Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích
Edit + Beta: Mai Chi
Một tuần sau, Lâm Tinh Dao hồi phục sức khỏe, đến trường đi học.
Cậu gầy đi một chút, đồng phục rộng thùng thình, đi một mình vào phòng học ngồi xuống chỗ của mình.
Có lẽ trước đó nổi đóa nên lần này không ai chất đống sách vở lên bàn cậu nữa, chỉ là mặt bàn bụi bặm dơ hầy. Lâm Tinh Dao lấy tay áo đồng phục lau qua loa, quẳng balo lên bàn rồi nằm gục xuống ngủ.
Cậu đã quay trở lại dáng vẻ lạnh nhạt khó gần trước kia. Dù Lâm Tinh Dao chẳng có bạn bè gì, nhưng một dạo trước trông cậu tràn đầy sức sống, sự cảnh giác chăm chăm hệt như con nhím đã vơi đi kha khá, thậm chí thỉnh thoảng còn thấy vẻ tươi cười trên gương mặt cậu nữa.
Nhưng bây giờ cậu lại khép bản thân mình lại.
Khối phát tài liệu học phụ đạo mới, một chồng cao ngất, ban cán sự thông báo học sinh các lớp xuống thư viện tầng một lấy sách, Lâm Tinh Dao uể oải ngồi dậy khỏi balo, bực bội đứng dậy.
Tối qua bà ngoại khó chịu trong người, trằn trọc mãi không ngủ được, cậu cũng không thể ngủ được theo, trông bà gần cả đêm. Sau đó mới miễn cưỡng ngủ được hai tiếng đồng hồ, sáng sớm tỉnh dậy bị đau đầu.
Mọi người trong lớp nhận được tin đã xuống tầng, còn mỗi mình cậu, ngáp một cái rồi đi xuống tầng.
Cậu đi chậm rãi, là người cuối cùng trong hàng đi vào thư viện, đút tay vào túi áo đồng phục, buồn ngủ đầu quay mòng mòng, mãi mới nhớ ra sáng dậy muộn vội ra ngoài hình như quên ăn sáng.
Một lúc sau người lục tục tới xếp hàng đứng phía sau Lâm Tinh Dao.
Lâm Tinh Dao đứng đến mơ màng, người phía trước tiến lên một bước, cậu mới rề rà bước lên theo.
“Hứa Trạc, sao đến muộn thế?”
Lâm Tinh Dao mở mắt ra, đầu óc tỉnh táo trong nháy mắt.
Cách khoảng chừng hai, ba người đứng sau, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Đi đưa bài tập.”
“Bảo mình lấy giúp cậu được mà.”
“Cảm ơn, mấy quyển sách đó cũng nặng, thôi không làm phiền cậu.”
Giọng nói của Hứa Trạc vẫn hay và ấm áp như trước, chỉ là nghe lập tức cảm nhận được sự điềm đạm lịch sự của con người hắn.
Nhưng giờ phút này Lâm Tinh Dao không muốn nghe thấy gì hết. Cậu vẫn đứng yên tại chỗ, không có ý định quay đầu lại, nhìn chằm chằm hàng người đăng kí lấy sách, bực dọc đợi chờ.
“Tối qua tao cày một bộ phim trinh thám Nhật đến hai giờ sáng mới ngủ, sáng nay suýt không dậy nổi.”
“Dạo này tao cũng xem một phim điện ảnh hay cực…”
“Hôm qua cha Lữ đúng là lên cơn thật, giảng một mạch hai tiết vectơ…”
“Một buổi sáng tao uống những bốn lon cà phê…”
“Hứa Trạc, đang nhìn gì đấy?”
“… Xin lỗi, lơ đãng mất.”
“Tối qua cũng ngủ muộn à? Sau vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi.”
…
Lâm Tinh Dao xếp hàng cuối cùng cũng lấy được sách, ôm một chồng sách dày rồi quay người đi.
Cậu rảo bước rời khỏi thư viện nhật nhanh, về lớp để sách vào ngăn bàn.
Điện thoại nằm lặng lặng ở một góc trong ngăn bàn. Lâm Tinh Dao nhìn điện thoại đăm đăm hồi lâu rồi lấy ra cất vào túi áo mình.
Buổi chiều sau khi tan học, Lâm Tinh Dao khoác balo ra khỏi phòng học. Cậu vẫn không học tiết tự học buổi tối, lấy xe ở nhà để xe rồi đạp từ trường ra.
Nhưng cậu không đến thẳng bệnh viện thăm bà. Lâm Tinh Dao đạp xe vòng sang một tuyến đường khác, mất hơn mười phút mới thấy được đồn cảnh sát phía sau những hàng cây tỏa bóng râm.
Cậu không đi vào cổng chính, chỉ ngập ngừng đỗ lại ở lối nhỏ bên cạnh, nhìn tường phía sau đồn cảnh sát đầy lưỡng lự.
Lâm Tinh Dao không biết rốt cuộc mình nên lựa chọn thế nào, trong tay cậu chỉ có một đoạn video không tính là rõ ràng, bằng chứng thực sự ít ỏi đến tội nghiệp. Hơn nữa nếu làm vậy mà có ích thật, thì lúc sự việc Tân Lập chết trong trường học bại lộ, chắc hẳn phải có tên Hứa Trạc trong danh sách nghi phạm bị truy nã.
Nhưng không có tên hắn. Vậy nên Lâm Tinh Dao vẫn không dám vào cửa chính đồn cảnh sát thật, bản thân cậu — thì chẳng hề gì, nhưng cậu vẫn còn bà ngoại.
Lâm Tinh Dao nắm chặt tay cầm xe đạp, đầu óc rối nùi. Đúng lúc này, điện thoại cậu vang lên.
Tiếng chuông dồn dập, Lâm Tinh Dao lấy điện thoại ra thì nhìn thấy hai chữ ‘chú Hạ’ hiển thị trên màn hình điện thoại. Cậu hít một hơi thật sâu, nắm tóc, nhấc máy.
Đầu dây bên kia cất giọng nói sốt ruột của Hạ Văn: “Tinh Dao à?”
“Cháu đây.”
“Cháu có thấy Nhược Mỹ không? Giáo viên gọi điện thoại cho chú, nói là cả ngày nay không thấy con bé đi học, cũng không xin nghỉ.”
Lâm Tinh Dao lập tức căng thẳng, “Chú đã tìm những chỗ nhỏ có thể đi chưa ạ?”
“Trừ trường, phòng vẽ và gần nhà thì chú cũng không biết con bé đi đâu được nữa.” Hạ Văn bất lực, “Chú cũng hỏi các bạn cùng lớp Nhược Mỹ rồi, nhưng bọn nhỏ không thân với Nhược Mỹ lắm… Chú thật sự không biết nên hỏi ai nên đành tìm tới cháu.”
Giây phút ấy trong tâm trí Lâm Tinh Dao hiện lên một cái tên, bỗng cảm thấy hết sức lo lắng.
“Chú Hạ… chú đã hỏi Hứa Trạc chưa?”
“Rồi. Nhưng cả ngày nay Hứa Trạc học ở trường, thằng bé nói nó cũng không biết.”
Lâm Tinh Dao không nghĩ ngợi lung tung nữa. Hay Hạ Nhược Mỹ chỉ đi chơi một mình thôi? Dù gì nhỏ cũng nổi loạn, nên bỏ nhà đi chẳng ừ hử gì cũng có thể là việc mà nhỏ sẽ làm.
“Đã báo cảnh sát chưa ạ?”
“Báo rồi, cảnh sát cũng đang hỗ trợ tìm.” Hạ Văn nói, “Buổi trưa giáo viên mới gọi cho chú, chú tìm cả một buổi chiều… rốt cuộc là con bé đi đâu…”
Lâm Tinh Dao nghe ra được sự sốt sắng của Hạ Văn, nhất thời không màng đến gì khác nữa. Cậu cố gắng tìm trong đầu nhưng nơi mà Hạ Nhược Mỹ có thể tới, nơi đầu tiên bật ra trong đầu lại chính là quán bar dưới hầm đó.
Lần Hạ Nhược Mỹ đưa cậu tới quán bar đó in sâu trong tâm trí Lâm Tinh Dao, cậu vẫn còn nhớ tốp người lắc lư trong quán bar, ánh đèn khiến người ta chóng mặt và dáng vẻ Hạ Nhược Mỹ nhảy trên sàn nhảy, cả mấy viên ‘kẹo’ nhỏ đưa tới trước mặt mình, và cả — Hứa Trạc bỗng nhiên xuất hiện ở đó.
Sau đó Hạ Nhược Mỹ nói cho cậu biết những viên ‘kẹo’ đó là Phi hoàn. Hạ Nhược Mỹ còn nói rằng Tân Lập bị Hứa Trạc cho ăn loại m* t** đó nên mới để mặc người ta cắt xẻ người mình như vậy.
Lâm Tinh Dao vô cùng sợ hãi. Hạ Nhược Mỹ có ở quán bar đó không? Nếu thật sự nhỏ chỉ lén đi chơi một mình thì không sao, nếu như…
Cổ họng Lâm Tinh Dao khô rang, nói: “Cháu cũng tìm xem sao.”
Hạ Văn vội hỏi cậu, “Cháu biết Nhược Mỹ ở đâu à?”
Lâm Tinh Dao căng da đầu: “Chắc thế… cháu cũng không chắc.”
Hạ Văn nói ở đầu dây bên kia: “Hai chú cháu mình cùng đi được không? Chú đã tìm khắp những nơi nghĩ đến rồi, chú thật sự không còn cách nào nữa, Ttinh Dao.”
Lâm Tinh Dao nghe ra được sự bất lực trong giọng nói của Hạ Văn. Cậu bỗng mềm lòng, đồng ý: “Vâng.”
Lâm Tinh Dao gửi địa chỉ cho Hạ Văn, hai người hẹn gặp ở gần quán bar.
Thấy trời sắp tối, Lâm Tinh Dao vội đạp xe đi, tầm giờ đó Hạ Văn cũng lái xe tới.
Hạ Văn xuống khỏi xe: “Tinh Dao!”
Lâm Tinh Dao dừng xe bên đường, hai người sải bước lớn vào quán bar. Rõ là Hạ Văn đã chạy ngược chạy xuôi cả ngày nay, không để ý đã bẻ cổ áo sơ mi chưa, đầu tóc rối bù: “Nhược Mỹ hay tới quán bar này à?”
Lâm Tinh Dao căng thẳng nói dối: “Không hay tới ạ, chỉ… chỉ đến một lần thôi, bọn cháu đi cùng nhau.”
Bỗng cậu có một cảm giác phản bội Hạ Nhược Mỹ một cách khó hiểu. Nhưng tình huống khẩn cấp, nếu có Hạ Văn vào quán bar tìm cùng thì sẽ nhanh hơn nhiều một mình cậu đụng hết chỗ này tới chỗ kia để tìm. Thôi kệ, nếu sau Hạ Nhược Mỹ giận cậu thì cứ giận thôi.
Hai người vào quán bar. Bên trong quán bar vẫn nhạc xập xình, Hạ Văn chạy thẳng tới quầy bar hỏi nhưng vô ích, rồi tìm một lượt hết quán bar, thậm chí còn tìm cả trong nhà vệ sinh.
Hạ Nhược Mỹ không ở đây. Hai người ra khỏi quán bar, Hạ Văn mệt lử đứng bên đường, quệt mặt thật mạnh.
“Xin lỗi Tinh Dao, làm cháu mất công.” Hạ Văn đau đầu nhíu ấn đường, “Cháu còn phải về học tiết tự học buổi tối nữa đúng không? Chú đưa cháu về trường trước.”
Lâm Tinh Dao ngượng, “Không, tối nay không cần, cháu xin nghỉ rồi.”
Hạ Văn cũng không còn tâm trạng hỏi kĩ, gật đầu nói ừ. Hai người đứng im lặng một lúc, đột nhiên Hạ Văn nói: “Có lẽ con bé vốn đã không muốn ở nhà lâu rồi. Kể từ lúc chú với mẹ con bé ly hôn, con bé chẳng cười trước mặt chú nữa.”
Lâm Tinh Dao cúi đầu nhìn đường, chẳng nói gì. Bỗng cậu lại nhớ đến một chỗ.
Cậu lên xe đạp, nói với Hạ Văm: “Cháu đi tìm chỗ nữa xem sao.”
Hạ Văn vội vàng đuổi theo: “Đi đâu? Để chú lái xe, nhanh hơn.”
“Không… không, cháu chỉ đi xem một cái thôi, cũng không chắc là nhỏ có ở đó không nữa.” Lâm Tinh Dao ngập ngừng nói, “Chú Hạ, chú đi chỗ khác tìm tiếp đi ạ.”
Hạ Văn rất nhạy bén, gã nhận ra lần này Lâm Tinh Dao không muốn đưa mình đi cùng, e rằng đó là căn cứ bí mật của một đứa trẻ, một nơi không cho người lớn xấu xa bước vào.
“Ừ.” Hạ Văn lùi về sau một bước, “Nếu có tin gì về Nhược Mỹ, xin cháu hãy nhắn ngay cho chú, được không?”
Lâm Tinh Dao gật đầu, đạp xe đi.
Trời tối, gió thổi vù vù qua mặt Lâm Tinh Dao. Trong tâm trí cậu hiện lên hình ảnh lúc rời đi nhìn thấy Hạ Văn thất thần đứng trên đường. Cuộc sống của người lớn luôn mệt mỏi hơn vui vẻ nhiều, và cũng ngập tràn những giả dối bất đắc dĩ và bất lực không thể làm gì khác được. Để so sánh thì, Hạ Văn vì để bù đắp cho những lỗi sai của mình mà gặp vô vàn khó khăn, nhưng Hạ Nhược Mỹ và Hứa Trạc càng khiến Lâm Tinh Dao thấy chân thật hơn.
Có ai nói cho cậu rốt cuộc sự thật là gì không?
Lâm Tinh Dao rẽ vào ngõ nhỏ, dựng xe đạp vào tường, xuống xe đi lò dò trong bóng tối. Con ngõ không tên trong khu phố cũ, trời vừa tối là chỉ còn lại đèn đường lác đác sáng đèn, tòa tập thể thấp gần đó dường như không có người ở, chẳng có lấy một nhà bật đèn. Con ngõ ở phía sau khu trung tâm thương mại cũ, bị ngăn cách bởi dòng xe cộ bên ngoài và đám đông náo nhiệt, tĩnh mịch như một vùng hẻo lánh.
Lâm Tinh Dao dẫm vào đám cỏ dại, chỗ này thật sự tối om om, cậu cầm điện thoại bật đèn pin, quơ tay qua lại, thử gọi một tiếng: “Hạ Nhược Mỹ?”
Cậu giơ điện thoại chiếu sáng bước vào trong, thầm nhủ sao không thấy mèo đâu? Xung quanh tối om om, thậm chí Lâm Tinh Dao còn đi vào chỗ để xe bỏ hoang tụi mèo hay ngủ tìm một vòng nhưng chẳng thấy người lẫn mèo đâu.
Đêm hôm khuya khoắt, Hạ Nhược Mỹ con gái một thân một mình ắt hẳn sẽ không đến chỗ này. Nhưng rốt cuộc là Hạ Nhược Mỹ đi đâu? Suy cho cùng thì hai người cũng chẳng gọi là bạn bè gì, thật sự cậu không nghĩ ra được nơi nào khác nữa.
Đúng lúc đó Lâm Tinh Dao nghe thấy tiếng mèo kêu. Cậu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy lũ mèo hoang đang lặng lẽ lảng vảng trước cửa sân của một tòa tập thể cách đó không xa.
Lâm Tinh Dao lại gần, mèo nghe thấy tiếng động bèn dừng lại đứng yên tại chỗ dõi mắt nhìn cậu, trong bóng tối mắt mèo phát ra ánh sáng kì lạ.
Lâm Tinh Dao bước tới khoảng sân, tay cầm điện thoại nhận mặt từng con mèo một, đều là mấy con bình thường cậu hay cho ăn.
“Tụi mày chạy tới đây làm gì?” Lâm Tinh Dao khó hiểu, thấy mấy con mèo chúi đầu xuống đất ngửi ngửi gì đó, cậu ghé lại gần nhìn kĩ bèn sững người.
Dưới đất là dây chun con gái dùng để buộc tóc, trên dây chun có hai chùm cherry trang trí, là kiểu dây chun rất phổ biến.
Nhưng Lâm Tinh Dao nhớ Hạ Nhược Mỹ cũng dùng dây chun buộc tóc giống vậy. Cậu nhớ được cặn kẽ vậy là vì Hạ Nhược Mỹ chỉ dùng đúng loại dây chun có hai chùm cherry màu đỏ đó để buộc tóc, chưa bao giờ thấy đổi.
Lâm Tinh Dao cúi người nhặt dây chun rồi đứng thẳng dậy, nhìn vào khoảng sân vắng lặng tối đen như mực trước mặt mình.
Không biết từ lúc nào mà tay cậu rịn mồ hôi. Mèo quen cậu, cọ cọ vào ống quần cậu, nhiệt độ cơ thể và cảm giác lông mềm của con vật đã đem đến cho Lâm Tinh Dao chút ấm áp.
Cậu nuốt nước bọt, lấy dũng khí cầm điện thoại đi vào trong sân: “Có ai ở đó không?”
Ngay sau đó cậu nghe thấy âm thanh vô cùng yếu ớt cất lên bên trong sân, nghe giống như ai đó thút thít. Lưng Lâm Tinh Dao toát mồ hôi lạnh, gió đêm thổi qua cổ cậu lành lạnh, cậu nghe thấy tiếng tim mình đập vào lồng ngực từng tiếng thình thịch.
“Ai ở trong đó vậy?” Lâm Tinh Dao sờ thấy cổng sân, cẩn thận nhìn quanh một vòng, nhưng chỉ thấy một khoảng sân trơ trọi, đã lâu lắm rồi không có người ở.
“Hạ Nhược Mỹ, mày đấy à?” Lâm Tinh Dao cao giọng, “Đừng có dọa tao, tao không thích đùa kiểu đấy đâu.”
Không một tiếng trả lời. Tụi mèo chạy vào trong thành vòng tròn quanh chân cậu, nhảy vào căn phòng nhỏ ngay thẳng từ cửa tối mịt vào. Lúc ấy Lâm Tinh Dao mới bước chân đi vào căn phòng nhỏ ấy.
Ánh sáng chiếu vào từ cửa, trong phòng bụi bặm, cửa gỗ mở toang. Nhướn mắt lên, Lâm Tinh Dao nhìn thấy đôi chân đang co quắp lại.
Cậu nín thở trong tích tắc, ánh sáng đã soi rõ cảnh tượng trước mặt.
Hạ Nhược Mỹ bị dây thừng trói tay lại, đầu dây bên kia buộc ở thanh sắt cửa sổ phía sau nhỏ. Tóc nhỏ rũ rượu, miệng bị băng dính dán lại, nước da tái nhợt ánh lên vẻ trắng bệch dưới ánh sáng. Toàn thân cô bé như ướt sũng, tóc rối bù dính bết vào mặt, trán túa mồ hôi, nhịp thở không đều, ánh mắt nhìn Lâm Tinh Dao lúc thì tập trung, lúc thì đờ đẫn.
Lâm Tinh Dao hoảng đến mức đánh rơi điện thoại xuống đất, tụi mèo nhảy ra vì giật mình. Cậu sốc đến mức đầu óc trống rỗng, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, vội vã nhặt điện thoại lên, sải bước lớn tới trước mặt Hạ Nhược Mỹ quỳ một chân xuống.
Phản ứng đầu tiên của cậu là muốn tháo dây thừng ở tay Hạ Nhược Mỹ ra, nhưng dây thừng bị thít rất chặt, cậu đành phải cố xé băng dính trên mặt cô bé trước. Cậu cảm nhận được người Hạ Nhược Mỹ đang run lên từng cơn, hô hấp nặng nề, đôi mắt ngập tràn tơ máu, mắt chớp chớp một cách bất thường.
“Hạ Nhược Mỹ?” Lâm Tinh Dao thấy cực kì không ổn, cậu mặc kệ mọi thứ nâng má Hạ Nhược Mỹ sốt sắng hỏi, “Mày sao đấy? Khó chịu chỗ nào?”
Đôi mắt Hạ Nhược Mỹ đen láy, trống rỗng vô hồn nhìn cậu, lúc ấy Lâm Tinh Dao mới nhận ra hai bên má cô bé đỏ ửng, nhiệt độ cơ thể rất cao.
Lâm Tinh Dao ném balo xuống đất, lấy túi bút ra, nhanh nhẹn lấy ra được chiếc gọt bút chì. Nhưng gọt bút chì quá nhỏ, muốn cắt đứt dây thừng thì vô cùng tốn sức, nhưng Lâm Tinh Dao không nghĩ ra được cách nào khác nữa, cậu chỉ muốn thả Hạ Nhược Mỹ ra thật nhanh, đưa cô bé đi bệnh viện.
Cậu cầm điện thoại nhấn mở nhật kí trò chuyện, đang định gọi điện cho Hạ Văn thì đột nhiên Hạ Nhược Mỹ bắt đầu r*n r*, giậm chân thùm thụp xuống đất, Lâm Tinh Dao vội ngẩng đầu lên đỡ cô bé nhưng lại nhìn thấy cô bé mở to mắt đầy sợ sệt, nhìn về phía sau cậu.
Một bóng tối đã bao trùm cả hai người không biết từ lúc nào. Tay chân Lâm Tinh Dao lạnh toát, run rẩy. Cậu quay đầu lại một cách cứng nhắc, nhìn thấy Hứa Trạc đứng phía sau mình và Hạ Nhược Mỹ.
Ban đêm, cái bóng của Hứa Trạc gần như chìm vào trong bóng tối.
Chỉ có con dao nhọn trong tay hắn, sáng quắc dưới ánh trăng.