Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích
Edit + Beta: Mai Chi
Ánh trăng như lưỡi dao dạnh, chiếu sáng gương mặt tái mét của Lâm Tinh Dao. Cậu vô thức bảo vệ Hạ Nhược Mỹ sau lưng mình, cơ thể không kìm được khẽ run rẩy — khi cậu đột ngột đối mặt với Hứa Trạc lẳng lặng cầm dao trong tay.
“… Đừng lại đây.” Giọng Lâm Tinh Dao yếu ớt, nhìn chằm chằm vào Hứa Trạc, túa mồ hôi lạnh.
Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài sân: “— Ở đây à? Nhưng ở đây chẳng có gì hết… anh có chắc đồn cảnh sát không định vị nhầm chỗ không—”
Hạ Văn đột nhiên im bặt trong ánh sáng điện thoại phát ra đến tận trong sân. Lâm Tinh Dao khó nhọc đánh cái ực, nhìn thấy ánh sáng gần tới ngoài cửa rồi dừng lại.
Cậu nghe thấy giọng Hạ Văn cất lên thật cẩn thận từ ngoài cửa: “… Hứa Trạc… cháu ở đây làm gì?
Trong bóng tối, vậy mà Lâm Tinh Dao lại thấy Hứa Trạc khẽ cười.
Hứa Trạc quay người lại, thuận tay xoay con dao một vòng, dựa vào khung cửa: “Đi dạo loanh quanh thôi ạ.”
Đương nhiên là Hạ Văn cũng nhìn thấy Lâm Tinh Dao và Hạ Nhược Mỹ. Gã hít một hơi thật sâu, giơ hai tay lên: “Chú đến tìm hai đứa nhỏ, phiền cháu tránh ra được không?”
Hứa Trạc dang tay ra, lịch sự lùi ra khỏi cửa. Hạ Văn quan sát động tác của hắn đầy cảnh giác, bước từng bước một đến bên cửa rồi sải bước lớn đi vào.
Gã vội vã quỳ một gối xuống bên cạnh Hạ Nhược Mỹ, ôm cô bé vào lòng. Cuối cùng Lâm Tinh Dao cũng có thể thở phào, gấp gáp nói: “Nhỏ sốt rồi, vẫn không thể tỉnh táo được.”
Hạ Văn sờ thử trán của Hạ Nhược Mỹ, kiểm tra mắt và lưỡi của cô bé rồi lập tức bế cô bé lên. Gã vừa đứng dậy, tay của Hạ Nhược Mỹ đã bị dây thừng kéo lại.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc nhìn về phía con dao trong tay Hứa Trạc đang đứng ở cửa.
Hứa Trạc giơ con dao trong tay lên: “Cần cái này à?”
Dao bị ném xuống dưới đất kêu tiếng ‘lạch cạch’, xoay vài vòng trượt tới. Hạ Văn không quan tâm tới gì khác, nhặt dao lên, lưỡi sao sắc bén cắt đứt dây thừng rất nhanh.
Hạ Văn bế Hạ Nhược Mỹ lên, nói nhỏ với Lâm Tinh Dao: “Chú đưa Nhược Mỹ đi bệnh viện, cháu cũng đi cùng chú đi.”
Lâm Tinh Dao gật đầu. Hạ Văn lại nhìn về phía Hứa Trạc: “Hứa Trạc, chú đã báo cảnh sát chuyện Nhược Mỹ mất tích rồi, nếu như… kết quả điều tra sau cùng không liên quan gì đến cháu thì mọi chuyện tối nay chú sẽ coi như chưa từng xảy ra.”
Nhưng Hứa Trạc lại thản nhiên nhìn gã, cười: “Con gái chú sốt mê man rồi mà chú vẫn còn rảnh để nói chuyện phiếm với cháu à?”
Hạ Văn không nói gì thêm, bế Hạ Nhược Mỹ bước thật nhanh rời khỏi sân. Lâm Tinh Dao đi theo cạnh hắn, trước khi ra khỏi sân, cậu không nhịn được ngoái đầu lại nhìn.
Thấy Hứa Trạc vẫn đứng như trời trồng trong sân, toàn thân chìm vào bóng tối.
Cậu dần không thấy rõ mặt Hứa Trạc nữa.
Hạ Văn lái xe tới, đưa bọn họ tới bệnh viện như bay, bế Hạ Nhược Mỹ vội vã vào cổng bệnh viện. Lâm Tinh Dao ôm tâm trạng nặng nề đi phía sau, thấy Hạ Nhược Mỹ được đưa vào phòng cấp cứu, Hạ Văn cũng đi vào theo.
Giờ cậu mới thấy sức cùng lực kiệt, mệt mỏi ngồi trên băng ghế dài, quệt mặt thật mạnh.
Hình ảnh Hứa Trạc cầm dao đứng ngay sau lưng mình lại xuất hiện trong tâm trí cậu, khiến Lâm Tinh Dao sợ hãi. Đầu óc cậu rối ren, nghĩ rằng mọi chuyện là Hứa Trạc làm thật ư? Sau cùng Hứa Trạc… sẽ ngồi tù sao?
Tại sao Hứa Trạc lại tìm được bọn họ? Hắn cầm dao, là muốn giết ai, hay là muốn cắt dây thừng?
Nếu… nếu hắn chỉ muốn cắt dây thừng thật thì…
Lâm Tinh Dao đứng phắt dậy, hít vài hơi thật sâu, cậu đi vào nhà vệ sinh tạt nước lạnh rửa mặt để mình tỉnh táo lại.
Cậu không nên tưởng tượng hão huyền về Hứa Trạc nữa. Cậu không nên đồng cảm với mọi yếu tố nguy hiểm còn đó.
Lúc ấy cửa phòng cấp cứu mở ra. Hạ Văn đi nhanh ra ngoài, nhìn thấy Lâm Tinh Dao ngồi trên băng ghế, thở phào một hơi.
“Tinh Dao, đêm nay cháu phải về không?” Hạ Văn bước tới, trông hắn hết sức mệt mỏi, đôi mắt ngập tràn tơ máu, “Chú nghĩ tốt nhất đêm nay cháu đừng ở một mình.”
Lâm Tinh Dao đứng lên: “Không sao, tối cháu ở tòa nội trú trông bà ngoại.”
Hạ Văn gật đầu, vỗ vai Lâm Tinh Dao, trông có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ thở dài, “Chú đưa cháu sang tòa nội trú trước.”
“Không cần đâu chú Hạ, chú về trông Nhược Mỹ đi ạ.” Lâm Tinh Dao nghiêm túc nói với Hạ Văn, “Bây giờ chắc chắn là nhỏ rất sợ hãi, còn ốm nữa, chú ở bên nhỏ là tốt nhất. Tòa nội trú ở ngay bên cạnh, đi vài bước là tới rồi.”
“Ừ, được.” Hạ Văn gật đầu, “Cháu phải chú ý an toàn. Tối trước khi nghỉ nhớ nhắn tin cho chú.”
Lâm Tinh Dao gật đầu, Hạ Văn liền quay người lại đi về phòng cấp cứu. Lâm Tinh Dao nhìn bóng lưng gã, đột nhiên gọi gã lại, “Chú Hạ.”
Hạ Văn quay đầu lại, “Sao thế?”
Lâm Tinh Dao siết chặt tay, lấy can đảm nói, “Cháu muốn nói… Hạ Nhược Mỹ từng nói với cháu là nhỏ cảm thấy chú… chú không thương nhỏ.”
Hạ Văn sững sờ, ngẩn người trong phút chốc, “À…”
“Nhưng cháu thấy có lẽ giữa hai bố con có chút hiểu lầm.” Lâm Tinh Dao nói, “Cháu thấy Hạ Nhược Mỹ rất quan tâm chú thì nhỏ mới nói vậy. Nhỏ — nhỏ không hề có cảm giác an toàn, cũng không có bạn bè gì, nên có lẽ nhỏ cần sự quan tâm và chăm sóc hơn những người bình thường.”
Hạ Văn nhìn cậu, ánh mắt lặng lẽ, nở nụ cười điềm đạm, “Ừ, chú hiểu rồi. Cảm ơn Tinh Dao nhé.”
Lâm Tinh Dao nói xong bèn thấy hơi xấu hổ, gật đầu ‘vâng’ một tiếng rồi quay người chạy.
Tối Lâm Tinh Dao không về nhà, kéo giường xếp cạnh giường bà ngoại ngủ. Mấy ngày nay bà ngoại uể oải, ngủ nhiều, cứ nằm trên giường ngủ li bì, thỉnh thoảng đến giờ cơm Lâm Tinh Dao gọi bà cụ, nhưng phải gọi mãi bà cụ mới tỉnh dậy.
Lâm Tinh Dao sợ vô cùng, không muốn đi học mà chỉ muốn trông bà. Nhưng bà ngoại ngủ dậy thấy cậu ở cạnh là hỏi sao cậu lại không lên lớp, nếu biết cậu trốn học còn lấy sức mắng cậu, Lâm Tinh Dao bó tay, đành phải ngoan ngoãn đến trường đi học.
Đêm khuya bệnh viện tĩnh mịch. Hành lang tòa nội trú tối om om không một bóng người.
Bỗng tiếng rung đánh thức giấc ngủ nông của Lâm Tinh Dao. Lâm Tinh Dao khẽ cựa, mơ màng, lấy điện thoại bị đè ở dưới chăn quấn lại, mở ra nhìn.
Hứa Trạc: [Xuống tầng.]
Lâm Tinh Dao tỉnh lại ngay tức khắc. Cậu ngồi dậy, nhìn bà ngoại đang ngủ ở giường bệnh, cúi đầu nắm chặt điện thoại.
[Làm gì?]
[Có chuyện muốn nói với cậu.]
[Nói luôn qua điện thoại đi.]
Tin nhắn của Hứa Trạc hiện lên: [Vậy giờ mình đi lên, hai đứa trò chuyện trước mặt bà ngoại cậu?]
Lâm Tinh Dao phát cáu đứng dậy, gập giường xếp lại kêu tiếng kẽo kẹt, bà cụ nằm trên giường tỉnh giấc.
Giọng Lý Như Tiên khản đặc, “Dao Dao? Sao vẫn chưa ngủ?”
Lâm Tinh Dao vội cất điện thoại đi, “Con đi vệ sinh/”
Bà cụ ‘ừ’ một cái rồi vỗ vỗ chỗ cạnh mình, “Về thì lên giường ngủ, đừng ngủ giường xếp.”
Lâm Tinh Dao đáp lại một tiếng, vội vã ra khỏi phòng bệnh. Cậu sợ Hứa Trạc sẽ lên tìm mình thật, trong lúc cuống không nghĩ gì nhiều, đi thang máy xuống tầng.
Giờ đã là nửa đêm, Lâm Tinh Dao thiếu ngủ đầu lâng lâng, xuống dưới tầng thấy cổng chính không có ai, đi xuống cầu thang đầy nghi hoặc đưa mắt nhìn quanh thì nhìn thấy Hứa Trạc đứng một mình trong chỗ khuất cạnh cầu thang, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Hứa Trạc cũng nhìn thấy cậu, đứng thẳng người. Lâm Tinh Dao nhìn hắn đầy căng thẳng, thấy hai tay hắn đút trong túi, có vẻ như không mang theo vũ khí sắc nhọn bên người.
Lâm Tinh Dao chậm rãi đi tới, đứng cách hắn khoảng ba bốn bước chân, nhìn hắn, “Cậu muốn nói gì với mình?”
Hứa Trạc nhìn cậu giữ khoảng cách với mình như đang ngẫm nghĩ gì đó, hỏi, “Sao đứng xa mình vậy?”
Lâm Tinh Dao không muốn nói chuyện tầm phào với hắn, nghiêng đầu im lặng.
Hứa Trạc nói, “Cậu nghĩ Hạ Nhược Mỹ bị mình trói lại ở đó, đúng không?”
Lâm Tinh Dao siết chặt tay, cố gắng không nhìn hắn, “… Mình nghĩ thế nào không quan trọng, đến lúc cảnh sát tìm cậu thì hẵng giải thích.”
Hứa Trạc lại cười, Lâm Tinh Dao nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi, Hứa Trạc kiên nhẫn nói, “Lâm Tinh Dao, hôm nay cậu có thấy cảnh sát đâu không?”
Lâm Tinh Dao sững sờ. Hứa Trạc nói với cậu, “Đến trước mặt mình.”
Lâm Tinh Dao cố chấp không nhúc nhích, Hứa Trạc bình tĩnh nói, “Đừng để mình giận.”
Toàn thân Lâm Tinh Dao dứng đờ, cáu kỉnh nhìn Hứa Trạc. Đôi bên căng thẳng trong giây lát, cuối cùng Hứa Trạc tiến về phía trước một bước đi đến trước mặt Lâm Tinh Dao. Lâm Tinh Dao nhẫn nhịn mới không lùi về sau.
Hai người đứng ở góc khuất tòa nhà, đèn đường ánh lên tia sáng trắng chói mắt bị góc cầu thang cắt ngang, dòng chữ đang di chuyển trên màn hình của bệnh viện cũng hắt ánh sáng đỏ xuống, xen lẫn với bóng cây dưới đất. Điều Lâm Tinh Dao không nhận ra chính là chỗ này là góc khuất camera, mà người đi bộ sẽ chỉ đi vào từ cổng chính hoặc cổng sau chứ không vòng qua lối nhỏ này.
Hứa Trạc đứng trước mặt Lâm Tinh Dao, cúi đầu nói, “Cậu quên hết những gì trước kia mình đã nói với cậu rồi à?”
Lâm Tinh Dao thẳng thắn nói: “Tại sao mình phải tin lời cậu?”
Hứa Trạc cười, “Mình không đáng tin, nên cậu chọn tin Hạ Văn và Hạ Nhược Mỹ à?”
“Mình tin ai thì có liên quan gì đến cậu không?” Lâm Tinh Dao nổi cơn tam bành vì những căm phẫn và ấm ức đã tích tụ bấy lâu, “Là cậu nói cậu chơi chán rồi, cậu nói cậu chỉ muốn giết thời gian — cậu bỏ mình lại trên núi ở nông trại hồ Bạch Lan, nếu Hạ Nhược Mỹ không kéo mình xuống núi, thì bây giờ mình —”
Lâm Tinh Dao không nói tiếp nữa, cậu ép bản thân mình phải đè nén cơn giận lại, không muốn lãng phí bất cứ cảm xúc nào cho Hứa Trạc nữa. Cậu vô cùng ngốc nghếch, nhưng cậu cũng biết không thể chà đạp và sỉ nhục bản thân mình.
“Mình có thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cậu.” Lâm Tinh Dao cố tỏ vẻ bình tĩnh, nói, “Mình chỉ mong rằng cậu có thể buông tha mình. Mình không biết mình đã làm gì khiến cậu theo dõi mình, đương nhiên, nếu cậu thật sự muốn trả thù mình thì cũng chẳng sao, nhưng bà ngoại mình vô tội, xin cậu… mình xin cậu đừng hại bà ngoại.”
Giọng nói của Lâm Tinh Dao toát lên sự run rẩy khó mà phát hiện được. Hứa Trạc cụp mắt nhìn cậu, giọng nhẹ bẫng, “Hóa ra mình tệ vậy à?”
Lâm Tinh Dao cúi đầu không nói gì, nhìn thấy giày của Hứa Trạc tiến lại gần mình. Ngay sau đó cậu nghe Hứa Trạc nói, “Vậy thì mình tệ tiếp vậy.”
Lâm Tinh Dao hoảng, cậu còn chưa phản ứng lại thì cổ tay đã bị túm lại rồi nhấc lên, hoàn toàn không kịp chống cự lại đã bị kéo về sau bằng một lực lớn, loạng choạng bị áp vào tường, ngay sau đó một tấm khăn bịt mũi cậu, Lâm Tinh Dao bỗng trợn trừng mắt.
“Ưm ưm!” Lâm Tinh Dao giãy giụa bằng hết sức bình sinh, bị Hứa Trạc tách hai chân ra đè vào tường. Mấy ngày nay cậu không ngủ đủ, ăn ít, tối nay còn chạy ngược chạy xuôi tìm Hạ Nhược Mỹ, người yếu xìu, hoàn toàn không giãy ra khỏi người Hứa Trạc được. Cậu không biết sao Hứa Trạc lại khỏe thế, hình như khăn ướt, một mùi ngọt kì lạ xộc vào mũi và miệng, cậu gần như không thể thở nổi, gương mặt tái nhợt đỏ bừng trong nháy mắt.
Hứa Trạc đứng vững đè cậu lại, tay ghìm chặt hàm dưới của cậu. Hắn cúi đầu nhìn đôi mắt ngấn nước vì hoảng sợ của Lâm Tinh Dao, cụp hàng mi đen nhánh xuống, đôi mắt sâu thẳm vô cảm.
“Đừng sợ.” Hứa Trạc lại nhẹ giọng, như dỗ dành dịu dàng.
Nhưng Lâm Tinh Dao chỉ dần thấy tay chân kiệt sức rã rời, đầu óc trống rỗng nhanh chóng. Cậu thấy ý thức mình mơ hồ một cách không thể kiểm soát được nữa, tiếng chuông cảnh báo trong lòng kêu thật to nhưng toàn thân lại mềm oặt từng phút từng giât một.
“Ưm…!”
Mắt Lâm Tinh Dao ứa nước mắt, giọt nước mắt lăn dài xuống má, ướt lòng bàn tay Hứa Trạc. Theo từng nhịp thở khó nhọc, cậu dần hôn mê, nhìn Hứa Trạc với ánh mắt như đang cầu xin, nhưng Hứa Trạc chẳng hề có ý định buông lỏng tay, hắn chỉ chăm chú nhìn Lâm Tinh Dao, nhìn cậu vùng vẫy trong tay mình, thút thít rồi dần dần mất sức.
Cho đến khi Lâm Tinh Dao hoàn toàn mất ý thức, Hứa Trạc mới thả tay ra, bế bổng người đã mềm nhũn trượt xuống. Lâm Tinh Dao rất gầy, khung xương nhỏ, lúc được bế lên hệt như một chú mèo hoang trên đường bị người ta xách lên.
Góc khuất cạnh cầu thang lại lần nữa vắng lặng.