Không chỉ cảm thấy nóng, mà mỗi lần nhìn thấy Chu Tước, trong đầu hắn đều hiện lên một ý nghĩ.
Đó là Chu Tước thật sự rất đẹp.
Rất kỳ lạ!
Đâu phải lần đầu tiên gặp Chu Tước, sao trước đây hắn chưa từng nghĩ như vậy?
Hay là do khi hắn mất trí nhớ, Chu Tước đã rất quan tâm, còn đặc biệt đến y quán thăm dò hắn nên đã thay đổi cái nhìn của hắn về nàng?
Chuyện này cũng không phải lý do, vì Thanh Long và những người khác chắc chắn cũng sẽ truy tìm tung tích của hắn.
Nói chung Bạch Hổ nghĩ mãi không ra, bây giờ hắn chỉ thấy Chu Tước rất đẹp, thậm chí thường xuyên nghĩ đến nàng.
Đêm khuya, lại càng khó ngủ hơn, thật sự làm người ta bực bội!
Lăn qua lăn lại mấy lần, Bạch Hổ không chịu nổi nữa, dứt khoát đứng dậy định ra sân hóng gió một chút may ra có thể làm đầu óc tỉnh táo hơn, dễ ngủ hơn.
"Két…" Cửa phòng mở ra, Bạch Hổ bước ra ngoài.
Đứng trong sân, Bạch Hổ đột nhiên nghe thấy âm thanh gì đó, nhìn theo hướng âm thanh thì thấy Chu Tước đang ngồi trên cây uống rượu.
Là cây trong sân nhà hắn.
"Ngươi tối khuya không về nhà, ngồi trên cây uống rượu làm gì?" Bạch Hổ thắc mắc hỏi.
"Hả?" Chu Tước cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Có lẽ vì uống nhiều, khuôn mặt Chu Tước đỏ bừng, còn có nụ cười ngây ngô mà nàng chưa từng có.
"Uống rượu, uống rượu thôi mà!"
Bạch Hổ không nhận ra gì lạ, chỉ cảm thấy Chu Tước lúc này có phần duyên dáng.
Không tự chủ, hắn bay lên ngọn cây, ngồi bên cạnh Chu Tước.
"Cho ta uống một ngụm." Nói rồi, hắn cầm lấy bầu rượu từ tay nàng, uống một ngụm lớn.
"Ngươi sao lại giành rượu của người khác chứ?" Chu Tước trách móc, giọng như không vui.
Nhưng trên mặt nàng vẫn mang nụ cười chưa tan, tiến sát lại nhìn Bạch Hổ.
Nhưng nàng đã uống rất lâu rồi, từ lúc Bạch Hổ vào cung gặp Sở Nam Phong, nàng đã ngồi trên cành cây này uống rượu.
Đến bây giờ, nàng thực sự đã uống say, mặt đỏ ửng và biểu cảm mơ màng, phản ứng chậm chạp là bằng chứng rõ ràng nhất.
"Một ngụm rượu thôi, có cần nhỏ mọn thế không?" Nói rồi, Bạch Hổ như một người bạn thân khoác tay qua vai Chu Tước.
Khoác tay lên vai, có gì đó dường như khác lạ.
Ít nhất, với hành động này, khoảng cách giữa hai người gần nhau hơn nhiều.
Hắn quay đầu, có thể thấy gương mặt của Chu Tước.
Gương mặt mà hắn thấy rất đẹp.
Quá gần rồi.
"Thịch… thịch…"
Lần đầu tiên Bạch Hổ nghi ngờ tửu lượng của mình, rõ ràng hắn chỉ uống một ngụm thôi, không thể nào đã say được?
Nhưng nếu không say, tại sao tim hắn lại đập mạnh như vậy?
Dù là khi thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm nhất, hay khi bị truy sát cận kề cái chết, hắn cũng chưa từng có nhịp tim mãnh liệt như vậy.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, Bạch Hổ cảm thấy mình dường như đang tiến lại gần Chu Tước…
Trạng thái của Chu Tước cũng không khá hơn bao nhiêu, nàng thực sự say rồi, khi Bạch Hổ tiến đến gần nàng còn tưởng đây là một giấc mơ.
Cũng đúng, nếu không phải là mơ sao Bạch Hổ lại tiến đến gần mình, ngày càng gần hơn?
Chắc chắn là đang mơ!
Đúng rồi, chỉ là mơ thôi, Chu Tước tự nhủ với mình.
Đã là mơ thì đừng trách nàng không khách sáo, trong giấc mơ của mình, chẳng phải muốn như nào thì như thế?
Muốn làm gì thì làm!
Mơ mà, không làm gì thì quá ngốc!
Dù sao đây cũng là người nàng ngày đêm thương nhớ, chỉ vì cái đầu gỗ của hắn mà nàng chưa có cơ hội nói rõ tình cảm.
Bây giờ trong giấc mơ, cần gì bận tâm đến những thứ kia, Chu Tước quyết định phải tranh thủ chút gì đó cho lòng mình thoả mãn.