Sở Tuấn đã nói như vậy, chứng tỏ nơi này thật sự rất đáng sợ.
Nhưng An Noãn tuyệt đối sẽ không sợ.
Điều có thể khiến cô sợ hãi chỉ là những nguy hiểm về mặt vật lý.
Nhưng Sở Tuấn tuyệt đối sẽ không đưa cô đến một nơi có nguy hiểm đến tính mạng, cái mà anh nói là sợ hãi chỉ có thể là sợ hãi trong tâm lý.
“Được.”
An Noãn nói: “Nhưng em cũng đi xe đến, anh dẫn đường phía trước đi, em lái xe theo anh.”
Hai chiếc xe, không thể để một chiếc ở đây. Nếu không lát nữa lại phải quay lại lấy rất phiền phức.
Nhưng Sở Tuấn nói: “Chỗ đó không dễ đi, chúng ta đi xe địa hình đi. Chiếc còn lại cứ để ở đây, mai anh cho người đến lấy, hoặc lúc chúng ta về đi ngang qua rồi lái đi.”
“Được thôi.”
Nơi phải đi xe địa hình, con đường đó chắc là thật sự không dễ đi.
An Noãn ngồi vào ghế phụ của chiếc xe địa hình.
Sở Tuấn lái xe, lên đường.
Trên đường, Sở Tuấn hỏi trước: “Ngày đầu tiên đi làm cảm thấy thế nào?”
“Chẳng có gì mới mẻ.”
Sở Tuấn bật cười ha hả.
“Anh có một cảm giác kỳ lạ.”
“Cảm giác gì?”
Sở Tuấn nói: “Tuy thời gian em đi làm cộng lại cũng chẳng được mấy ngày nhưng anh luôn có cảm giác em giống như đã đi làm nửa đời người rồi vậy, chính là cái kiểu một lão làng đầy kinh nghiệm.”
An Noãn cứng đờ người.
Sở Tuấn dùng từ ngữ gì thế này.
Tuy miêu tả rất chính xác nhưng đâu thể nói trắng ra như vậy.
“Nói bậy bạ.” An Noãn nói: “Em rõ ràng là một đồng chí tốt có 12 phần nhiệt huyết với công việc.”
“Phải phải, là một đồng chí tốt.” Sở Tuấn nói: “Em nói đến chuyện này, anh cũng có vài ý tưởng.”
“Ý tưởng gì.”
“Tuy trình độ văn hóa của em hiện tại không cao nhưng nhiệt huyết học tập, tự giác chủ động của em là điều ai cũng thấy rõ. Điểm này mọi người đều phục, không ai phản bác cả.”
“Ừm, vậy thì sao?”
Sở Tuấn nói: “Trong đội chúng ta, mọi người ít hứng thú với việc học văn hóa, thậm chí còn lười, coi thường. Vừa hay, lấy em làm tấm gương điển hình, kích th/ích họ một chút, học hành cho đàng hoàng. Người ta nói sức mạnh của tấm gương là vô tận, em chính là tấm gương sống.”
Để một người đang học cấp hai làm tấm gương học tập cho mọi người?
An Noãn cảm thấy điều này thật quá vô lý.
Nhưng Sở Tuấn lại thấy được, vì trong đội cảnh sát hình sự mọi người nể phục ai, xem thường ai đều dựa vào thực lực để nói chuyện. An Noãn không thể dùng võ lực để khuất phục mọi người nhưng tuyệt đối có thể dùng kết quả thi cử để khuất phục mọi người.
“Anh nói được thì được thôi.” An Noãn nói: “Em cũng đã cân nhắc rồi, tâm lý học trong điều tra hình sự sau này rất hữu ích, em muốn sau này tiếp tục học sâu hơn, có thể cân nhắc học chuyên ngành này.”
Kiếp trước chỉ là học qua loa, kiếp này có thể cân nhắc phát triển theo hướng này.
“Được, em thấy ổn là được.” Sở Tuấn nói: “Anh vẫn nói câu đó, em muốn đi làm thì đi làm. Em không muốn đi làm thì không đi làm. Nếu em muốn đi học thì đi học. Anh đều ủng hộ em, hơn nữa, không phải là ủng hộ bằng lời nói suông mà là có thể dùng hành động thực tế để ủng hộ.”
Chi tiền, tìm trường học, tìm tài liệu, tìm mối quan hệ, Sở Tuấn đều có thể làm.
An Noãn rất vui.
Vạn lần không ngờ tới, kiếp này, cô ngược lại lại có cơ hội lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn.
Hai người trò chuyện vài câu về tình hình đi làm hôm nay của An Noãn rồi nói đến chuyện của Hướng Hạo Nhiên.
An Noãn nói: “Tình hình của Hướng Hạo Nhiên thế nào, đã tra ra được gì chưa?”
“Ừm, tra ra rồi.” Sở Tuấn nói: “Hướng Hạo Nhiên thực ra không khó tra. Cứ theo quy trình phá án của đội cảnh sát hình sự chúng ta, nếu có khả năng bị mưu sát sẽ có vài hướng chính.”
Giết người vì tình.
Báo thù.
Vì tình cảm hoặc vì tiền tài.
Sở Tuấn nói: “Đầu tiên điều tra vị hôn thê của cậu ta là Lang Nhược Ly, tạm thời không có điểm đáng ngờ nào. Sau khi Hướng Hạo Nhiên gặp tai nạn, vị hôn thê của cậu ta đến xem một chút, rồi về. Lúc đó anh không có ở đó, nhưng theo lời mẹ của Hạo Nhiên, cô ấy chỉ tỏ ra rất kinh ngạc chứ không thấy quá đau buồn.”
Đây cũng là điều hợp lý.
Hướng Hạo Nhiên và vị hôn thê Lang Nhược Ly của anh ta làm gì có tình cảm chứ?
Hướng Hạo Nhiên đối với Lang Nhược Ly chẳng có mấy lời tốt đẹp. Trước đây không có giao tình gì, sau này bị ép cưới, trong lòng luôn có tâm lý chống đối, không nói lời ác ý với nhau đã là rất kiềm chế rồi.
Còn về Lang Nhược Ly cũng không thể nào thích Hướng Hạo Nhiên.
Nếu thích, theo đuổi không thành, sau đó tìm cách ép cưới, quy trình này cũng không có gì sai.
Nhưng cô ta căn bản không có quá trình theo đuổi này.
Trực tiếp ép cưới? Đây gọi là loại thích gì chứ?
Ngay cả Hướng Hạo Nhiên đối với An Noãn, rõ ràng biết là quá vô lý cũng còn có một quá trình theo đuổi không thành. Chứ không có chuyện vừa đến đã dùng thủ đoạn ép cưới.
Vì vậy, giết người vì tình tạm thời được loại trừ, Lang Nhược Ly cũng không bị liệt vào danh sách nghi phạm.
“Sau đó là giết người báo thù.” Sở Tuấn nói: “Anh đã tra tình hình kinh tế của Hướng Hạo Nhiên trong năm nay.”
Điều tra một người không phải nghi phạm mà lại là “anh em” vốn dĩ là không ổn. Nhưng Sở Tuấn đã thẳng thắn nói với bố Hướng rằng — Nếu chú nghi con trai mình bị hại, muốn điều tra kỹ vụ này thì phải làm theo cách của cháu.
Trong trường hợp không có manh mối về nghi phạm, chỉ có thể bắt đầu từ chính bản thân Hướng Hạo Nhiên, nói cách khác là phải điều tra Hướng Hạo Nhiên một cách triệt để.
Gặp gỡ ai, giao dịch tiền bạc với ai, từng đi đâu không thích hợp… Nếu có chuyện gì mờ ám, sẽ bị điều tra ra hết.
Đương nhiên, hiện tại là Sở Tuấn đang điều tra riêng.
Nếu bố Hướng báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra thì cũng là quy trình như vậy.
Sở Tuấn vốn nghĩ bố Hướng sẽ do dự một chút, dù sao gia đình làm ăn, ít nhiều cũng có những chuyện không thể để người khác biết.
Không ngờ bố Hướng lại đồng ý không chút do dự.
Để Sở Tuấn toàn quyền điều tra.
An Noãn liền hỏi: “Anh tra ra Hướng Hạo Nhiên có vấn đề về kinh tế? Có khoản tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc?”
Hướng Hạo Nhiên không phải là có tài sản bất chính gì chứ?
Vậy lúc trước khi anh ta tỏ tình với cô, còn nói gì mà chia một nửa cổ phần. Chẳng lẽ lúc đó đã có ý định kéo cô xuống nước sao?
Chiếc xe trong đêm tối càng đi càng hoang vắng, càng đi càng hẻo lánh.
Cứ thế này, sắp ra khỏi khu vực thành phố rồi.
Sở Tuấn nói: “Không có, không phải là tài sản không rõ nguồn gốc. Ngược lại, là những khoản chi tiêu không rõ lý do.”
Càng thú vị hơn.
Sở Tuấn nói: “Năm nay, vào tháng 2, tháng 4, và tháng 7, Hướng Hạo Nhiên lần lượt có ba khoản chi lớn. Ba khoản tiền này cộng lại cũng 15 vạn.”
Mười lăm vạn, ở thời đại này là một số tiền khổng lồ.
Cho dù Hướng Hạo Nhiên có tiền, thì bỏ ra số tiền này cũng là rất lớn.
Sở Tuấn nói: “Em biết Hướng Hạo Nhiên làm kinh doanh, thông thường các khoản giao dịch lớn đều phải thông qua tài vụ công ty, có ghi chép. Nhưng mấy khoản tiền này đều là cậu ta trực tiếp lấy đi.”
An Noãn đoán: “Anh ta… không phải là dính bẫy ‘mỹ nhân kế’, lấy đi để dỗ dành cô gái nào đó vui vẻ chứ?”