Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 304.




“Không phải.” Sở Tuấn nói: “Ba khoản chi tiêu này anh đã hỏi nhân viên công ty của cậu ta, cũng đã hỏi bố mẹ cậu ta, không một ai biết. Những người bạn thân của cậu ta, một số cũng là bạn của anh, tụi anh cũng đã thảo luận, trong khoảng thời gian đó cậu ta không qua lại với người nào đặc biệt, số tiền này chắc không phải tiêu vào bạn gái.”

Về mặt này, Sở Tuấn vẫn hiểu Hướng Hạo Nhiên.

Hướng Hạo Nhiên có chút phong lưu, là một thiếu gia đào hoa, bên cạnh không thiếu phụ nữ.

Nhưng không có mối quan hệ lộn xộn nào.

Ví dụ như gái làng chơi, Hướng Hạo Nhiên không dám dính vào.

Thời đại này tuy tư tưởng của mọi người đã thoáng hơn so với trước đây nhưng cũng chỉ thoáng ở mức độ hạn chế.

Nếu nói tìm bạn gái hẹn hò thì không có vấn đề gì. Tự do yêu đương cũng được công nhận.

Hẹn hò một thời gian không kết hôn mà chia tay cũng bình thường.

Tóm lại, đều là đôi bên tình nguyện, lấy hôn nhân làm mục đích, thì nam nữ qua lại là chuyện chấp nhận được.

Sở Tuấn và An Noãn trước đây, cũng là kiểu qua lại với mục đích kết hôn. Ông cụ ở tuổi này cũng rất cởi mở, không hề nói rằng hai người qua lại là phải kết hôn.

Hợp nhau thì cưới, nếu không hợp cũng không ép buộc.

Những cô gái thay đổi liên tục bên cạnh Hướng Hạo Nhiên đều là đối tượng hẹn hò của anh ta.

Tuyệt đối không có chuyện hẹn hò cùng lúc vài đối tượng, hoặc quen biết ngày đầu đã phát sinh quan hệ thân mật, nhìn chung vẫn còn trong khuôn khổ.

“Vậy… số tiền này tiêu xài rất kỳ lạ.”

“Đúng.” Sở Tuấn nói: “Thế là anh lại tra ngược về trước, tra một hồi lại thấy kỳ lạ hơn. Anh phát hiện, Hướng Hạo Nhiên từ hiện tại trở về trước, 3 năm nay, mỗi năm đều có những khoản chi tương tự. Số tiền đều khá lớn nhưng không rõ đi đâu. Lúc đó anh đã nghi ngờ, có phải cậu ta bị uy h**p tống tiền không.”

Một năm chi tiêu mười vạn, số tiền này Hướng Hạo Nhiên không phải không lấy ra được, nhưng anh ta lấy ra số tiền này cũng khá chật vật.

Dù sao cũng là mười mấy vạn, không phải con số nhỏ.

Những khoản tiền này đều được lấy từ công ty do anh ta tự mở, tuy bố Hướng sẽ không cử người đến kiểm tra sổ sách của anh ta nhưng kế toán công ty biết về khoản tiền này, lỡ như có ngày nào đó lỡ miệng nói ra với bố Hướng thì sẽ rất phiền phức.

An Noãn nói: “Sở Tuấn, có phải anh quan tâm đến Hướng Hạo Nhiên chưa đủ nhiều không?”

Đây là lời gì vậy.

Sở Tuấn vô cùng cạn lời.

“Anh đối xử với cậu ta còn chưa đủ tốt sao? Nếu là người khác, chỉ riêng cái màn bám riết lấy em của cậu ta, anh đã đánh cho cậu ta nửa tháng không xuống được giường rồi”

“Em không nói chuyện đó.” An Noãn nói: “Ý em là, anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Hướng Hạo Nhiên là anh em tốt của anh. Nếu anh ta bị tống tiền uy h**p, lẽ ra phải nói cho anh biết đầu tiên, tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng anh lại không biết chuyện này, rõ ràng là anh không cho anh ta đủ cảm giác an toàn.”

Tình yêu không đủ, cảm giác an toàn mới không đủ.

Sở Tuấn hừ một tiếng.

 

“Có khả năng nào chuyện này là do Hướng Hạo Nhiên tự mình đuối lý nên không dám nói cho anh biết không? Anh ta sợ sau khi nói cho anh, anh sẽ bắt anh ta.”

Sở Tuấn tuyệt đối là người giúp lý không giúp thân, bất kể là ai, nếu phạm pháp cũng không thể bao che.

An Noãn nói: “Cũng… không phải không có khả năng này. Nhưng Hướng Hạo Nhiên là bạn của anh, em hy vọng không xảy ra chuyện như vậy.”

Nếu Hướng Hạo Nhiên tỉnh lại từ cơn hôn mê lại phải đi tù thậm chí có thể còn thảm hơn. Trong lòng Sở Tuấn cũng sẽ không dễ chịu.

Sở Tuấn chỉ thở dài một hơi.

“Đến nơi em sẽ biết.”

Chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ.

Nơi này hoang vắng, thật sự hoang vắng.

An Noãn mở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, đột nhiên nói: “Nơi này hình như em đã từng đến.”

“Ừ, đã từng đến, lúc đó là đi ngang qua. Lúc chúng ta về Đông Lai đã đi qua đây.”

Đi ngang qua chỉ là liếc nhìn một cái mà thôi.

Đây là một nghĩa trang.

Hoặc nói, không hẳn là một nghĩa trang, chỉ là vài gò mộ.

Bây giờ nhà nước vẫn chưa yêu cầu phải hỏa táng, đa số người ta quan niệm rằng chết phải có toàn thây, phải được chôn cất an lành. Đặc biệt là ở nông thôn, người thân qua đời vẫn phải cho vào quan tài rồi hạ huyệt.

Thường được chôn ở núi hoang hoặc chôn trong đất nhà mình.

Nơi này chính là một ngọn núi hoang.

An Noãn nhớ lại cảnh tượng trở về quê, không khỏi nói: “Lại đào mộ à?”

“Cái gì mà lại đào mộ chứ.” Sở Tuấn nói: “Lần trước chúng ta cũng có đào mộ đâu? Lần này cũng không đào mộ.”

Không đào mộ thì tới làm gì?

Sở Tuấn không trả lời, vì đã đến nơi.

Chiếc xe từ từ dừng lại trước một gò đất nhỏ.

Trong ruộng của nông dân, một gò đất như vậy chính là một ngôi mộ.

Phía trên được đổ xi măng thành một ngôi nhà nhỏ hoặc hình dạng một ngôi miếu. Phía trước dựng một tấm bia.

Trên bia khắc tên, mỗi dịp lễ tết được hưởng hương khói.

Còn được hưởng bao nhiêu, có được chăm sóc gọn gàng hay không thì phải xem con cái có hiếu thảo hay không.

Xuống xe, lấy đèn pin ra.

Sở Tuấn nói: “Cẩn thận dưới chân, em đi theo anh.”

An Noãn cũng lấy đèn pin ra.

Vừa soi đường vừa nắm tay Sở Tuấn đi vào ruộng.

Đi được một lát, đến một gò đất giữa ruộng, cũng chính là một ngôi mộ.

Sở Tuấn chiếu đèn pin vào tấm bia mộ, nói: “Em xem trên đó khắc gì.”

An Noãn giơ đèn pin soi, lia qua một cái.

Chỉ một cái lia đó thôi đã thấy lạnh sống lưng.

Tuy An Noãn thật sự không nhát gan nhưng lần này cũng cảm thấy kinh hãi.

Tấm bia mộ này là một bia mộ đôi.

Chính là mộ hợp táng.

Thường là vợ chồng hợp táng.

Trên bia mộ cũng khắc tên hai người.

Nếu một bên qua đời, một bên còn sống. Một số người sẽ chôn người đã khuất trước vào mộ, trên bia mộ khắc tên hai người, nhưng tên người sống sẽ được tô mực đỏ.

Đợi đến khi người kia qua đời mới chôn vào mộ.

Trên tấm bia mộ này khắc tên hai người.

Một cái tên trông giống tên nữ, tên là Tiêu Vũ Hoa, còn lại là tên một người đàn ông.

Hướng Hạo Nhiên.

“Đây… đây là trùng họ trùng tên thôi đúng không?” An Noãn không khỏi nói: “Anh đừng nói đây chính là Hướng Hạo Nhiên đấy.”

“Là cậu ta.” Sở Tuấn nói: “Em xem, trên bia mộ này có ghi ngày tháng năm sinh. Tuy tên Hướng Hạo Nhiên cũng không quá phức tạp, có khả năng trùng tên trùng họ. Nhưng sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, lại cùng tên như thế này thì quá trùng hợp rồi.”

An Noãn không biết nên nói gì.

Đúng là trùng hợp.

Hơn nữa, tên của Hướng Hạo Nhiên tuy bình thường nhưng họ Hướng của anh ta không phải là họ lớn, không phải những họ như Trương, Vương, Lưu, Lý, tìm một người họ Hướng trùng tên không phải dễ.

“Đây là ý gì?” An Noãn không kìm được hỏi: “Anh nghĩ người trên bia mộ này chính là Hướng Hạo Nhiên, có người đã dùng tà thuật gì đó để hãm hại anh ta? Mà làm sao anh tìm được nơi này, chẳng lẽ là đi ngang thì tình cờ thấy?”

“Tất nhiên là không, làm sao có thể.”

Sở Tuấn nói: “Gia đình của người trên bia mộ này chính là gia đình mà Hướng Hạo Nhiên đã đưa tiền cho những năm qua.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận