Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 189.




Chỉ là hiện tại không tiện lại đưa hắn vào kiểm tra lần nữa, nếu khối tụ m.á.u đó không thể tự tiêu tan thì phải phẫu thuật.

Nhưng tình trạng hiện tại, tạm thời chưa tiện tiến hành phẫu thuật.

Cũng coi như là ý trời, Mạnh Lâm Thanh liền giữ người lại.

“Đa tạ Bạch đại phu.” Nam nhân nói.

“Nhanh ăn cơm đi, không ăn nữa thì đồ ăn nguội hết rồi.” Trương bà tử lên tiếng, mọi người đều bắt đầu động đũa, bầu không khí rốt cuộc cũng tự nhiên hơn một chút.

Nam nhân cứ như vậy tạm thời ở lại.

Tối hôm đó, Mạnh Lâm Thanh đang định nghỉ ngơi, Tùy Phong đột nhiên gõ cửa phòng nàng.

“Có chuyện gì vậy?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.

“Thiếu gia, có thể vào trong nói chuyện được không?” Tùy Phong rất thận trọng, đã nói muốn vào trong phòng nói, vậy thì chứng tỏ không phải chuyện nhỏ.

Mạnh Lâm Thanh nghiêng người, để Tùy Phong đi vào, sau đó đóng cửa lại.

“Sao vậy?”

“Thiếu gia, nam nhân kia biết võ công.” Tùy Phong nghiêm túc nói.

Mạnh Lâm Thanh cũng không bất ngờ, nàng có thể nhặt được nam nhân này ở trong chùa, hơn nữa lúc đó hắn bị thương nặng, điều này chứng tỏ hắn là bị thương rồi còn trốn vào trong chùa.

Cho nên, nam nhân này chắc chắn là biết võ công.

“Ngươi nói tiếp đi.”

“Hắn không chỉ biết võ công, hơn nữa võ công còn không thấp, e rằng không phải người thường.” Tùy Phong nói.

Đều là người luyện võ, đối với sự cảm nhận của người khác sẽ rất nhạy bén, võ công của đối phương cao hơn hay thấp hơn mình đại khái sẽ có một sự phán đoán.

Mà nguyên nhân khiến Tùy Phong cảnh giác như vậy, chính là bởi vì hắn và Tử Ngọc đều cảm nhận được rõ ràng, võ công của nam nhân này cao hơn bọn họ.

Còn bị thương nặng như vậy, e là sẽ rất phiền phức.

“Nếu để hắn ở lại, rất có thể sẽ rước họa vào thân cho y quán.” Tuỳ Phong nhắc nhở.

Rước họa vào thân cho y quán là chuyện nhỏ, quan trọng nhất vẫn là thân phận của Mạnh Lâm Thanh, không nên gây chú ý cho người khác.

Mạnh Lâm Thanh im lặng, Tuỳ Phong nói quả thực có lý.

Nhưng nam nhân này đã mất trí nhớ, nếu đuổi hắn đi hắn cũng không có chỗ để đi, nhỡ đâu cứ quanh quẩn ở gần y quán chẳng phải cũng có khả năng liên lụy đến bọn họ sao?

Chi bằng cứ giữ người lại, đặt dưới mí mắt mà nhìn, nói không chừng còn an toàn hơn.

“Ngươi đi nói cho hắn biết, bảo hắn không có việc gì thì đừng ra khỏi phòng, nhiều nhất là ra sân phơi nắng.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Tuỳ Phong chỉ là tận tâm với bổn phận của mình mà nhắc nhở thiếu gia, còn quyết định cuối cùng, đương nhiên vẫn là do Mạnh Lâm Thanh quyết định.

“Vâng.” Tuỳ Phong đáp ứng.

Nam nhân kia cũng rất phối hợp, hắn nghe ra được ý tứ trong lời nói của Tuỳ Phong, cũng có tự biết mình.

Một người thân phận bất minh, người ta có thể giữ hắn lại đã là vô cùng tốt bụng rồi, hắn cũng nên tự hiểu chuyện một chút, ít nhất là đừng làm phiền người ta thêm nữa.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không tự ý chạy đến y quán phía trước, bình thường cũng sẽ không ra ngoài.” Nam nhân cam kết.

“Vậy thì được.” Tuỳ Phong rời đi.

Cùng lúc đó, tin tức Tấn Bắc quốc quân qua đời đã truyền đến tai Sở Nam Phong.

Thế nhưng, Bạch Hổ vẫn chưa trở về, thậm chí một phong mật tín cũng không có.

Đêm xuống, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ ba người cùng tụ họp tại tẩm cung của Sở Nam Phong.

“Nếu Tấn Bắc quốc quân đã chết, vì sao Bạch Hổ vẫn chưa trở về?” Sở Nam Phong nhíu mày hỏi, trong lòng có dự cảm chẳng lành.

Điều này hoàn toàn không giống tác phong của Bạch Hổ, mỗi lần nhiệm vụ thành công, hắn nhất định sẽ lập tức truyền mật tín cho Sở Nam Phong.

Không truyền, thì chứng tỏ lúc đó tình hình cấp bách, hắn không có cách nào truyền.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận