Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 298.




Nói rồi, hai người cùng nhìn ra con đường tối om và vắng tanh phía trước.

Họ đã kiểm tra mặt đường, trên đường không có dấu vết gì.

Không có xác mèo, chó, cũng không có vết máu, không có dấu chân, không có quần áo, giày dép rơi vãi. Hiện trường không có bất kỳ dấu vết nào đã va chạm với những vật khác.

Ô tô cũng chỉ có dấu vết đâm vào tường, không đâm vào bất kỳ vật gì khác.

Cùng với lời khai của người phát hiện hiện trường cũng xác nhận lúc đó chỉ có một chiếc xe, một người, không có tình huống nào khác.

Sở Tuấn nói: “Trong xe anh cũng đã kiểm tra, bên trong không có gì đáng ngờ.”

Hiện trường không có gì, suy luận cũng không thể lung tung.

Bây giờ chỉ có thể tạm thời cho rằng đây là một tai nạn.

Hướng Hạo Nhiên vì lý do không ai biết mà ra ngoài, khi đến đây đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bị kích động rồi đột ngột đánh lái, đâm vào tường.

Hai tiếng sau Sở Tuấn quay lại bệnh viện.

Hướng Hạo Nhiên vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.

Chỉ còn bố mẹ Hướng Hạo Nhiên ở ngoài phòng phẫu thuật, thấy Sở Tuấn quay lại liền vội vàng đứng dậy.

“Thế nào?” Sở Tuấn nói: “Tình hình của Hạo Nhiên thế nào rồi?”

“Vẫn đang phẫu thuật.” Mẹ Hướng lau nước mắt: “Bác sĩ nói vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm, người cũng vẫn chưa tỉnh, đã truyền mấy túi máu rồi.”

Không phải là tin tốt.

Nhưng vẫn đang cấp cứu, chứng tỏ người vẫn chưa chết, cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Nói xong tình hình của Hướng Hạo Nhiên, bố Hướng nóng lòng hỏi về chuyện tai nạn xe.

Sở Tuấn cũng kể lại sự thật.

Bố Hướng nghe xong liền nhíu mày.

Ông biết, với kinh nghiệm của Sở Tuấn, anh nói không phát hiện thì hiện trường thật sự không có dấu vết bất thường.

Nhưng trong lòng ông lại thực sự không cam tâm.

Sở Tuấn nói xong lại tiếp: “Chú Hướng, thực ra bây giờ vẫn chưa thể kết luận đây là một tai nạn. Tuy dấu vết hiện trường không nói lên điều gì nhưng bây giờ đúng là có hai điểm nghi vấn chưa giải thích được.”

“Là gì?”

Sở Tuấn nói: “Thứ nhất, vì sao Hạo Nhiên lại đột nhiên ra ngoài, cậu ấy định đi đâu? Thứ hai, trên đường không có ai, không có tình huống bất ngờ, vậy tại sao cậu ấy lại đột ngột đánh lái?”

Cả hai điểm này đều không hợp lẽ thường.

Serum chống nắng Vaseline
Chỉ cần một trong hai điều đó không xảy ra, tai nạn này đã không xảy ra.

“Đúng vậy, chuyện này thật sự rất khó hiểu.”

Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía phòng phẫu thuật.

Bố mẹ Hướng Hạo Nhiên tuy chưa đến mức già nhưng lúc họ sinh Hướng Hạo Nhiên đã không còn trẻ, bây giờ cũng đã 50 tuổi. Sức khỏe cũng không tốt lắm, mấy ngày nay vì hôn sự của Hướng Hạo Nhiên cũng chưa được nghỉ ngơi tử tế.

Tối nay lại xảy ra chuyện này lại thức trắng đêm, trông rất tiều tụy.

Sở Tuấn nghĩ một lát, nói: “Chú, dì, ca phẫu thuật này chắc sẽ còn lâu nữa mới xong. Hay là hai người tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, có tình hình gì cháu sẽ lập tức thông báo. Nếu không cứ thức như thế này, đợi Hạo Nhiên ra hai người cũng không chịu nổi.”

Bố mẹ Hướng Hạo Nhiên làm sao yên tâm được, đều không chịu rời đi.

Ngoài phòng phẫu thuật chỉ có những chiếc ghế lạnh lẽo.

Sở Tuấn nghĩ một lát, bèn đi tìm bác sĩ mượn một chiếc giường bệnh.

Giường bệnh đặt ngay trước cửa phòng mổ, mọi người khuyên can mãi mẹ Hướng mới chịu nằm nghỉ một chút.

Dù sao cũng là chờ, không rời khỏi phòng phẫu thuật là được, ít nhất cơ thể có thể thư giãn, mệt mỏi buồn ngủ cũng có thể nhắm mắt một lát.

Sở Tuấn nói nhỏ với An Noãn: “Anh tạm thời không tiện đi, em cũng về nghỉ ngơi trước đi. Đợi Hạo Nhiên ra khỏi phòng phẫu thuật, xem tình hình rồi anh sẽ gọi điện cho em.”

An Noãn nghĩ một lát.

Điều tra án, cô đi theo không có vấn đề gì.

Nhưng cô và Hướng Hạo Nhiên không phải họ hàng thân thích, ở đây thức đêm chờ anh ta ra khỏi phòng phẫu thuật quả thực là không cần thiết.

“Em cũng không vội về.” An Noãn nói: “Em vừa thấy bên cạnh bệnh viện có một khách sạn.”

“Đúng vậy.”

“Em đến khách sạn thuê một phòng nghỉ ngơi, nếu có chuyện gì cũng có thể kịp thời qua.”

Sở Tuấn nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ sáng, bây giờ về cũng không ngủ được mấy tiếng, cũng ngủ không yên.

Hơn nữa, về nhà là phải lái xe.

Tuy kỹ thuật lái xe của An Noãn rất tốt nhưng vừa trải qua một vụ tai nạn xe thảm khốc của Hướng Hạo Nhiên, Sở Tuấn cũng không muốn An Noãn lái xe lúc nửa đêm, cảm thấy không yên tâm.

“Được.” Sở Tuấn nói: “Anh đưa em qua.”

“Không cần, em tự qua là được.” An Noãn nói: “Ở ngay bên cạnh, em đi bộ qua là được.”

Trong thời gian trấn áp tội phạm, an ninh ở Bắc Kinh khá tốt, tuy là ban đêm nhưng không đi vào những nơi hẻo lánh, cũng không có gì nguy hiểm.

An Noãn chào bố mẹ Hướng Hạo Nhiên rồi đến khách sạn thuê một phòng nghỉ ngơi.

Đêm nay thật quá mệt mỏi.

An Noãn nằm trên giường, khó tránh khỏi xem xét lại chuyện này.

Cuối cùng đưa ra một kết luận.

Con người tốt nhất đừng có quá nhiều vấn đề tình cảm. Chuyện của Hướng Hạo Nhiên tuy hiện tại không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh liên quan đến vị hôn thê của anh ta, nhưng lại mơ hồ cho người ta một cảm giác rằng từ sau lần đó, mọi chuyện đều không còn suôn sẻ.”

“Phải làm một người thủy chung, nếu không sẽ bị xui xẻo bám lấy.”

An Noãn, một nhân viên chuyên nghiệp đã làm điều tra hình sự ở kiếp trước và kiếp này, vậy mà lại đưa ra một lý thuyết nhân quả báo ứng như vậy rồi đi ngủ.

Ngày mai là ngày đầu tiên cô báo danh, phải đi làm.

Sở Tuấn là đội trưởng, có thể xin nghỉ buổi sáng nhưng cô thì không được.

Tuy mọi người đều biết cô là hôn thê của Sở Tuấn nhưng đó là quan hệ cá nhân.

Việc riêng là việc riêng, việc công là việc công.

Sở Tuấn có thể vì tai nạn của bạn mình mà xin nghỉ để xử lý, không ai nói gì.

Nếu cô cũng viện cớ bạn của Sở Tuấn gặp chuyện mà không đi làm vậy còn ra thể thống gì? Phạm tội còn không liên đới, chẳng lẽ xin nghỉ mà cũng phải kéo theo?

An Noãn lúc đăng ký đã dặn trước với lễ tân.

Lễ tân có dịch vụ gọi dậy.

Nhưng chưa đợi lễ tân đến gọi dậy thì Sở Tuấn đã đến.

Sở Tuấn xuất trình giấy tờ để lễ tân đến mở cửa rồi vào phòng.

An Noãn vẫn đang ngủ.

Lúc cô tỉnh thì rất nhạy bén nhưng lúc ngủ rồi thì không. Về mức độ cảnh giác không thể so với Sở Tuấn được.

Cho đến khi Sở Tuấn đi đến bên giường vẫn chưa tỉnh.

Cho đến khi Sở Tuấn ngồi xuống bên giường, cho người đẹp đang ngủ một nụ hôn buổi sáng, An Noãn mới… “bốp” một cái đẩy người ra.

Hoàng tử tủi thân rồi.

An Noãn cảm thấy mình hình như đã đánh trúng cái gì đó, mở mắt ra.

“Sao anh lại đến đây?” An Noãn nói: “Sao lại ngồi trên đất?”

Sở Tuấn chỉ có thể mỉm cười ngượng ngùng nhưng vẫn lịch sự.

“Anh mang bữa sáng cho em, qua đây gọi em dậy.” Sở Tuấn nói: “Đừng quên, hôm nay là ngày đầu tiên em báo danh.”

“…”

An Noãn vừa lồm cồm ngồi dậy, vừa hỏi:
“Hướng Hạo Nhiên sao rồi?”

“Đã ra khỏi phòng phẫu thuật.” Sở Tuấn nói: “Bác sĩ nói mạng thì giữ được rồi nhưng người vẫn chưa tỉnh. Không biết khi nào sẽ tỉnh.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận