Trần Hải Hào rút hai tờ giấy lau nước mắt nước mũi, khẩn thiết nói:
“Chủ phòng ơi, cô nhất định phải cứu tôi với! Bà già đó đúng là bị thần kinh! Cái c.h.ế.t của bà ta không hề liên quan gì đến tôi, thế mà cứ khăng khăng cho rằng tôi hại c.h.ế.t bà ta, đòi báo thù tôi. Nếu cứ tiếp tục thế này, không bị bà ta cắn c.h.ế.t thì tôi cũng mất ngủ mà c.h.ế.t mất!”
Những chuyện kỳ quặc về bà già khiến cư dân mạng nghe mà ngẩn ra:
【Trời ơi, đây chính là ví dụ điển hình của câu “người xấu già đi”!】
【Thật không thể lý giải nổi, tự mình trượt vỏ chuối c.h.ế.t còn đi trách người khác.】
【Nói thế này về người đã mất thì không hay, nhưng tôi vẫn muốn nói: Đáng đời!】
【Quá độc ác, độc tận xương tủy!】
【Lúc sống có cần ngủ đâu, c.h.ế.t rồi tự khắc ngủ dài hạn.】
Tô Nhiên im lặng lắng nghe xong, lấy một tờ bùa màu vàng, gấp thành hình tam giác:
“Tôi đưa anh một lá bùa hộ thân, mang theo bên người đi ngủ trước cho ngon giấc. Tối nay tôi sẽ đến chỗ anh.”
Nói xong, trước mặt Trần Hải Hào bỗng xuất hiện một lá bùa màu vàng gấp hình tam giác, anh vội vàng cầm lấy, không màng có hơn một triệu người đang xem livestream, kéo cạp quần lên, nhét bùa vào túi bí mật trong quần lót.
Một chuỗi động tác khiến không chỉ cư dân mạng há hốc mồm, mà cả Tô Nhiên cũng đơ người.
Bỗng nhiên cô cảm thấy những lá bùa trong túi mình… không còn sạch sẽ nữa.
Phải làm sao đây? Bỗng nhiên rất muốn vứt hết.
【Á bỉ~囧囧囧……】
【Không né tránh xíu nào luôn á!】
【Thật sự xem chúng tôi là người thân rồi ha, tui cười gãy sống mũi luôn!】
【Mạng này không còn ai quan trọng với anh ta rồi đúng không?】
Cất xong lá bùa, Trần Hải Hào mới gật đầu: “Được, tôi gửi địa chỉ cho cô.”
Sau khi gửi địa chỉ, Tô Nhiên tra bản đồ, thấy cũng không xa, ít ra là trong thành phố thì với cô nơi nào cũng là gần.
Như thường lệ, Tô Nhiên biến ống kính livestream thành camera ẩn, rồi lao thẳng tới nhà Trần Hải Hào.
Bên này, Trần Hải Hào vừa tắt kết nối liền tranh thủ đi ngủ bù. Dạo gần đây anh thực sự như sắp hóa dầu vì mất ngủ.
Nhờ có lá bùa của Tô Nhiên, anh vừa đặt đầu xuống gối là ngủ như chết, tiếng ngáy vang rền.
Mãi đến khi tiếng gõ cửa của Tô Nhiên vang lên mới đánh thức được anh. Giấc ngủ tuy ngắn nhưng lại vô cùng ngon lành.
Anh mở cửa mời Tô Nhiên vào nhà.
“Cô nghỉ ngơi chút đi, giờ này chắc bà già đó chưa tới.”
Trần Hải Hào mở tủ lạnh lấy hai chai nước giải khát, một chai đưa cho Tô Nhiên, còn mình thì ừng ực tu vài ngụm, vừa ngáp vừa ngồi xuống ghế sofa, chuẩn bị xem bắt ma.
“Chủ phòng à, cô nói xem…”
Chưa nói hết câu, Trần Hải Hào đột nhiên đứng khựng lại, toàn thân co giật, hai mắt trắng dã, đầu cúi rũ xuống.
Một lát sau, anh ngẩng đầu lên, mắt trợn trừng như cá chết, tròng đen biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại màu trắng.
Khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười ghê rợn. Máu bắt đầu chảy ra từ đôi mắt trắng dã, miệng phát ra tiếng cười khặc khặc.
Ngay giây sau, Trần Hải Hào bật dậy từ ghế sofa, vung tay muốn bắt lấy cổ tay của Tô Nhiên, nhưng bị cô nhanh chóng chộp lại.
Tay anh lạnh như băng, chẳng khác gì một khối đá, hoàn toàn không phải nhiệt độ của con người.
Nhưng chút nhiệt độ đó chẳng là gì với Tô Nhiên. Cô siết chặt cổ tay anh, giải phóng linh lực ẩn giấu trong người.
Trà Đá Dịch Quán
Trong khoảnh khắc ấy, Trần Hải Hào rú lên một tiếng đầy thống khổ, âm thanh khiến người nghe cảm thấy khó chịu vô cùng.
Vì đau đớn, vẻ mặt lạnh lùng của anh trở nên vô cùng méo mó.
Trên người Trần Hải Hào bắt đầu hiện lên mờ mờ bóng dáng một bà già đang vùng vẫy kịch liệt.
Tô Nhiên cười khẩy khinh thường: “Chỉ với chút bản lĩnh đó mà cũng dám ra ngoài hại người à? Tự tìm cái chết!”
Nói xong, cô vung tay dán lá bùa lên trán Trần Hải Hào. Lá bùa phát ra ánh sáng vàng rực, chiếu sáng cả đầu anh, ngay lập tức một làn khói đen từ người anh tỏa ra, định thoát ra ngoài cửa sổ.
Trần Hải Hào mềm nhũn, ngã xuống ghế sofa.
Tô Nhiên giơ tay lên không trung, túm lấy hồn ma bà già, nắm lại vo tròn, bóp tới bóp lui.
Bà ta bị linh lực trong tay cô thiêu đốt, đau đớn đến mức rên rỉ không ngớt.
Tô Nhiên chẳng có ý định dừng tay, lúc thì kéo dài thành dây, lúc thì vò thành cục, thỉnh thoảng lại bóp mạnh vài cái.
Bà ta bị cô dày vò tới mức muốn c.h.ế.t luôn.
Tô Nhiên điểm một cái vào mi tâm Trần Hải Hào, anh lập tức thở hắt ra, từ từ mở mắt.
Ánh mắt mơ màng: “Tôi ngủ rồi à? Bà già đó tới chưa? Ai đang g.i.ế.c heo đấy, tiếng hét rợn cả người.”
Tô Nhiên giơ quả cầu đen lên, vừa nói vừa xoay xoay nó: “Đây nè, không phải bà già ở đây sao? Anh có muốn chơi thử không?”
Trần Hải Hào lập tức tỉnh táo, mặt mày biến sắc, thậm chí còn lùi lại vài bước: “Thôi khỏi, cô chơi một mình là được rồi.”
Tô Nhiên hơi tiếc nuối, thở dài: “Thế thì thôi, đúng là không biết thưởng thức niềm vui khi bắt ma.”
Trần Hải Hào: Tôi không cần cái niềm vui đó đâu, xin miễn!
Tiếng rên rỉ của bà già càng lúc càng yếu, trông như sắp bị dày vò đến hồn phi phách tán.
Lúc này Tô Nhiên mới thả tay, ngồi xuống ghế sofa, giơ tay đặt quả cầu đen lên không trung, ngang với tầm mắt mình, giọng lạnh như băng:
“Nói đi, bà đã làm những chuyện xấu gì. Nói thiếu một chuyện, tôi đánh một lần.”
Phải mất một lúc, bà ta mới hồi lại tinh thần vì quá đau, ánh mắt láo liên do dự, định trốn hay khai thật.
Tô Nhiên búng tay, một đạo phù đánh thẳng vào mi tâm bà ta, lập tức khiến bà kêu lên đau đớn, phun ra một luồng khói đen.
“Tôi nói, tôi nói!”
Bà ta biết không thể trốn được nữa, lập tức gật đầu nhận lời.
Mắt vẫn láo liên, bà ta cố gắng chối: “Tôi… tôi đâu có làm gì xấu đâu, cô bảo tôi nói gì đây…”
Tô Nhiên hừ lạnh:
“Không muốn nói đúng không? Vậy để tôi nói hộ:
Bà trộm rau trong vườn tầng 1, hái sạch phần tốt, còn lại giẫm nát bét.
Bà trộm lạp xưởng phơi ở tầng 2, trộm không được thì nhổ nước bọt vào.
Trong khu có người tốt bụng nuôi mèo hoang béo tốt, bà thấy chướng mắt liền bỏ thuốc chuột vào thức ăn, hại c.h.ế.t hơn chục con.
Trong khu có một cái xích đu mọi người đều thích chơi, bà chơi không được thì thấy chướng mắt, cắt dây khiến một cậu bé té bị thương.
Bà đến siêu thị cổng khu mua đồ, rồi giả vờ trúng độc để ăn vạ hai nghìn tệ.
Có bé gái vô tình va trúng bà, bà lập tức đẩy bé vào bụi cây, làm con bé trầy xước đầy người.
Một lần bà nhặt được sợi dây chuyền vàng, chủ nhân tìm tới, bà nhất quyết không nhận, còn ăn vạ làm loạn, khiến người ta đành câm nín nhận xui…
Những chuyện như thế này tôi có thể kể ba ngày ba đêm. Vậy mà bà còn dám nói mình không làm chuyện xấu?”