Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 60.




Editor: Chupachups

 

--------------

 

Diêm Trạch Dương cởi bỏ cúc áo quân phục, ném sang một bên, lộ ra chiếc sơ mi trắng bên trong.

 

Ôn Hinh được anh bế đặt lên giường, ga giường mới, màu xanh lam cực kỳ tôn da cô, làm nổi bật làn da trắng hồng, mềm mại ấm áp của cô. Đôi chân nhỏ nhắn tr@n trụi của cô nằm trên ga giường, lộ ra tấm lưng trần gợi cảm qua lớp váy lụa.

 

Lúc được anh bế lên, cô còn khẽ đá chân, cô rất thích kiểu bế công chúa không tốn chút sức lực nào của anh, vì khi được anh ôm vào lòng, cô cảm thấy mình như trân bảo trong tay anh, cô cảm nhận được sự che chở và yêu thương vô bờ, là chỗ dựa và bến cảng an toàn nhất của cô.

 

Cánh tay anh ôm lấy làn da mềm mại của cô, ôm chặt, nghe tim anh đập ổn định, Ôn Hinh bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.

 

Trong chuyện tình cảm, cô không hề nhút nhát, nhưng không hiểu sao lúc này cô lại cảm thấy ngượng ngùng.

 

Đôi giày trên chân cô rơi xuống, một chiếc rơi ở đại sảnh, một chiếc ở gần cửa. Sau khi nằm xuống giường, cô nghiêng người, ôm chiếc gối mềm mại, lén nhìn anh.

 

Ngắm người đẹp dưới ánh đèn.

 

Thân hình mềm mại, dáng vẻ quyến rũ, toàn thân mềm mại vô cùng.

 

Khi cô nằm xuống, chiếc váy không biết từ lúc nào đã bị lật lên, chất liệu lụa mềm mại trượt trên da thịt, lộ ra đường cong cơ thể tuyệt mỹ của người phụ nữ, làn da trắng đến nao lòng, đôi môi hé mở đỏ mọng quyến rũ.

 

Như một đóa hoa đỏ thắm nở rộ trong đêm tuyết.

 

Trong ánh đèn vàng dịu nhẹ của phòng ngủ, làn da trắng như ngọc của cô ánh lên một lớp sáng bóng mờ ảo.

 

Diêm ma đầu cởi chiếc áo sơ mi, ngồi xuống mép giường, nhìn làn da chưa từng ai chạm đến, bàn tay nóng rực từ từ vuốt v e, cảm nhận xúc cảm mịn màng như ngọc.

 

Có lẽ vì bàn tay anh quá nóng, Ôn Hinh khẽ rụt người lại, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay đang vuốt v e làn da cô.

 

Trong ánh đèn vàng ấm áp, trong đêm giao thừa rộn rã tiếng pháo, trong căn phòng tân hôn của anh, trên chiếc giường tân hôn đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

Cô nằm đó, chiếm trọn mọi thứ.

 

Trong căn phòng ngủ chỉ có hai người, ngăn cách tiếng pháo nổ vang bên ngoài, xua tan cái lạnh của đêm đông, trong khoảnh khắc tĩnh lặng này, dưới ánh đèn mờ ảo, người phụ nữ với thân hình quyến rũ nằm trên giường, làn da trắng nõn nà, khiến người ta say đắm, khẽ run rẩy trước sự chạm khẽ của đầu ngón tay anh, gợi lên bao xúc cảm.

 

Bàn tay Diêm ma đầu đặt nhẹ lên đùi cô, nhìn cô, không hề cử động, nhưng yết hầu anh vẫn khẽ chuyển động, một ngọn lửa nóng rực từ bên trong bùng cháy, như muốn thiêu đốt anh.

 

Ngay cả Ôn Hinh cũng cảm nhận được.

 

Dù Ôn Hinh ban đầu có vẻ quyến rũ, nhưng cô vẫn chỉ là một cô gái trẻ chưa trải sự đời, khi đối mặt với những chuyện chưa từng trải qua, ít nhiều cũng sẽ có chút sợ hãi, vì đó là lĩnh vực cô chưa từng khám phá.

 

Cô không tùy tiện quyến rũ người khác, càng không hành động thiếu suy nghĩ. Cô biết rõ tính cách và thái độ từ chối của Diêm ma đầu, nên mới dám chủ động quyến rũ anh. Chỉ cần anh từ chối, cô sẽ lùi bước, tiến một bước lùi một bước, có vẻ rất táo bạo, nhưng đó chỉ là vì cô chắc chắn anh sẽ không làm gì mình, tất nhiên cũng có chút tình cảm trong đó.

 

Nhưng thực tế, khi anh thực sự nghiêm túc với cô, cô liền co rúm lại, như một con gà non chỉ biết ba hoa, rõ ràng là sợ hãi hiện rõ trên mặt.

 

Phụ nữ rất nhạy cảm, khi bàn tay anh đặt lên đùi cô, làn da trắng nõn nà ánh lên vẻ quyến rũ, cô liền có chút căng thẳng, muốn rụt người lại.

 

Vì trước đây, anh chưa bao giờ c ởi quần áo.

 

Dù anh chỉ ngồi đó nhìn cô, Ôn Hinh vẫn thấy bối rối, cô muốn ngồi dậy khỏi giường, nhưng vừa nhúc nhích, người đàn ông bất động kia liền hành động.

 

Cánh tay rắn chắc như thép ôm chặt lấy cô, kéo cô lại, cả thân thể cô bị kéo vào lồ ng ngực nóng bỏng, làn da nóng rực của anh không ngừng thiêu đốt làn da mềm mại của cô.

 

Môi cô bị đôi môi nóng rực của anh che phủ, chiếc lưỡi ướt át trượt vào miệng cô.

 

Anh m út mát rất sâu, rất sâu, đến nỗi tiếng kinh hô của cô cũng bị anh nuốt chửng.

 

Ôn Hinh nhanh chóng bị hôn đến mơ màng, thân thể mềm nhũn như nước tan trong vòng tay anh.

 

Khi nụ hôn kết thúc, Ôn Hinh thở d ốc, tựa đầu lên vai anh, cảm nhận hơi thở lạnh lẽo trên người anh, ngước mắt lên, thấy anh đang nghiêng đầu nhìn cô.

 

Cô không nhịn được hờn dỗi hỏi: "Anh làm gì vậy?"

 

"Làm em." Anh nghiến răng nói hai chữ, rồi chống tay xuống giường, xoay người đè cô xuống.

 

...

 

Đêm giao thừa, nhiều người thức trắng đêm, say sưa trong men rượu.

 

Trong phòng ngủ trên tầng cao nhất của một tòa nhà nhỏ ở Tùng Đào Viên, cũng có người bá đạo không cho người ta ngủ yên.

 

Dưới sự kiềm chế hết mức, anh vẫn làm bốn lần.

 

Phòng ngủ.

 

Phòng tắm.

 

Trên bàn.

 

Sô pha phòng khách.

 

Cùng với tiếng pháo nổ vang suốt đêm, mỗi nhịp của anh đều đánh thẳng vào điểm yếu, nặng nề rồi lại nhanh chóng rút ra.

 

Cô gái dưới thân bị dày vò đến mức khóc nấc, cả người như mất hồn, đến cả những ngón chân hồng hào cũng run rẩy cuộn tròn.

 

Nhưng anh cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Làn da màu đồng mật ong trên người anh ướt đẫm mồ hôi, từng giọt rơi xuống sàn nhà.

 

Mỗi lần xông trận, anh đều như đang chiến đấu trên chiến trường hoa đào trùng điệp núi non.

 

Hàng vạn con cá nhỏ vờn quanh trêu đùa anh.

 

Dù anh có thân thể cứng rắn, ý chí sắt đá, nhưng trong hương hoa đào ngập tràn kia, anh cũng phải cúi đầu đầu hàng.

 

Chinh phục, nhẫn nhịn, đau đớn, thở d ốc.

 

Tấn công cuồng nhiệt, dao động điên cuồng.

 

Cơn bão cảm xúc mãnh liệt.

 

Lần cuối cùng, họ nằm trên chiếc ga giường vốn sạch sẽ, giờ đã rối tung.

 

Ánh trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ, sương mờ như lụa giăng trên giường, căn phòng không kéo rèm, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, họ nhìn sâu vào mắt nhau, thấy ngọn lửa tình yêu rực cháy, nhịp thở hòa quyện.

 

Diêm ma đầu từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào vẻ mặt cô, chỉ đến lúc cao trào cuối cùng, anh mới nhắm mắt nhẫn nhịn, cong lưng, áp má vào má cô, lắng nghe tiếng r3n rỉ ngọt ngào từ đôi môi hồng hào của cô, cúi đầu thì thầm bên tai cô, theo từng nhịp nhấp nhô, thở hổn hển có nhịp điệu...

 

"Em rốt cuộc là ai?"

 

"Ôn Hinh, em là Ôn Hinh."

 

"Có yêu anh không?"

 

"Yêu..yêu anh, em yêu anh nhất mà..."

 

...

 

Bốn giờ sáng, dù trời vẫn tối đen, nhưng chân trời đã lờ mờ ánh sáng.

 

Dọn dẹp giường chiếu sạch sẽ, giặt ga trải giường, Diêm ma đầu mặc lại áo sơ mi, với lấy bộ quân phục trên ghế, khoác lên người, chỉnh tề lại trang phục.

 

Đôi mắt đỏ hoe, chiếc cằm hơi xanh xao, một đêm không ngủ, nhưng trên mặt anh không hề có chút mệt mỏi nào, ngược lại càng thêm vẻ kiên nghị, thẳng thắn, thần sắc rạng rỡ.

 

Anh cài cúc tay áo.

 

Rồi quay lại giường, chiếc ga giường màu xanh lam đã được thay bằng bộ màu trắng sạch sẽ.

 

Ôn Hinh, với vẻ mặt mệt mỏi, đang ngủ say trong chăn.

 

Cô ngủ như một đứa trẻ sơ sinh, không hề đề phòng.

 

Trên người cô không hề có chút tâm tư hay cảnh giác nào của một đặc vụ.

 

Đến cả việc anh mạnh tay một chút, cô cũng sẽ khóc, một người phụ nữ sợ đau như vậy, sao có thể để cô ấy làm gián điệp, làm đặc vụ?

 

Lần đầu tiên anh cảm thấy nghi ngờ về phán đoán của mình, vài sợi tóc cô rủ xuống má, anh nhìn một lúc lâu, thở dài, vươn tay đẩy chúng ra, nhưng lại đánh thức cô.

 

Cô nhắm mắt lại, lớn tiếng kêu: "Em mệt muốn chết luôn rồi!" Nhưng giọng nói lại khàn khàn như tiếng muỗi kêu, cô khó chịu khóc thút thít.

 

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi, tủi thân của cô, sao có thể không đau lòng?

 

Đau lòng chứ.

 

Anh vuốt tóc cô, cúi xuống hôn nhẹ đôi môi nhợt nhạt của cô.

 

"Anh phải đi, cháo đã hâm trong nồi, tỉnh dậy nhớ ăn."

 

Ôn Hinh nghe thấy, cố gắng mở mắt ra, thấy anh mặc quân phục chỉnh tề, đang chuẩn bị rời đi.

 

Sao anh có thể đi được? Không thể đi!

 

Cô dùng hết sức lực, ôm lấy cổ anh, bị anh kéo lên khỏi chăn.

 

"Đừng đi, trời còn chưa sáng, anh ở lại một lát nữa đi...hu hu..anh...đồ vô tình khốn kiếp..." Cô ôm chặt cổ anh, như một đứa trẻ sơ sinh bám trên người anh, vừa khóc vừa mắng anh.

 

Nghe những lời đó, mặt Diêm Trạch Dương tối sầm lại, nhưng anh vẫn vòng tay ôm lấy tấm lưng trần của cô, sợ cô trượt xuống. Trong tầm mắt anh là những vệt nước mắt chảy dài, cùng với hương mật ngọt ngào độc nhất của cô, và hơi thở thuộc về anh vẫn chưa tan biến.

 

Đàn ông nếm trải mùi vị của phụ nữ, h@m muốn tự nhiên sẽ trỗi dậy.

 

Diêm ma đầu cũng không ngoại lệ.

 

Chỉ ôm một chút thôi, cơ thể anh vốn đã nguội lạnh lại nóng bừng lên lần nữa.

 

Hơi thở anh không ổn định, trấn an vài câu, rồi không kìm được cúi xuống hôn cô không ngừng, môi cô bị anh hôn đến hơi sưng lên. Một lúc sau, anh mới cố nén thở nói: "Nếu có thời gian, anh sẽ quay lại, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh."

 

"Em không chờ anh đâu, em muốn về Lung Châu xem sao." Ôn Hinh nhắm mắt, nước mắt tủi thân chảy dài, sau khi hòa làm một thể, anh phủi mông bỏ đi, sao có thể như vậy được? Cô như một đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi, ôm cổ anh, khóc thút thít sau lưng anh.

 

Khoảnh khắc đó, tim Diêm ma đầu đau thắt lại, anh căng thẳng: "Được, anh sẽ gọi người đến đón em, em ở nhà chờ."

 

Nói mãi, cuối cùng cũng gỡ được đôi tay trắng nõn mềm mại của cô khỏi cổ, nhét cô vào chăn, dỗ cô ngủ rồi vội vàng lấy mũ ra, bước nhanh xuống lầu.

 

Trong buổi sáng lạnh lẽo, anh xuống lầu mở cửa xe jeep, ngồi vào trong.

 

Người anh vừa dỗ ngủ, bản thân anh lại cảm thấy nặng nề, d ục vọng khó giải tỏa khiến bụng anh căng tức. Anh nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới xua tan được cảm giác khó chịu đó.

 

Nghĩ đến điều gì đó, anh lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, trên đó có vết màu đỏ nhạt.

 

Khoảnh khắc đó, anh không biết mình thực sự mong muốn tờ giấy xét nghiệm kia là thật hay giả.

 

Anh xoa trán, nhắm mắt một lúc lâu, rồi nhét chiếc khăn tay vào túi, trong bóng tối mờ mịt của buổi sáng sớm, anh khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi khu Tùng Đào Viên.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận