Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 229.




Nhưng Mạnh Lâm Thanh có thể cảm nhận rõ ràng, tên cẩu nam nhân này rất kiên quyết.

Thực ra suy nghĩ của Sở Nam Phong rất đơn giản, hắn luôn cảm thấy mình quá "kén chọn", tại sao chỉ có mỗi Bạch Tử Ngọc mới khiến hắn có cảm giác?

Mà người ta đã nói rõ không có sở thích nam nam, hắn không thể cứ thế đem người vào cung, điều đó thật quá khó coi.

Nhưng sự thật là hắn chẳng thấy ai khác phù hợp, lại cứ cảm thấy lòng ngứa ngáy, hắn phải tìm ra cách giải quyết vấn đề này.

Biết đâu uống thuốc bổ thận tráng dương, hắn sẽ bớt kén chọn hơn?

Dù có hiệu quả hay không, phải thử mới biết.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

"Chuyện này thực sự không thích hợp." Mạnh Lâm Thanh cố gắng thuyết phục hắn.

"Ngươi thật sự không có vấn đề gì, uống thuốc bổ thận tráng dương cũng chẳng giúp ích gì, chỉ khi có vấn đề mới cần uống thuốc, còn không có vấn đề mà uống thì chỉ gây thêm gánh nặng cho cơ thể." Mạnh Lâm Thanh cố gắng dùng lý lẽ và tình cảm để khuyên nhủ.

Đáng tiếc, Sở Nam Phong kiên quyết.

"Kê cho ta chút thuốc." Sở Nam Phong không hề tỏ ra hung hăng, chỉ liên tục lặp lại câu đó.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Nếu nàng không kê thuốc, thật ra cẩu nam nhân vẫn có thể tìm thái y kê cho mình.

Đến lúc đó, cũng không biết thái y sẽ kê loại thuốc gì cho hắn, lỡ như hiệu quả quá mạnh mẽ thì sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.

Khoan đã, nàng đang lo lắng cho cẩu nam nhân sao?

Nghĩ đến đây, Mạnh Lâm Thanh không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, nàng không hề quan tâm tới cẩu nam nhân, nàng sợ bị liên lụy thôi.

Và người liên lụy đó chính là Bạch Tử Ngọc - con cá nguy hiểm nhất trong chuyện này.

Nếu đã vậy, nàng thà tự kê thuốc cho hắn, ít nhất nàng biết mình dùng những dược liệu gì.

"Được thôi, ta sẽ kê." Sau khi Sở Nam Phong yêu cầu liên tục, cuối cùng Mạnh Lâm Thanh đành phá vỡ nguyên tắc của mình.

Cố gắng sử dụng các loại dược liệu có tính ôn hòa, ít nhất hiệu quả sẽ đến từ từ, khi tác dụng phát huy cũng không cần giải tỏa một cách quá mãnh liệt...

Viết xong đơn thuốc, trước khi giao cho Sở Nam Phong, Mạnh Lâm Thanh không nhịn được mà nhắc nhở hắn thêm lần nữa.

"Nếu ngươi cảm thấy cơ thể có bất kỳ điều gì không ổn, đừng tiếp tục uống." Mạnh Lâm Thanh nói với vẻ thiếu tự tin.

Chủ yếu là vì nàng lo sợ!

Lỡ như tên cẩu nam nhân uống thuốc bổ, nửa đêm cảm thấy nóng bức không tìm được ai giải tỏa mà phát điên, chạy ra khỏi cung để tìm nàng thì phải làm sao?

Đúng là xui xẻo!

"Ta tự biết." Sở Nam Phong đáp, giật lấy đơn thuốc, hài lòng đi tìm Tử Ngọc để lấy thuốc.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Biết gì chứ? Ngươi chẳng biết gì cả!

Lấy xong thuốc, Sở Nam Phong quay lại cung, thuốc đã được lấy sẵn, hắn ném luôn cho Trương Đức Thuận bảo hắn sắc thuốc rồi đem đến.

"Vâng, bệ hạ." Trương Đức Thuận cứ tưởng thuốc từ Thái Y Viện mang tới, hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, tự tay giám sát việc sắc thuốc.

Đến khi sắc xong, liền mang tới cho Sở Nam Phong.

Hắn cũng không chần chừ, uống liền một bát.

Uống xong Sở Nam Phong liền chú ý cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, muốn biết cảm giác thuốc phát huy hiệu quả như thế nào.

Kết quả là đợi một lúc lâu mà chẳng có gì đặc biệt, cứ như chưa uống vậy.

"Bạch Tử Ngọc không phải lại giỡn ta chứ?" Sở Nam Phong lẩm bẩm.

Hắn thật không tin tưởng tiểu đại phu gian xảo kia chút nào, cảm thấy hắn ta sẽ không dễ dàng nghe lời đến thế.

Mạnh Lâm Thanh oan ức quá!

Lần này nàng thực sự không chơi trò gì.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận