Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 59.




Editor: Chupachups

 

--------------

 

"Anh về rồi!" Vừa thấy Diêm ma đầu, Ôn Hinh liền buông thìa, chạy tới, mắt sáng long lanh, như chim én nhỏ sà vào lòng anh, anh vững vàng đỡ lấy cô, không để cô hẫng chân. Cô vừa ôm eo vừa dụi mặt vào ngực anh.

 

Những chiếc cúc áo quân phục lạnh lẽo cọ vào má cô, chất liệu vải hơi thô ráp, nhưng mùi hương sạch sẽ thoang thoảng trên người anh khiến cô cảm thấy thoải mái và an tâm.

 

Diêm ma đầu một tay ôm cô, tay kia khẽ đóng cửa lại.

 

Ôn Hinh ngước mặt lên nhìn anh, cười rạng rỡ, dịu dàng hỏi: "Anh mệt lắm phải không? Đường đi vất vả lắm không? Anh có lạnh không? Có nhớ em không? Em nhớ anh lắm, rất rất nhớ anh." Nói rồi cô lại dụi mặt vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập vững vàng.

 

Diêm ma đầu như băng tuyết tan chảy, ôm chặt cô, khẽ "Ừ" một tiếng, nhìn cô nũng nịu, mắt anh dịu dàng hơn, đưa tay vuốt tóc cô, hôn nhẹ lên trán cô.

 

"Chúc mừng năm mới."

 

"Anh cũng vậy, chúc mừng năm mới. Sao anh về muộn thế? Anh ăn cơm chưa? Em làm một bàn toàn món anh thích, anh không về thì đồ ăn nguội mất." Nếu như trước đây, hai người ở bên nhau, không có người ngoài, anh sẽ ôm cô thật chặt, rồi vùi đầu vào cổ cô, thì thầm rằng anh nhớ cô...

 

Nhưng vừa rồi anh không làm vậy, chỉ hôn lên trán cô, Ôn Hinh có chút hụt hẫng, nhưng cô vẫn thông cảm cho anh vì anh vất vả. Cô biết đoạn này trong truyện, nam chính được điều đến quân khu khác, rất bận, nữ chính một thời gian dài chỉ liên lạc với anh qua thư từ, không gặp mặt trực tiếp. Cô không nhớ rõ thời gian, thì ra là lúc này.

 

May quá, chỗ này không xa đơn vị anh, đợi doanh trại xây xong, có nhà ở cho gia đình quân nhân, cô có thể đến thăm anh.

 

"Chưa ăn." Diêm Trạch Dương buông cô ra.

 

"Sao người anh nồng nặc mùi rượu thế?" Ôn Hinh ngửi thấy mùi rượu, mũi cô rất thính.

 

"Liên hoan ở đơn vị, uống hai ly." Anh kéo cô ra, xoay người cởi mũ, treo lên giá áo, để lộ mái tóc cắt ngắn và khuôn mặt góc cạnh, Ôn Hinh nhìn anh không chớp mắt, ngắm đến si mê, đây chính là kiểu người cô thích, cô cảm thấy có thể thích cả đời.

 

"Chúng ta ăn cơm thôi, em nấu canh thịt dê, anh uống một chút cho ấm người, giải lạnh."

 

"Ừ."

 

Trong tiếng pháo nổ liên hồi ngoài kia, cùng tiếng hò hét vui đùa của đám trẻ con trên phố, Ôn Hinh bưng canh thịt dê lên.

 

Diêm Trạch Dương đã rửa tay, ngồi vào bàn, Ôn Hinh bày biện các món thịt, cô mua thêm ít rượu gạo nếp cái hoa vàng, hai người mỗi người một chén nhỏ, rượu gạo ngọt ngào không say, rất dễ uống, lại thanh mát giải khát.

 

TV được Ôn Hinh bật, lúc này không có chương trình gala mừng năm mới, nhưng có chương trình nước ngoài, Ôn Hinh xem hai người đang nói chuyện trong talk show, ngôn ngữ khoa trương, biểu cảm khoa trương, tuy chương trình không hay lắm, nhưng được cái náo nhiệt.

 

Pháo hoa nhấp nháy trên cửa sổ kính, tiếng pháo vang vọng, không khí Tết tràn ngập.

 

Diêm Trạch Dương ngồi nghiêm chỉnh bên bàn ăn, Ôn Hinh nép vào người anh, "Anh uống chút canh dê đi, em nấu không có mùi gây, dễ uống lắm, bổ dưỡng nữa, hầm lâu lắm đấy."

 

Diêm Trạch Dương uống một ngụm, quả thật nước canh ngọt thơm, không hề có mùi gây, đồ cô nấu lúc nào cũng ngon.

 

Anh uống hết bát canh dê cô múc cho, các món trên bàn cũng ăn không ít. Ôn Hinh thích kiểu rượu gạo này, nấu rất trong, nên uống hơi nhiều lúc nào không hay, mặt đỏ ửng, có chút say, nói cũng nhiều hơn.

 

Diêm Trạch Dương liếc nhìn cô, cũng uống một ly rượu gạo.

 

Ăn xong đã hơn tám giờ tối, rửa bát đương nhiên không cần Ôn Hinh động tay, Diêm Trạch Dương rửa sạch sẽ bát đĩa trong bếp, Ôn Hinh dọn dẹp phòng khách xong thì chạy vào bếp, ôm eo anh từ phía sau, cô thích nhất ôm eo anh, tay cô vừa vặn đặt vừa, lưng anh vừa vững chãi vừa rộng lớn, thích nhất là áp mặt lên đó.

 

Diêm Trạch Dương nhìn đôi tay nhỏ nhắn mềm mại ôm lấy mình, anh dừng lại, rồi tiếp tục rửa bát, sau khi rửa xong, anh mới kéo cô ra.

 

Anh nhìn thẳng vào cô, nói: "Ôn Hinh, em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"

 

"Nhớ chứ!" Ôn Hinh đương nhiên nhớ, "Sao thế ạ? Em còn nhớ em mặc cái váy, bị anh làm rách, sau đó em vá lại."

 

"Em mua cái váy đó ở đâu?" Diêm Trạch Dương hỏi tiếp.

 

Ôn Hinh đương nhiên không nhớ mua ở đâu, mà có nói ra anh cũng không biết, nên dù có say khướt, cô vẫn khéo léo chuyển chủ đề: "À, anh có thích cái váy đó không? Hay là em mặc lại cho anh xem nhé?" Cô mặc vào là tiên nữ, dù lần đầu gặp mặt có hơi chật vật, nhưng cô vẫn sẽ đứng lên từ chỗ mình ngã.

 

Cô không hề đề phòng Diêm Trạch Dương.

 

Nói xong, cô vui vẻ chạy vào phòng ngủ, nhanh chóng lôi từ tủ quần áo ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, bên trong là kim loại, bên ngoài bọc mây tre đan. Cô mở khóa mật mã, lục lọi rồi lấy ra một chiếc váy.

 

Quay đầu lại, cô thấy Diêm ma đầu không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa nhìn cô. Cô vội vàng cất hộp vào tủ quần áo.

 

Sau đó, cô đẩy anh ra ngoài để thay đồ.

 

Trong phòng hơi lạnh, nhưng Ôn Hinh vừa uống canh dê bổ dưỡng từ hệ thống, người nóng bừng, đầu bốc khói, không hề thấy lạnh. Cô mặc váy vào, muốn bù đắp cho vẻ chật vật lần đầu gặp mặt.

 

Đây là chiếc váy cô mặc khi xuyên không đến, cũng là chiếc váy duy nhất còn sót lại từ thế giới khác.

 

Váy lụa tơ tằm, hoa nhí tươi tắn, màu sắc rạng rỡ, bay bổng như tiên nữ. Mặt trước hở vai, kéo lên thì vừa qua vai, kéo xuống một chút thì hở nửa vai. Chiếc váy dài này có điểm nhấn ở vai và lưng. Lưng váy khoét chữ V sâu, được đan xen bằng vài sợi dây, hé lộ tấm lưng ong gợi cảm.

 

Ôn Hinh mặc xong liền vội vàng chạy ra cho Diêm Trạch Dương xem.

 

Diêm ma đầu thấy cô xách váy chạy ra như một nàng tiên, vai trần lộ làn da trắng muốt, mắt nhìn anh, mặt cười tươi tắn, xoay một vòng trước mặt anh, "Đẹp không?"

 

"Ai may cho em cái váy này?" Diêm ma đầu nheo đôi mắt đen sắc bén, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, rồi nhìn chằm chằm cô, đáy mắt không gợn sóng, lạnh lùng hỏi.

 

"Em tự may, không được sao?" Thấy anh nghiêm túc, Ôn Hinh cũng mất hứng, cô bực bội nói: "Rốt cuộc anh sao thế? Hôm nay anh về cứ như không vui ấy? Chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại..." Biết thế cô đã không mặc chiếc váy này.

 

"Em có chuyện gì giấu anh đúng không?" Anh hỏi.

 

Khuôn mặt Ôn Hinh ửng hồng vì men say, cô thầm nghĩ có nhiều chuyện giấu anh lắm, nhưng đều không thể nói, có nói anh cũng không tin, đừng trách em không nói.

 

Nhưng miệng cô lại nói: "Không có, em không có gì giấu anh cả, năm mới rồi, chúng ta vui vẻ được không?"

 

Ôn Hinh không nhịn được kéo tay anh, Diêm Trạch Dương lại nhìn thấy cánh tay trắng nõn của cô lộ ra trong không khí, nhìn thấy cánh tay cô cử động, ngực áo lụa mờ hồ lộ ra đường cong trắng muốt.

 

Trong lòng anh dâng lên một ngọn lửa không rõ là gì, có lẽ là giận.

 

"Nếu anh không thích thì thôi, em đi thay." Ôn Hinh có chút tủi thân, nói xong liền quay người về phòng.

 

Một bàn tay vươn ra, nắm chặt cánh tay cô, kéo mạnh, Ôn Hinh chỉ cảm thấy lực kéo mạnh đến mức mình như cánh diều bị gió lốc cuốn đi, rồi bị kéo vào một lồ ng ngực rắn chắc.

 

Lồ ng ngực cứng rắn đập vào má đau điếng, chưa kịp phản ứng, hai má cô đã bị nâng lên, rồi đôi môi lạnh lẽo bất ngờ chặn môi cô.

 

Họ không phải lần đầu hôn nhau, nhưng lần này cô cảm thấy anh dùng sức mạnh quá, có phải say rồi không? Không còn dịu dàng như trước, động tác cũng thô bạo hơn. Lưỡi anh không chút lưu tình xâm nhập vào đôi môi đỏ mọng của cô, tàn nhẫn cướp đoạt vị ngọt ngào trong miệng cô, lặp đi lặp lại m út mát, tạo ra những âm thanh khiến người nóng ran.

 

Do lực kéo vừa rồi, vai áo của Ôn Hinh bị anh kéo xuống, chiếc váy vốn đã hở vai, kéo xuống lại càng hở hang.

 

Diêm ma đầu cắn m út môi cô, hút mạnh môi và lưỡi cô, rồi cúi xuống nhìn cô, ngay lập tức nhìn thấy một mảng tuyết trắng trên đỉnh đồi, như đóa mai đỏ thắm nở rộ trên núi tuyết mùa đông.

 

Trong khoảnh khắc đó, anh khẽ cụp mắt, mặt lạnh tanh, không nói một lời bế thốc cô lên, bước vào phòng ngủ, rồi dùng chân đá mạnh cửa, cánh cửa vang lên tiếng "rầm" lớn.

 

Bên ngoài, pháo giao thừa nổ vang trời.

 

Anh bước đến bên giường, đặt cô xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, nhìn cô nằm giữa một màu xanh lam, da trắng nõn nà, xiêm y rườm rà như mây khói, anh nuốt nước bọt, vươn tay cởi phăng bộ quân phục, ném sang một bên, vừa nhìn cô chằm chằm vừa tháo từng chiếc cúc áo sơ mi, vừa cởi vừa nhìn cô bằng đôi mắt u ám, bước chân dài tiến về phía cô.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận