Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 228.




Tuy nhiên, sự "đánh dấu" này chỉ kéo dài được một thời gian.

Đặc biệt là việc cần hẹn lịch trước với Tử Ngọc, nhiều người rõ ràng không bệnh tật gì, Tử Ngọc nhất quyết không cho hẹn.

Thế nên, muốn đến chỉ để đánh dấu cũng chẳng dễ dàng.

Bá tánh bình tĩnh lại, trào lưu qua đi, lượng người bệnh ở y quán cũng dần trở lại bình thường.

Khi Sở Nam Phong tới, y quán không có nhiều người bệnh, khá rảnh.

"Cho ta một vé khám của Bạch Tử Ngọc." Sở Nam Phong nói, tay gõ nhẹ lên bàn để thu hút sự chú ý của Tử Ngọc.

"Xin hỏi ngài có vấn đề sức khoẻ gì…" Tử Ngọc vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên, lời nói được nửa thì nhận ra người đến là Sở Nam Phong.

Tử Ngọc: "..."

Lại rảnh không có việc gì làm, lại đến gây rối cho thiếu gia sao?

Nàng thật sự khâm phục, lần đầu tiên biết làm hoàng đế lại nhàn rỗi như thế, thật sự không biết nên nói hắn xử lý chính sự tốt hay không tốt.

Không hỏi thêm nữa, Tử Ngọc nào dám đối đầu với vị này, việc này để thiếu gia giải quyết.

Nàng ghi vé khám, chỉ về phía Mạnh Lâm Thanh, nở nụ cười gượng gạo: "Mời đi hướng này."

Sở Nam Phong cũng không để ý, lúc hắn đến rất kín đáo, đám ám vệ đều ở trong bóng tối không ảnh hưởng đến những người đang khám.

"Bạch đại phu, bắt mạch đi?" Sở Nam Phong ngồi xuống trước Bạch Tử Ngọc, đưa cổ tay ra.

Mạnh Lâm Thanh nhìn thấy hắn, cảm thấy không nói nổi.

Tính ra, từ lần trước Sở Nam Phong nói mấy lời lớn lối, đây là lần đầu tiên họ gặp lại.

Với hiểu biết của Mạnh Lâm Thanh về tên cẩu nam nhân này, nàng tưởng mình nói đến mức đó rồi, hắn sẽ không đến nữa, dù gì nàng cũng biết hắn rất coi trọng thể diện.

Kết quả, hắn lại đến!

Có lẽ, nàng nên đánh giá lại mức độ quan tâm của cẩu nam nhân dành cho Bạch Tử Ngọc.

Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ nhanh, tính toán xem phải đối phó hắn thế nào, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh bắt mạch cho hắn.

"Theo mạch tượng, cơ thể ngài rất khỏe mạnh, không cần phải thường xuyên đến y quán." Mạnh Lâm Thanh ngầm nhắc nhở.

Ý là bảo hắn đừng có xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Thái Y Viện nhiều thái y như vậy còn không đủ để ngươi sai khiến sao?

"Kê cho ta mấy thang thuốc." Giọng Sở Nam Phong có vài phần ra lệnh.

Mạnh Lâm Thanh nhướng mày, như muốn hỏi thuốc gì.

Sở Nam Phong hiểu ánh mắt của nàng, tiếp tục nói rõ hơn: "Thuốc bổ thận tráng dương."

Nếu không có những chuyện trước đó, có lẽ Sở Nam Phong không thể thản nhiên nói ra câu này như vậy.

Nhưng sau vài lần khám, mặt hắn dường như cũng đã được "luyện cứng" hơn.

Có gì mà không thể nói?

Dù sao những chuyện mất mặt hơn cũng đã từng trải qua.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Bổ thận tráng dương... nàng thật không thấy tên cẩu nam nhân này cần phải bổ gì cả.

"Loại thuốc này không thể tùy tiện dùng, cơ thể ngài rất khỏe mạnh không có vấn đề gì về phương diện này. Tùy tiện dùng thuốc, có thể khiến ngài bị nóng trong, ngược lại còn gây phiền phức." Mạnh Lâm Thanh nhẫn nại giải thích.

Nếu là người bệnh khác, nàng đã bảo Tử Ngọc đuổi người rồi.

Thật là, còn có người đến y quán chỉ đạo đại phu phải kê thuốc thế nào, rốt cuộc ai mới là đại phu đây?

Nhưng đối với người trước mặt là Sở Nam Phong, Mạnh Lâm Thanh biết những cách trước đây của mình chắc chắn không hiệu quả.

Quả thật, nàng đoán đúng, lời khuyên nhủ của nàng chẳng có tác dụng gì.

Sở Nam Phong đã mở lời, đương nhiên không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.

"Kê cho ta chút thuốc đi." Sở Nam Phong lặp lại, giọng điệu lúc này vẫn chưa quá mạnh mẽ.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận