Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 188.




Tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi, nam tử vẫn đang cố gắng hồi tưởng lại.

Hắn nghĩ đến mức đầu có chút đau nhưng vẫn là không thu hoạch được gì, trong đầu trống rỗng.

Đến trưa, Trương bà tử chuẩn bị cơm nước xong.

Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An vẫn luôn ăn cơm ở y quán, Trương bà tử sẽ đưa cơm cho bọn họ, những người còn lại liền trở về hậu viện dùng cơm.

“Đa tạ Trương bà tử.”

“Không cần khách sáo, mọi người cứ từ từ dùng cơm!”

Mọi người đến hậu viện, như thường lệ chuẩn bị lên bàn ăn cơm, liền phát hiện lúc này trước bàn đã có một nam tử đang ngồi.

Mạnh Lâm Thanh nhận ra, chính là nam nhân được nàng cứu kia.

“Ngươi tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?” Mạnh Lâm Thanh hỏi, ngồi xuống chủ vị.

Nam tử thấy chỗ Bạch Tử Ngọc ngồi xuống, liền đoán được hắn là thiếu gia nhà này, cũng chính là ân nhân cứu mạng của mình.

“Đa tạ ân nhân ra tay cứu giúp.” Nam tử đứng dậy, khom lưng bày tỏ lòng cảm tạ.

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy lời này cũng không sai, nếu không phải nàng, nam nhân này thật sự không biết sẽ gặp phải chuyện gì bèn đáp lại.

“Ngồi xuống rồi nói.”

“Thương thế trên người của ngươi ta đã xử lý qua rồi, đều không tính là nghiêm trọng, dưỡng một thời gian là khỏi, nhưng mà vết thương ở đầu của ngươi…” Mạnh Lâm Thanh chỉ chỉ vị trí sau gáy của mình, trầm giọng nói: "Rất nghiêm trọng.”

Nam nhân không lên tiếng, im lặng lắng nghe.

Cơ thể của mình chẳng lẽ mình còn không cảm nhận được sao? Hắn tỉnh lại một lúc rồi, chuyện khác không nhớ ra, nhưng tình trạng thân thể của mình thì đã rõ ràng.

Đúng là vết thương trên đầu là nghiêm trọng nhất, hắn thậm chí hiện tại khi xoay đầu, đều có thể cảm thấy không thoải mái.

“Đầu của ngươi bị va chạm mạnh, có thể sẽ có di chứng về sau. Mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chú ý xem thân thể có chỗ nào không ổn hay không, bất kỳ điều gì bất thường đều có thể nói cho ta biết, ta là đại phu.”

“Đa tạ ân nhân.” Nam nhân nói.

Mở miệng ngậm miệng đều là ân nhân, nghe có chút kỳ quái, Mạnh Lâm Thanh liền bảo nam nhân gọi mình là Bạch đại phu.

“Đúng rồi, còn chưa biết nên xưng hô với ngươi như thế nào?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.

Vừa hay nhân cơ hội dò hỏi thân phận của nam nhân, nếu là nhân vật nguy hiểm vậy thì nên sớm đuổi đi thì hơn.

Thế nhưng, nam nhân nghe Mạnh Lâm Thanh nói xong, lại không lập tức trả lời.

Mọi người trên bàn đều kỳ quái nhìn hắn, cảm thấy người này có phải là phòng bị quá mức rồi không, so với bọn họ còn đề phòng hơn, ngay cả tên cũng không chịu nói.

Nam nhân lúc này mới lên tiếng, giải thích: “Ta cũng rất muốn biết mình là ai.”

Mạnh Lâm Thanh: “...”

Chuyện gì đây, còn có thể cẩu huyết hơn nữa được không?

“Thực xin lỗi, ta thật sự hình như không nhớ rõ mình là ai nữa.” Nam nhân thừa nhận.

Hay cho câu, vừa rồi còn đang nghĩ nếu là nhân vật nguy hiểm thì đuổi đi, kết quả hiện tại người ta mất trí nhớ. Cho dù đã dưỡng thương xong, Mạnh Lâm Thanh cũng không tiện trực tiếp đuổi người ta đi.

“Tiểu tử, ngươi một chút cũng không nhớ được sao?”

“Ngươi mất trí nhớ rồi sao?”

Trên mặt nam nhân không có gì biểu cảm, nhưng khi hắn gật đầu, mọi người đều phát hiện tai hắn đỏ lên.

Ít nhiều cũng có chút ngại ngùng.

“Không sao, vậy ngươi cứ ở lại đây trước, chuyện khác để sau hẵng nói. Nhỡ đâu ở một thời gian, trí nhớ của ngươi sẽ khôi phục lại.” Mạnh Lâm Thanh thản nhiên nói.

Đầu bị va chạm mạnh chắc chắn là bị chấn động não, xuất hiện tình trạng mất trí nhớ tạm thời cũng không có gì kỳ lạ.

Hơn nữa trong lúc nam nhân hôn mê, Mạnh Lâm Thanh đã từng lặng lẽ đưa hắn vào không gian kiểm tra, đầu hắn có một khối tụ máu.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận