lấy ra một chai nước chanh nhỏ, nhìn anh đến gần, vặn mở uống một ngụm.

Nước trái cây chua ngọt mát mẻ vào bụng, giải nhiệt lại giải rượu.

Kỳ Tỉnh dùng một tay gỡ mấy nút áo sơ mi ra, cơ ngực căng trong áo sơ mi như ẩn như hiện, nhìn chằm chằm nước chanh trong tay cô: “Ngon vậy sao?”

“Anh thử không?” Diệp Phục Thu lắc lư chai nước với anh.

Anh cũng không khách sáo, trực tiếp đỡ lấy má cô cúi người hôn, m*t một ngụm nói: “Nếm trong miệng em là đủ rồi.”

Diệp Phục Thu vừa nổi lên ý cười mập mờ thì đã bị đợt tấn công thứ hai của anh khi cúi đầu xuống làm cho nghẹt thở. Ngón tay đang cầm chai nước chanh vô tình siết chặt, tay còn lại đặt lên eo anh.

Nụ hôn thật quấn quýt, ban đêm phòng khách to như vậy chỉ mở một nửa ánh đèn, đèn chùm treo trong bếp vẽ nên cái bóng đan xen của hai người. Âm thanh tủ lạnh khẽ rung và vận hành trở thành âm thanh nền trầm lặng cho những tiếng chụt chụt vụn vặt.

Lòng bàn tay anh ấm áp, cố gắng làm cô tan chảy qua lớp quần áo, để cô trở thành một cục bông mềm mại trong lòng anh rồi sau đó thôn tính một cách thích thú.

Cái bóng xám xịt trên tường đang hôn môi, họ cũng đang hôn môi, giống như một cuộc dạo chơi vừa tách biệt vừa mị hoặc.

Những bài đăng trên mạng luôn là đề tài nói chuyện cũ rích, tình cảm mãnh liệt giữa các cặp yêu nhau rất khó kéo dài theo thời gian, khó giữ lửa nóng cho sự thủy chung, nhưng có người hết lần này tới lần khác lại có thể làm được.

Trong sự bình dị đời thường có tình cảm nồng cháy, lại thưởng thức sự dịu dàng, kéo dài của những khoảnh khắc quấn quýt.

Kỳ Tỉnh tựa như một vị pháp sư ở rừng rậm, hoặc là quốc vương am hiểu bày mưu nghĩ kế. Anh luôn có các loại chiêu thức và sức mạnh để bảo vệ con nai con trong lòng là cô vĩnh viễn vui vẻ như ngày đầu tiên, vĩnh viễn vì anh mà động lòng.

Có lẽ anh căn bản không cần dùng kỹ xảo gì, vì chỉ cần Kỳ Tỉnh tồn tại cũng đủ để cô động lòng.

Không cần lời nói, không cần những cảnh tượng quá trần tục để kí.ch thích hormone, anh chỉ cần dùng ánh nhìn, dùng cặp mắt kia khi thì nghiêm túc, khi thì ngoan cố nhìn cô, Diệp Phục Thu sẽ hoàn toàn mất năng lực chống đỡ mà bị kéo vào vũng đầm lầy d.ục v.ọng.

Lông mi Diệp Phục Thu nhắm lại hơi run rẩy, cho dù không nhìn cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng anh nghiêm túc hôn mình.

Gương mặt tinh tế của anh cọ xát với mặt cô, chiếc lưỡi ướt át khiến cho rất nhiều chỗ trong miệng cô đều ngứa ngáy, cơn ngứa này theo khoang miệng, cổ họng, thẳng đến đáy lòng, hoặc là xương cụt.

Cảm giác tê dại từ xương cụt tiến thẳng lên, sau đó lan tràn đến toàn bộ lưng, chạy thẳng tới tay chân, cuối cùng ngay cả đầu dây thần kinh mỏng manh cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này.

Thời điểm bị hôn đến mức ngơ ngác thì chàng trai trước mặt đột nhiên buông cô ra.

Diệp Phục Thu mơ màng mở mắt, nhìn mặt Kỳ Tỉnh thở d.ốc: “…… Sao vậy.”

“Anh đột nhiên muốn biết tối nay em……” Ngón tay Kỳ Tỉnh lướt qua cánh môi ướt át của cô, nói nhỏ: “Nói chuyện gì với tên họ Vinh kia?”

“Anh không tin em sẽ không nói với anh ta một lời nào.”

Diệp Phục Thu nắm lấy bàn tay to lớn đang v**t v* mình, giống như con mèo ngoan dán mặt vào lòng bàn tay anh, làm nũng nói: “Người ta cũng đã đính hôn rồi.”

Đôi mắt hoa đào của cô bị t.ình d.ục nhuộm đến mức vừa sáng vừa tối lại thơm nồng, dường như không ai có thể giữ vững lý trí dưới đôi mắt như vậy: “Em cũng là của anh rồi, sao còn ghen nữa vậy.”

“Anh ghen?” Kỳ Tỉnh khẽ cười phủ nhận, khớp ngón tay anh xoa lên mặt cô: “Anh chỉ tò mò, tùy tiện nói thôi.”

Nói xong, anh cố ý khích tướng: “Được lắm, Diệp Phục Thu, em thật sự cùng anh ta tán gẫu lung tung đúng không.”

Diệp Phục Thu bĩu môi, đưa tay nhéo cánh tay anh một cái: “Mở miệng ra là nói hươu nói vượn.”

“Em và đàn anh là bạn tốt.”

“Anh ấy đính hôn em đương nhiên phải chúc phúc,” cô mở to mắt, cãi lại: “Đàn anh tốt như vậy, có thể có được hạnh phúc, nên em rất vui.”

“Biết em vui, nếu không cũng không thể uống vui vẻ như vậy.” Kỳ Tỉnh khẽ quát.

“Cho nên, nói chuyện gì.”

Diệp Phục Thu không nói gì, trong bụng nghẹn thứ gì đó.

Kỳ Tỉnh nhạy bén như vậy, nhìn bộ dạng này của cô, cũng tùy tiện đoán được bảy tám phần.

Anh trực tiếp kết luận: “Người đàn ông này có phải vẫn chưa buông tay, lôi kéo em nói chuyện trước kia đúng không?”

Diệp Phục Thu hơi kinh ngạc, mở to hai mắt.

“Anh chắc chắn như vậy?”

Kỳ Tỉnh dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt cô: “Vợ anh ưu tú như vậy, là một người đàn ông bình thường cũng rất khó buông bỏ.”

“Ừhm, vì vậy anh có thể hiểu.”

Diệp Phục Thu thở dài, đẩy tay anh ra: “Cũng chỉ có anh mới nịnh nọt khen em như vậy.”

“Đàn anh cũng là người rất lợi hại, hơn nữa anh cho rằng ai cũng cố chấp như anh, cắn chết người khác cũng không chịu buông sao.”

Kỳ Tỉnh hừ lạnh, như cảm thấy hoang đường: “Cái đó của anh gọi là cố chấp ư? Nên gọi là thâm tình mới đúng.”

Diệp Phục Thu không nhịn được cười, nói: “Đàn anh và chúng ta không giống nhau, anh ấy hiển nhiên không phải loại người sẽ đặt tất cả sức lực và tinh thần vào tình cảm hôn nhân.”

“Đối với anh ấy mà nói, đối tượng kết hôn thích hợp là OK, nếu có thể đi cùng người mình thích thì càng là lựa chọn tốt nhất.”

“Nhưng hôm nay em thấy hai vợ chồng người ta, cảm thấy anh ấy cũng chưa chắc chỉ cảm thấy chị ấy là người thích hợp để kết hôn. Vợ chưa cưới của anh ấy vô cùng xinh đẹp, lý lịch và gu thẩm mỹ không chê vào đâu được, cũng rất dịu dàng.”

“Có đôi khi nhân duyên chính là như vậy, mặc dù trước đó anh ấy thích em, nhưng chúng em đều không phải chính duyên của nhau. Cũng không phải là anh ấy đã tìm được người thật sự có thể đi hết nửa đời còn lại với mình rồi sao?”

Kỳ Tỉnh sẽ không dễ dàng bị cô làm chệch hướng, hỏi lại: “Cho nên anh ấy đã nói gì với em? Hả?”

Diệp Phục Thu nghĩ thầm người này thật đúng là không dễ lừa gạt, cô cố gắng nói sang chuyện khác lâu như vậy, kéo một vòng lớn như vậy, cuối cùng vẫn trở lại đề tài này.

Cô chỉ có thể thành thật nói thật: “Chỉ là một số chủ đề rất bình thường, đều là người biết chừng mực. Anh ấy chỉ hỏi em, nếu như anh không trở về tìm em, em có thể ở bên anh ấy hay không.”

Đề tài này đúng là thứ mà Kỳ Tỉnh suy đoán, quả nhiên gần giống như anh nghĩ.

Anh cũng không lo câu trả lời của Diệp Phục Thu, tình cảm của họ vượt qua nhiều khó khăn như vậy, sớm đã không tồn tại bất kỳ nghi ngờ và nghi kỵ gì.

Chẳng qua là nhất định phải tìm chút đề tài tán gẫu hằng ngày mà thôi.

Kỳ Tỉnh buông lỏng tư thế đứng, chống tay lên bàn bếp ở bên, lười biếng hỏi: “Cho nên em trả lời thế nào?”

Hai tay Diệp Phục Thu đặt lên eo anh, lộ ra sự ỷ lại vô tình của mình, nói với anh: “Em chỉ nói là…… em không thích tạm bợ.”

Nói xong, cô ngước mắt nhìn anh, trong ý cười tràn ngập rất nhiều lời nói.

Kỳ Tỉnh đương nhiên là bị những động tác nhỏ này của cô dỗ dành, anh cụp mắt, gằn giọng: “Sai rồi.”

Diệp Phục Thu nhướng mày: “Hả?”

“Em nên trả lời rằng”, Kỳ Tỉnh dạy cô từng câu từng chữ: “Tôi, Diệp Phục Thu, nếu không phải Kỳ Tỉnh thì đời này sẽ không cưới ai.”

Diệp Phục Thu cầm nước chanh, cười đến mức khom lưng.

“Em đâu phải người không biết xấu hổ như anh, nói chuyện với người ta như vậy cũng quá thần kinh rồi.”

“Kỳ Tỉnh, nói thật thì nếu anh không có quyền thế, với cái miệng này của anh không biết đã bị người ta đánh bao nhiêu lần rồi.”

Kỳ Tỉnh nhếch môi, cúi đầu hôn lên cổ cô: “Cái miệng này của anh, chỉ biết làm cái này.”

Diệp Phục Thu nóng mặt, giận anh: “Đừng hôn, hôm nay ở bên ngoài ra mồ hôi, trở về cũng chưa tắm rửa đâu……”

Anh lại m*t một ngụm: “Thu Thu của chúng ta thơm lắm.”

“Vậy nên anh có hài lòng với câu trả lời này không? Cậu chủ Kỳ, Tổng giám đốc Kỳ ” Diệp Phục Thu vịn bả vai anh, tùy ý để anh hôn lên cổ mình, cảm thụ được thủy triều trong cơ thể dần dần thức tỉnh, giọng nói từ từ mềm nhũn: “Có thể không ghen không?”

Môi Kỳ Tỉnh ở giữa cổ và xương quai xanh dần dần ma sát nóng lên, hô hấp phun lên da thịt cô, khơi gợi đầy mê hoặc: “Cái này gọi là quan tâm, không gọi là ghen.”

Lần thứ hai hô hấp của Diệp Phục Thu trở nên nặng nề hơn, lại bắt đầu miệng đắng lưỡi khô, nhanh chóng hùa theo: “Đúng đúng đúng, rồi rồi rồi, anh không có ghen.”

“Anh mau buông em ra, em muốn đi tắm.”

Nói tới đây, Kỳ Tỉnh ngẩng đầu quan sát cô, nhìn kỹ Diệp Phục Thu: “Nghe em mở miệng là  gọi đàn anh thân mật như vậy.”

“Anh cũng học ở đại học Sùng Kinh, còn lớn hơn tên kia mấy khóa, sao không thấy em gọi anh là đàn anh?”

Nếu là quan hệ bạn bè thuần túy, quan hệ bạn cùng trường, gọi đàn anh đàn em là hết sức bình thường.

Nhưng họ là quan hệ yêu đương, mỗi ngày đều ngủ chung một giường, không thể thân mật hơn, xưng hô đàn anh đàn em như vậy tự nhiên thay đổi hương vị, nghĩ như thế nào cũng thấy không đứng đắn.

Lỗ tai Diệp Phục Thu cũng nóng hầm hập, cô đập vào bả vai anh, nhẹ nhàng nói: “Ngay cả cái này mà anh cũng muốn so đo sao…… Cảm giác giữa hai ta…… Thật quái lạ.”

“…… Anh thật sự muốn nghe em gọi anh là đàn anh?”

“Sao lại không muốn chứ.” Kỳ Tỉnh vẫn khom lưng hôn cô, cũng có chút mệt mỏi, trước khi trò hay tối nay mở màn, dạo đầu của anh cũng làm gần xong.

Thanh âm Kỳ Tỉnh trở nên khàn và gợi cảm, anh đưa tay đi xuống tìm tòi, hô hấp Diệp Phục Thu run lên, môi anh cũng cong lên.

“Uống chút rượu thì trạng thái trở nên tốt sao?”

Cô đỏ mặt nói không nên lời.

Kỳ Tỉnh hơi ngồi xổm xuống, trực tiếp dùng tư thế mặt đối mặt bế cô lên.

Diệp Phục Thu giống như gấu túi treo trên người anh, hai chân cô ôm lấy eo anh, nghe anh nói vào tai mình.

“Lát nữa toàn bộ quá trình chỉ được gọi anh là đàn anh.”

“Gọi mà sai thì bị phạt.”

Xương cụt Diệp Phục Thu tê dại, hai chân không nhịn được mà kẹp chặt, tùy ý để anh ôm mình đi vào phòng tắm.

…… Đồ lưu manh thối.

…………

Đôi khi các mối quan hệ và cách xưng hô ít được sử dụng sẽ mang lại cho các cặp đôi cảm giác mới mẻ chưa từng có.

Anh trước sau như một không chịu buông tha, làm cho cô không có một khắc nào chịu đựng được.

Phòng tắm bốc hơi sương mù mùi hoa hồng, Diệp Phục Thu chống cửa kính phòng tắm, trút từng lời thỉnh cầu lên cửa kính.

“Kỳ, Kỳ Tỉnh…… Chậm……”

“Đừng…… Chỗ đó……”

Kỳ Tỉnh vừa nghe cô kêu sai xưng hô thì tiến hành trừng phạt, Diệp Phục Thu trực tiếp thất thanh, anh cúi người nắm cằm của cô, cười hỏi: “Phải gọi là gì?”

“Có phải anh đã nói với em rồi không?”

Đầu óc Diệp Phục Thu vốn hỗn độn, ảo não cắn tay anh, chịu đựng không phát ra âm thanh.

Kết quả là biện pháp của anh càng nhiều, cứ thay đổi cách làm cho cô…… Cuối cùng cô bất lực nhìn những giọt nước kia chảy xuống lớp kính.

Lời thỉnh cầu cầu xin tha thứ của cô trở thành từng tiếng “Đàn anh”.

“Thích không? Gọi anh là gì, lại nói thích đi.”

Nước từ vòi phun theo mái tóc đen của Kỳ Tỉnh chảy xuống, dung nhập vào trong bùn lầy khoảng 36 độ.

Diệp Phục Thu sắp không chịu nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn nói theo anh, lời nói tan thành từng mảnh nhỏ.

“…… Thích, Kỳ Tỉnh, đàn anh Kỳ Tỉnh.”

“Thích đàn anh Kỳ Tỉnh……”

Lồng ngực Kỳ Tỉnh càng nóng hơn, hưng phấn hơn, anh hôn lên tai cô.

“Thật ngoan.”

“Về sau, đàn em chỉ cần nhìn một mình anh là được rồi.”

“Chỉ cho phép thích anh.”

“Đừng nhìn ai khác ngoài anh……”

Diệp Phục Thu vốn tưởng rằng tắm rửa xong đi ra ngoài, người này sẽ buông tha cho cô.

Kết quả từng câu đàn anh thật sự làm cho chàng trai này thấy sảng khoái, đến phòng ngủ lại là một phen lăn qua lăn lại.

Trên thảm rải rác ngày càng nhiều mảnh ô vuông nhỏ, nến thơm có dấu hiệu cháy rụi đến cùng.

Những âm thanh bị cửa sổ sát đất ngăn lại vẫn vang vọng mãi không dứt.

Từng câu “Đàn anh”, “Đàn anh Kỳ Tỉnh” của Diệp Phục Thu bay đầy cả phòng khách, nước chanh vẫn còn đặt ở phòng bếp.

Vị chanh chua chát cũng bị lây nhiễm bởi sự tương tác lãng mạn và nồng nàn giữa hai người mà mất đi bản chất, trở nên ngọt ngào vô cùng.

…………

Một đêm sôi trào, buổi sáng ngày hôm sau Diệp Phục Thu suýt chút nữa không thể thức dậy để đến sân bay theo kế hoạch, Kỳ Tỉnh vì cô mà suýt nữa đổi thời gian bay về vịnh Tiêu Quảng Đông.

Cuối cùng cô vẫn đứng lên thu dọn đồ đạc trong vẻ u oán, trừng mắt nhìn Kỳ Tỉnh suốt chặng đường đến sân bay.

Kẻ đầu sỏ gây chuyện đương nhiên có ý thức đảm nhận mọi công việc sau khi “phạm tội”, anh hận không thể ôm cô trên lưng trong suốt quá trình, hầu hạ phục tùng một cách ngoan ngoãn.

Đến sân bay, Kỳ Tỉnh nắm tay dắt Diệp Phục Thu – người đang đi chậm rì rì, cúi đầu quan tâm, nghiêm trang nói hưu nói vượn: “Hay là mượn cho em cái xe lăn?”

Diệp Phục Thu: ?? Giống tiếng người lắm hả!

Kết quả là Kỳ Tỉnh suýt chút nữa bị cô tát một cái bởi vì những lời này, Diệp Phục Thu xấu hổ đến mức mặt đỏ tới mang tai: “… Anh điên à!”

Nếu để cho người ta biết cô bị Kỳ Tỉnh làm đến mức ngày hôm sau phải ngồi xe lăn lên đường…… Vậy cả đời này cô đừng ra ngoài gặp người khác nữa!!

Mười giờ rưỡi trưa, họ lên chuyến bay tới vịnh Tiêu Quảng Đông.

Diệp Phục Thu vùi mình trong khoang hạng nhất, nhìn chằm chằm thành phố Tân Dương nhỏ dần ngoài cửa sổ, cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt cũng nặng trĩu.

Vừa nghĩ tới sau khi ngủ một giấc là về tới vịnh Tiêu Quảng Đông, Diệp Phục Thu vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn.

Chưa từng nghĩ mình lại nhớ một thành phố đến mức này.

Lúc này, Kỳ Tỉnh bên cạnh cô, nói: “Quý bà Mai đã chuẩn bị xong tất cả, chờ hai ta về nhà rồi.”

Diệp Phục Thu hơi sửng sốt, quay đầu nhìn anh.

Chờ cô…… về nhà.

Kỳ Tỉnh hứa hẹn với cô: “Về nhà với anh, những chuyện khác không cần lo lắng, mặc kệ có vấn đề gì anh đều sẽ giải quyết.”

Diệp Phục Thu đương nhiên biết rằng vài năm trước chú Kỳ đã không đồng ý chuyện của họ. Đối với việc Kỳ Tỉnh gánh vác một đế quốc thương mại mà nói, một đám cưới thương mại, môn đăng hộ đối có lợi cho việc củng cố gia sản là lựa chọn tốt nhất trong mắt Chủ tịch Kỳ.

Nhưng cô đã sớm không phải là Diệp Phục Thu không có dũng khí, không có sự tự tin như trong quá khứ.

Cô sẽ không buông tay Kỳ Tỉnh.

Cô tin rằng, vịnh Tiêu Quảng Đông, sẽ là nơi trở về thứ hai của mình.

Mặt mày cô giãn ra, gật đầu.

“Nghe anh hết.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận