Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 232.




"Nào ngươi đến đây." Nói rồi, Chu Tước đưa tay vòng lấy cổ Bạch Hổ, kéo hắn về phía mình.

Khi hai đôi môi chạm vào nhau, Bạch Hổ lập tức trợn tròn mắt.

Đợi chút, hắn chỉ định lại gần để nhìn rõ Chu Tước, sao bây giờ, bây giờ lại hôn nhau rồi?

Đôi môi của nàng mềm mại, nóng ấm, còn mang hương rượu...

Bạch Hổ ngẩn ngơ, còn Chu Tước thì không.

Nàng đã chủ động rồi, thì cứ chủ động đến cùng, chuyện chiếm tiện nghi này chẳng bao giờ là đủ cả.

Sau cú sốc ban đầu, Bạch Hổ cảm thấy mùi vị này khá dễ chịu, hắn không đẩy Chu Tước ra.

Dường như nụ hôn này làm dịu đi cảm giác nóng nực trong người hắn, thấy cũng tốt, thế thì cứ để nàng tiếp tục hôn đi.

Chu Tước trong giấc mơ không định làm người tốt, đã hôn rồi thì sao không tiếp tục?

Vậy là tay nàng vươn tới thắt lưng của Bạch Hổ…

Cả hai cứ hành động mà hoàn toàn quên mất mình đang ngồi trên cây.

Làm như vậy, cả hai đều không phản đối gì, nhưng cành cây thì có ý kiến, nó không chịu nổi!

"Á!"

Trong nháy mắt, cả hai rơi xuống từ cành cây.

Do phản ứng chậm chạp, chẳng ai nghĩ tới việc sử dụng khinh công để kiểm soát cú ngã, cứ thế rơi mạnh xuống đất.

Chu Tước say rượu nên phản ứng chậm, còn Bạch Hổ thì bị nụ hôn làm mất khả năng phản ứng.

May mà cả hai đều khoẻ mạnh, ngã đau thật nhưng cũng không bị thương gì.

"Ôi…" Chu Tước rên lên vì đau, thở hổn hển.

Sao lại ngã thế này, nàng bao giờ bị mất mặt như thế này chứ... Không đúng, trước khi ngã, nàng đang làm gì?

Chu Tước lập tức quên mất cơn đau, quay đầu nhìn sang.

Thật sự là Bạch Hổ!

Đây không phải mơ sao?

Không phải là mơ, nàng thật sự đã hôn Bạch Hổ!

Chu Tước kinh ngạc, như hóa đá nhìn chằm chằm vào Bạch Hổ, mãi mà không thốt lên lời.

Cảm xúc của Bạch Hổ cũng không khác gì nàng, chỉ là hắn từ đầu đã biết mình không say, chỉ là ma xui quỷ khiến tiến lại gần Chu Tước.

Rồi bị hôn, rồi không phản kháng, rồi thậm chí còn có chút hưởng thụ và rồi— hai người họ ngã xuống.

Khi tỉnh táo lại, Bạch Hổ cảm thấy hắn phải làm gì đó.

Nhưng khi ý thức trở lại và hắn thử hành động thì phát hiện tay mình đã đặt trên thắt lưng của Chu Tước!

Chuyện lớn rồi...

Khi cả hai đang không biết phải làm gì, một giọng nói rất quen thuộc vang lên từ trên đầu họ.

"Ta... có phải đến không đúng lúc không?"

"Hai người đang làm gì vậy?"

"Có thể giải thích một chút không?"

Thanh Long cũng vì rảnh rỗi mà mất ngủ, đi dạo loanh quanh vừa hay đến gần nhà Bạch Hổ, liền nghĩ rằng chi bằng vào tìm huynh đệ trò chuyện.

Kết quả, lại để hắn chứng kiến cảnh tượng này.

Cảnh quá đỗi tuyệt vời, quá sức kinh ngạc, dù có trả tiền để xem cũng không dám tin, dù có thấy tận mắt cũng khó mà tin nổi.

Cho nên đêm khuya không nên đi ngủ, như Huyền Vũ chẳng hạn, hắn không thấy cảnh này đâu!

Thanh Long như bùng cháy, hắn cúi người, khuôn mặt đầy vẻ thú vị, nhìn chằm chằm vào Chu Tước và Bạch Hổ.

Ánh mắt quét qua lại trên khuôn mặt hai người, rồi dừng lại ở tay của Bạch Hổ đang đặt trên thắt lưng Chu Tước.

"Tặc tặc..." Thanh Long cười mờ ám, mắt chưa bao giờ linh hoạt như vậy.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy!

Hai người họ đã làm cách nào mà lén giấu hắn và Huyền Vũ, bí mật tiến triển đến mức này?

Không công bằng, dù gì cũng là huynh đệ, sao lại giấu hắn?

"Được rồi, được rồi, ta rất biết điều." Thanh Long nói với vẻ mặt vô cùng hiểu chuyện, thân thiết nói: "Không làm phiền hai người nữa, coi như ta không có mặt ở đây, cứ tiếp tục đi, tiếp tục nhé!"


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận