An Noãn dùng ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía Sở Tuấn.
Tiếc là, Sở Tuấn nói: “Không phải Tống Hựu Lăng.”
“Không phải Tống Hựu Lăng, vậy là ai?” An Noãn nghĩ một lát, cảm thấy có chút khó tin: “Điều này cũng không đúng, anh ta theo đuổi Tống Hựu Lăng mới bao lâu, hơn nửa tháng? Thế mà đã đính hôn với người khác, thay lòng đổi dạ cũng không thể nhanh như vậy chứ?”
Hướng Hạo Nhiên thích Tống Hựu Lăng như vậy, theo đuổi ba ngày đã từ bỏ?
“Ừ, cũng gần như thế.” Sở Tuấn nói: “Hôn sự do hai bên gia đình sắp xếp. Cô gái tên là Lang Nhược Ly, xuất thân tương đương với Hướng Hạo Nhiên. Việc đính hôn nhanh như vậy là bởi vì hai bên phụ huynh đã vừa ý nhau, chỉ cần con cái không phản đối quá mạnh thì sẽ lập tức định hôn. Tất nhiên là nhanh rồi.”
Đêm dài lắm mộng, càng kéo dài thì dễ sinh biến.
An Noãn trong đầu lập tức hiện ra vô số tên truyện.
Tóm lại, toàn là mấy câu chuyện tổng tài bá đạo.
Cô hứng thú: “Những gia đình như các anh, có phải phần lớn đều phải liên hôn gia tộc? Cường cường liên thủ, cùng nhau phát triển mạnh mẽ?”
“Đương nhiên không phải.” Sở Tuấn nghiêm túc nói: “Cường cường liên thủ, đó là mong muốn tốt đẹp của bậc trưởng bối. Không thể nói mong muốn này có gì sai, dù sao hàng trăm năm nay, môn đăng hộ đối luôn là một yêu cầu hợp lý đối với hôn nhân. Nhưng tình cảm không phải là chuyện nói lý lẽ, chuyện tình cảm làm sao có thể đều theo kế hoạch được?”
Có người liên hôn, thì cũng có người không.
Sở Tuấn nói tiếp: “Nếu Hướng Hạo Nhiên theo đuổi được cô gái mình thích, chỉ cần không chênh lệch quá lớn thì gia đình cũng sẽ không phản đối. Nhưng nếu không theo đuổi được thì lấy ai cũng như nhau thôi.”
An Noãn gật đầu, tổng kết lại.
“Cưới trước yêu sau, cũng có cái hay.”
Sở Tuấn vậy mà cũng đồng ý. Anh cảm thấy mối quan hệ giữa mình và An Noãn, chẳng phải cũng là cưới trước yêu sau sao?
“Không yêu cũng không sao.” An Noãn nói thêm: “Chỉ cần sau hôn nhân tôn trọng nhau, đối xử lễ độ, vậy là đủ.”
Trong hôn nhân có vô vàn cách để sống cùng nhau. Yêu là một, không yêu cũng là một. Chỉ cần đừng làm tổn thương nhau là được.
Đối với điều này, Sở Tuấn đáp lại: “Tuổi còn nhỏ mà ra dáng chuyên gia tình yêu ghê.”
Giống như tuổi còn trẻ mà đã già dặn.
“Em chính là chuyên gia tình yêu.” An Noãn khoanh tay, rất có khí chất của một học giả già.
Cảm khái xong về việc đính hôn của Hướng Hạo Nhiên, hai người lại bàn bạc rồi lại ra ngoài một chuyến.
Tham dự tiệc đính hôn thì chuyện mừng tiền là chuyện đương nhiên, nhưng Sở Tuấn với Hướng Hạo Nhiên thân thiết như thế, tất nhiên còn phải tặng thêm một món quà riêng.
Bây giờ quan hệ của anh và An Noãn cũng coi như đã định, phải nhân danh hai người tặng cho Hướng Hạo Nhiên và vị hôn thê của anh ta một món quà mừng đính hôn mới được.
Ban đầu Sở Tuấn còn định tham khảo ý kiến của An Noãn.
“Em nghĩ tặng gì thì tốt?”
Acnes
An Noãn nói: “Tặng một cái bàn giặt đi.”
“…”
Sở Tuấn quyết định tự mình chọn quà thì hơn. Dù sao tặng quà cũng chỉ là tấm lòng, không cần quá đặc biệt, chỉ cần xứng với mối quan hệ là được.
“À phải rồi.” Sở Tuấn nói: “Tiệc đính hôn của Hướng Hạo Nhiên là tiệc tối kiểu Tây, phải mặc trang trọng một chút, chiều mai anh sẽ gọi thợ trang điểm của mẹ anh qua trang điểm, làm tóc cho em.”
“Trang trọng thế à?”
“Đúng vậy.”
“Ở nhà cũ em còn hai bộ lễ phục chưa mặc, sớm biết đã mang qua rồi.” An Noãn nghĩ: “Hay là về lấy?”
Kiếp trước cô chỉ là một người bình thường, cũng không có cơ hội đến những nơi cần mặc trang trọng.
Giờ mới thấy, đúng là phiền phức.
Ăn mặc chính là thể hiện, hơn nữa những bộ quần áo đó đều khá đắt. Đắt thì đắt đi, nhưng còn không được mặc lại lần hai.
Giới thượng lưu ở Bắc Kinh chỉ có một vòng tròn nhỏ, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nhiều dịp gặp phải những người quen.
Nếu một bộ lễ phục mặc hai lần lại bị thấy sẽ có người thì thầm nói ra nói vào.
An Noãn tuy không cầu kỳ như vậy nhưng nhập gia tùy tục. Cô đi cùng Sở Tuấn, không chỉ là mặt mũi của Sở Tuấn mà còn là mặt mũi của nhà họ Trạch, tất nhiên phải chú ý.
Đây cũng là một lý do mẹ Sở Tuấn không phản đối mạnh mẽ.
Tuy An Noãn xuất thân từ nông thôn nhưng đủ khí chất để xuất hiện trước công chúng, không làm mất mặt.
Tiệc đính hôn của Hướng Hạo Nhiên ở một khách sạn sang trọng ở Bắc Kinh, trước cửa trải thảm đỏ, xung quanh trang trí hoa hồng đỏ và trắng.
An Noãn và Sở Tuấn vừa bước xuống xe thì thấy Hướng Hạo Nhiên mặc bộ vest trắng, bên cạnh là cô gái trẻ mặc lễ phục trắng.
Cô gái không đẹp bằng Tống Hựu Lăng nhưng cũng khá xinh.
Cô gái trẻ, trang điểm một chút thì không có ai xấu cả.
Hai người đi đến trao quà mừng.
Hướng Hạo Nhiên nắm tay Sở Tuấn, lại liếc nhìn An Noãn.
Ngàn lời muốn nói nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện.
Hôm nay An Noãn luôn cảm thấy có chút không yên, dường như sắp xảy ra chuyện gì.
May mà mọi việc đều thuận lợi, tiệc đính hôn diễn ra suôn sẻ, Hướng Hạo Nhiên và cô dâu mới khoác tay nhau đứng chung cũng là trai tài gái sắc, nhận được vô số lời khen ngợi.
Cuối cùng lúc tiễn khách Hướng Hạo Nhiên lại nắm tay Sở Tuấn.
“Tối nay chúng ta lại tụ tập.”
Sở Tuấn gật đầu.
“Chỗ cũ.”
Tiếng nói này rất nhỏ, chỉ có người đứng gần mới nghe thấy.
Lang Nhược Ly đang nói chuyện với bạn bè bên cạnh cũng không để ý.
Ra khỏi khách sạn, An Noãn nói: “Tối nay có phải anh sẽ tụ tập với Hướng Hạo Nhiên không? Hay là em về trước?”
Có thể thấy, hôn sự này của Hướng Hạo Nhiên có chút gượng ép, chắc là nhân lúc chưa kết hôn muốn cùng anh em tốt uống vài ly, tâm sự nỗi lòng, có khi còn ôm nhau mà khóc.
An Noãn không phải là anh em với Hướng Hạo Nhiên, không muốn xem anh ta khóc lóc thảm thiết.
Đợi ngày mai tỉnh rượu anh ta mà nghĩ đến bộ dạng xấu xí của mình bị nhìn thấy, không biết có ghi hận trong lòng rồi giết người diệt khẩu không.
“Đi cùng đi.” Sở Tuấn nói: “Chỗ đó em đã đến rồi, quán bar Hoàng Hôn. Cũng không chỉ có anh và Hướng Hạo Nhiên, còn có Quý Văn Bác, Chu Thừa Hàn mà em đã gặp rồi, họ đều ở đó.”
Họ mấy người là một nhóm nhỏ, xem ra thường tụ tập cùng nhau chém gió.
An Noãn vẫn có chút do dự.
Nhưng cô lại nghĩ: “Cũng được. Tâm trạng hôm nay của Hướng Hạo Nhiên không tốt, chắc sẽ lôi các anh uống rượu. Các anh cứ uống thoải mái, đến lúc đó em có thể lái xe đưa từng người về.”
Thời đại này cũng không có dịch vụ lái xe hộ, tuy có thể gọi người đến đón nhưng không tiện.
“Em thật chu đáo.” Sở Tuấn cười: “Anh không có ý đó đâu, quán bar đó có nhân viên phục vụ biết lái xe, uống say có thể đưa khách về. Chủ yếu là… quán bar mà, người ta hay nghĩ không đứng đắn. Em đi cùng anh thấy yên tâm hơn.”
Sở Tuấn vậy mà lại nghĩ xa như vậy.
Đây là để An Noãn đi giám sát.
“Em tin anh.” An Noãn nói: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Con người mà, muốn làm chuyện xấu, canh cũng chẳng được. Đàng hoàng tử tế, căn bản chẳng cần canh.
““Anh biết em tin anh nhưng anh vẫn muốn em đi cùng.” Sở Tuấn nghiêm túc nói: “Yên tâm, sẽ không về muộn đâu. Mai còn phải đi làm, cũng sẽ không uống say.”