Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 299.




“Vậy thì tốt rồi.” An Noãn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đã đâm xe thảm như vậy, dù thế nào đi nữa, giữ được mạng là ưu tiên hàng đầu. Còn chuyện có tỉnh lại không, có biến chứng gì không, có hồi phục được hay không, có thể khỏe mạnh trở lại hay không, đó đều là những chuyện phải tính sau.

Sở Tuấn lần lượt bày bữa sáng đã mua lên bàn.

“Mau rửa mặt rồi ra ăn sáng.” Sở Tuấn nói: “Quan hệ của anh và Hướng Hạo Nhiên vẫn luôn tốt, cậu ấy xảy ra chuyện lớn như vậy anh cũng không thể ngồi yên. Hôm nay anh phải xử lý chuyện của cậu ấy nên không thể đi làm cùng em.”

“Không sao.”

An Noãn ngồi bên bàn gõ một quả trứng luộc trà.

“Em đi làm chứ không phải đi du lịch, không cần anh đi cùng. Hơn nữa em cũng không phải thật sự đi làm ngày đầu, người trong cục em đều quen. Nếu không có án em sẽ tra cứu hồ sơ cũ, xem sách. Nếu có án sẽ nghe theo sự sắp xếp của phó đội trưởng Giang.”

Tốt ở chỗ này.

Tuy hôm nay là ngày đầu tiên An Noãn có thân phận chính thức nhưng cô trước đó đã ở cục một thời gian.

Từ cục trưởng, phó cục trưởng đến cô bếp, chú gác cổng cô đều quen cả. Có muốn lo lắng cũng không biết lo cái gì.

“Được.” Sở Tuấn nói: “Anh đưa em qua.”

“Không cần.” An Noãn nói: “Em tự đi là được.”

“Anh đưa em.”

Sở Tuấn nói: “Anh đưa em đến cục rồi để xe lại đó, anh về nhà lấy xe khác.”

Chiếc xe họ đang lái là chiếc xe địa hình mà An Noãn thích.

Trước đó Sở Tuấn đã đưa cho An Noãn một chiếc xe nhưng không phải chiếc này. Sau đó bị tai nạn, vừa hay cũng biết An Noãn thích xe địa hình liền đưa luôn chiếc này cho cô.

Giờ mỗi khi hai người ra ngoài đa phần cũng dùng xe này chứ không dùng xe Sở Tuấn thường chạy.

“Không cần đâu.” An Noãn nói: “Xe anh giữ lại đi, hôm nay anh chắc chắn phải chạy tới chạy lui, không có xe bất tiện. Em đi xe buýt là được, cũng tiện mà.”

“Không tiện đâu.” Sở Tuấn kiên trì: “Nghe lời anh.”

Thật là gia trưởng.

An Noãn bĩu môi.

“Nghe anh, anh đưa em đi làm rồi đậu xe ở đơn vị.” Sở Tuấn nói: “Noãn Noãn, em có biết tại sao anh lại đưa đón em, anh lại tặng xe cho em không?”

“Để em tiện hơn chứ sao.” An Noãn nghĩ một lát rồi đáp: “Vì anh thích em.”

Cô không phải kiểu người sống trong hạnh phúc mà không biết trân trọng, đương nhiên hiểu tất cả đều vì yêu.

Điều này còn không rõ ràng sao?

 

Dù Sở Tuấn có tiền có xe cũng không phải là tùy tiện vung vãi khắp nơi.

“Đương nhiên, đây là lý do chính.” Sở Tuấn nói: “Còn một lý do nữa.”

“Là gì?”

“Vì em quen.” Sở Tuấn nói: “Lái xe ra ngoài, lái xe đi làm, anh nghĩ đây là một phần cuộc sống hàng ngày mà em quen thuộc chứ không phải là cố ý khoe khoang. Nếu ngay cả cuộc sống hàng ngày quen thuộc anh cũng không thể để em có được, anh sẽ cảm thấy có lỗi.”

Thói quen kỳ lạ.

An Noãn cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể nghĩ: yêu là cảm giác luôn thấy mình chưa đủ tốt.

Thực ra cô cũng không quen lái xe, trước đây đi làm có khi lái xe, có khi đi tàu điện ngầm, xe buýt. Chỉ là phương tiện giao thông công cộng hiện tại quả thực còn chưa tiện lắm.

Vài năm nữa Sở Tuấn sẽ biết. Thực ra lái xe không phải là lựa chọn tối ưu, vì kẹt xe lắm.

Ăn cơm xong, Sở Tuấn vẫn kiên trì đưa An Noãn về cục.

Làm việc trước một tháng có lợi là, hoàn toàn không có cảm giác xa lạ. Cái hại là, cũng không có chút cảm giác mới mẻ nào.

Không chỉ An Noãn không có cảm giác mới mẻ, mọi người cũng không có cảm giác mới mẻ.

Cô với đơn vị giống như vợ chồng lâu năm vậy.

An Noãn vào văn phòng đội cảnh sát hình sự chào hỏi mọi người.

Hôm qua đã chào mừng rồi, hôm nay không cần phải đặc biệt chào mừng nữa.

Điểm khác biệt duy nhất là bây giờ trong văn phòng cô có một bàn làm việc của riêng mình.

Trước đây rất tự do.

Hoặc là ở thư viện, hoặc là ở văn phòng của Sở Tuấn, hoặc là xem chỗ nào không có người thì ngồi đó, nhưng không có một chỗ cố định.

Bây giờ có rồi.

Còn có một điều đáng mừng nữa.

Từ tháng sau cô có lương.

Một tháng 40 tệ.

Nói đến lương, ban đầu An Noãn khá phấn khởi.

Dù sao có thể có một công việc chính thức, ổn định, nhận lương cố định, đây là một cột mốc đánh dấu việc đứng vững ở địa phương này.

Sau đó cô biết được — mỗi tháng 40 tệ.

Lập tức… chán nản.

Khi đó Sở Tuấn rất ngạc nhiên.

“Sao vậy, em không hài lòng với mức lương này à? Cảm thấy ít quá?”

Ở Bắc Kinh 50 tệ một tháng đương nhiên không nhiều nhưng cũng không ít. Dù sao An Noãn cũng là mới vào làm, mọi thứ đều là thấp nhất, sau này còn sẽ tăng.

Cấp bậc của Sở Tuấn, một tháng được 120 tệ.

Hiện tại, lương cả nước đều thấp, người chỉ kiếm được mười mấy tệ thì rất nhiều, vài chục tệ đã là cao. Huống chi cảnh sát hình sự là tuyến đầu, công việc vất vả nguy hiểm, lương thường cao hơn cả cán bộ hành chính cùng cấp.

“Cũng không phải là chê ít.” An Noãn rối rắm nói: “Thực ra mức lương này không ít, chỉ là… haiz, anh không hiểu. đâu”

Dù là 50 tệ hay 120 tệ, sống bằng lương đều phải tính toán chi tiêu. Hơn nữa dù có tính toán thế nào cũng không thể có được điều kiện sống như hiện tại.

Chỉ riêng hai chiếc xe ở nhà, cả đời không ăn không uống cũng không mua được.

An Noãn mang theo sự mong đợi vào mức lương 50 tệ, hạ quyết tâm: Phải kiếm tiền.

Sử dụng cách đơn giản và thẳng thắn trước.

Hôm đó cô nghiêm túc nói với Sở Tuấn: “Cho em mượn chút tiền.”

Sở Tuấn không để tâm: “Không phải đã nói với em rồi sao, trong tủ có tiền, cần thì cứ lấy. Mượn gì mà mượn, em còn định viết giấy nợ cho anh à.”

Trong tủ ở căn hộ ba phòng có một cái két sắt. Ngay khi chuyển vào Sở Tuấn đã nói mật khẩu cho An Noãn.

Trong két có mấy vạn tệ để phòng khi cần thiết. Còn có một cuốn sổ tiết kiệm nữa, trong đó cũng có tiền.

Mà đó chỉ là phần nhỏ, cô biết — phần lớn tiền còn ở nhà cũ.

Két sắt thường không mở, tiền lẻ thì để trong ngăn kéo, chi tiêu hằng ngày lấy ở đó, ai cần dùng thì lấy, không cần phải nói.

Sở Tuấn thỉnh thoảng lại bỏ thêm vào, hoặc khi lãnh lương, có tiền lẻ thì tiện tay bỏ vào.

Ngày đầu tiên chuyển vào Sở Tuấn đã nói với An Noãn.

Cần tiền thì cứ lấy, không cần nói với anh, cũng không cần ghi sổ. Không cần giống như những gia đình bình thường, một gói đường, một gói muối đều phải ghi lại, cuối tháng tính toán chi tiêu.

Lúc đó An Noãn còn trêu Sở Tuấn.

“Anh không sợ em lấy hết tiền của anh à?”

“Em không thể nông cạn như vậy.” Sở Tuấn nói: “Nếu em thích tiền đến thế, chỗ này được bao nhiêu? Giữ chặt anh còn được nhiều hơn.”

“Vậy anh không sợ em tiêu tiền bừa bãi sao?”

“Không sợ, em không phải là người tiêu tiền bừa bãi, tiền em tiêu đều là tiền đáng tiêu.” Sở Tuấn khá tự tin.

Tuy quan niệm của An Noãn về số tiền có khác người bình thường, nhưng cô thực sự không tiêu xài bừa bãi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận