An Noãn đang vô cảm dùng trí óc để bàn tán thì đột nhiên Hướng Hạo Nhiên dừng lại.
Sao không nói nữa?
An Noãn theo phản xạ nghiêng đầu nhìn qua.
Vừa nhìn, không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Hướng Hạo Nhiên vừa hay cũng nhìn qua, hai ánh mắt va vào nhau.
An Noãn suýt chút nữa đã đỏ mặt, có cảm giác như đang nói xấu người khác sau lưng rồi bị chính chủ bắt quả tang.
Tuy cô thực ra không mở miệng, chỉ là bàn tán trong lòng.
An Noãn đang định giả vờ bình tĩnh quay lại đọc sách thì Hướng Hạo Nhiên chủ động mở lời: “Tiểu An, hay là cô cũng qua đây nghe một chút?”
“Thôi.” An Noãn nói: “Tôi xem sách, các anh cứ nói chuyện.”
Đây không phải là chuyện gì vẻ vang, An Noãn cảm thấy mình và Hướng Hạo Nhiên thực ra không thân thiết đến thế.
“Tôi muốn nghe ý kiến của cô.” Hướng Hạo Nhiên nói: “Cô là con gái, có lẽ suy nghĩ không giống chúng tôi.”
Tối nay Hướng Hạo Nhiên là nhân vật chính, lại còn là một nhân vật chính buồn bã, anh ta đã mở lời mời nên An Noãn cũng không tiện từ chối.
Cô đành phải đặt sách xuống, cầm lon Coca đi qua.
Sở Tuấn ngồi ở chiếc sofa đơn bên cạnh, thấy An Noãn đi qua liền rất tự nhiên đứng dậy, vỗ vỗ.
An Noãn ngồi vào vị trí Sở Tuấn vừa ngồi, Sở Tuấn ngồi lên tay vịn sofa, tay đặt lên vai cô.
Rất tự nhiên, rất hài hòa.
Nhìn mà mọi người lại thở dài.
Chắc là dự xong đám cưới của Hướng Hạo Nhiên không bao lâu sẽ đến dự đám cưới của Sở Tuấn và An Noãn, tiền mừng cứ thế mà tặng, tặng đến mỏi tay.
“Rồi, nói đi.” Sở Tuấn mở lời, “Rốt cuộc là sao? Đính hôn thôi mà nghe như sắp có vụ án vậy?”
Hướng Hạo Nhiên lại uống một ngụm rượu, đặt mạnh xuống bàn.
“Cạch” một tiếng, làm mọi người giật mình.
Hướng Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Lang Nhược Ly nói… cô ta có thai rồi.”
Mọi người đều không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ có An Noãn còn khá bình tĩnh.
Hướng Hạo Nhiên lúc này như cái kính lúp soi xét từng chi tiết, lập tức hỏi An Noãn: “Tiểu An, sao cô không hề ngạc nhiên, lẽ nào đã biết rồi?”
An Noãn dở khóc dở cười.
Hướng Hạo Nhiên này tức đến điên rồi hay sao, nghe cái giọng kia, may mà cô là con gái, chứ không chẳng phải anh ta đang nghi ngờ cái thai trong bụng Lang Nhược Ly là của cô sao?
“Tôi không biết.” An Noãn nói: “Tôi không quen Lang Nhược Ly, chỉ là hôm nay dự tiệc đính hôn tôi cảm thấy cô ấy có chút cẩn thận, ngồi xuống đi lại rất cẩn thận. Hôn sự của hai người lại quyết định nhanh như vậy nên đoán cô ấy có thể có thai thôi.”
Đó là phản ứng bình thường của con người.
Khi một người đột nhiên kết hôn không báo trước, ai cũng sẽ đoán như vậy.
Một chuyện vốn cần thời gian chuẩn bị lại bị thúc đẩy vội vã.
Tại sao? Bởi vì không thể chờ được.
Đừng nói là Hướng Hạo Nhiên, nếu cô và Sở Tuấn mà giờ theo ý ông cụ Trạch bắt đầu chuẩn bị kết hôn ngay, thì cũng sẽ bị người ta đoán y như vậy.
Vì “cưới chạy bầu” nên mới vội vã
Hướng Hạo Nhiên gật đầu: “Cô quan sát quả nhiên tỉ mỉ, chẳng trách đội cảnh sát hình sự phải phá lệ tuyển cô.”
Chuyện này không phải là bí mật, vừa hay hôm nay nhân tiệc đính hôn của Hướng Hạo Nhiên, Sở Tuấn gặp được không ít bạn bè.
Anh không đến mức gọi điện từng người để khoe, nhưng đã gặp rồi, nhất là những người cũng quen An Noãn thì tất nhiên sẽ nhắc đến.
Dù gì sau khi An Noãn chính thức vào làm Sở Tuấn cũng định mời khách ăn cơm.
Đây là một chuyện lớn.
Giống như tiệc mừng con cái đỗ đại học của gia đình.
An Noãn ở Bắc Kinh có một công việc chính thức, đây là dấu hiệu hòa nhập với thành phố này, cũng là sự công nhận thêm về thân phận.
An Noãn bị khen có chút không nói nên lời.
“Anh nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” An Noãn nói: “Chúng tôi phân tích cho anh, biết đâu anh là người trong cuộc mê muội, chúng tôi là người ngoài cuộc sáng suốt hơn”
Mọi người liên tục gật đầu.
Hướng Hạo Nhiên nói: “Tôi và Lang Nhược Ly trước đây có quen nhưng không thân, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Tôi không thích cô ấy, cô ấy cũng chưa từng thích tôi. Ít nhất tôi chưa bao giờ cảm thấy cô ấy thích tôi.”
“Nửa tháng trước, một buổi tối, tôi tình cờ gặp cô ấy ở một khách sạn. Tối đó tôi và gia đình cãi nhau một chút, từ nhà ra ngoài tùy tiện tìm một khách sạn qua đêm.”
Ký ức của Hướng Hạo Nhiên có chút mơ hồ: “Vì tâm trạng không tốt nên tôi đã uống hơi nhiều rượu rồi đi ngủ. Ai ngờ nửa đêm Lang Nhược Ly vào phòng tôi.”
An Noãn nghe xong, luôn cảm thấy tình tiết này sao lại quen thuộc thế?
Có người miệng nhanh hơn não: “Hai người ngủ với nhau à?”
Đúng là bạn bè thân thiết, nếu không không thể hỏi thẳng như vậy.
“…” Hướng Hạo Nhiên lại phiền muộn uống một ngụm rượu: “Tôi cũng không biết, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy Lang Nhược Ly đã ngủ bên cạnh tôi, không mặc quần áo. Tôi… cũng không mặc quần áo.”
“Vậy không phải là ngủ với nhau rồi sao?”
“Nhưng tôi không có cảm giác gì…” Hướng Hạo Nhiên nói: “Hơn nữa hôm đó tôi uống rất nhiều rượu, say đến không biết gì. Các cậu nói xem, trong trạng thái đó có thể làm gì được không?”
Có thể thấy Hướng Hạo Nhiên bây giờ đã coi An Noãn là một nhân viên điều tra hình sự đủ năng lực, nếu không sẽ không nói những chuyện như thế này trước mặt một cô gái chưa chồng.
Sở Tuấn vẫn mạch lạc: “Tại sao Lang Nhược Ly lại xuất hiện trong phòng cậu?”
“Nói là… tôi không đóng cửa kỹ, cô ấy đi nhầm phòng.” Hướng Hạo Nhiên nói: “Tối đó cô ấy cũng uống không ít rượu, đã thuê phòng ở khách sạn. Phòng của cô ấy ở ngay cạnh phòng tôi.”
An Noãn im lặng lắng nghe.
Hướng Hạo Nhiên tiếp tục: “Chuyện đó lúc đó rất khó xử. Nhưng vì là cô ấy vào nhầm phòng, hai bên cũng chẳng nói rõ được gì, cô ấy liền bỏ chạy. Tôi nghĩ dù có quan hệ hay không thì cũng là ngoài ý muốn, không cần phải ràng buộc nhau nên từ từ cũng quên đi.”
Hướng Hạo Nhiên quả nhiên là người từng trải, cho nên sau khi xảy ra chuyện như vậy mới có thể bỏ qua.
Nói là từ từ bỏ qua nhưng chắc cũng không mấy ngày.
Dù gì từ lúc chuyện đó xảy ra đến giờ cũng chỉ mới hơn nửa tháng.
Chuyện này Hướng Hạo Nhiên đương nhiên không nói với ai, dù là quan hệ tốt đến đâu cũng không thể nói, phải giữ kín cả đời. Nếu không, anh thì không sao, dù sao cũng là một thiếu gia ăn chơi, nhưng đối với danh tiếng của Lang Nhược Ly thì là một đòn hủy diệt.
“Nhưng không ngờ 4 ngày trước nhà họ Lang tìm đến, nói… Lang Nhược Ly có thai rồi.” Giọng của Hướng Hạo Nhiên như đang mơ ngủ: “Nói là con của tôi, bắt tôi chịu trách nhiệm, hoặc là kết hôn hoặc là… kiện tôi tội cưỡng hiế/p.”
Sau đó Hướng Hạo Nhiên bị bố Hướng nhốt lại.
Hai nhà nhanh chóng bàn bạc hôn sự, trước tiên đính hôn để Lang Nhược Ly yên tâm rồi kết hôn.
Hướng Hạo Nhiên nói xong, nhìn mọi người.
“Nếu chuyện này thật sự là lỗi của tôi, là tôi uống say đi nhầm phòng, chạy vào phòng Lang Nhược Ly thì tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm. Đừng nói là kết hôn với cô ấy, dù là ngồi tù hay bị bắn tôi cũng chịu.” Hướng Hạo Nhiên phiền muộn nói: “Nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy có gì đó không đúng lắm…”