Có người đã lắp đặt thứ gì đó trên bức tường này để Hướng Hạo Nhiên nhìn thấy rồi dẫn đến tai nạn.
Nhưng người này là ai thì không dễ đoán.
Có liên quan đến nhà họ Tiêu không?
Nếu không liên quan đến nhà họ Tiêu thì sẽ là ai?
“Rất kỳ lạ.” An Noãn nhìn màn đêm sâu thẳm: “Em phát hiện những chuyện xảy ra với Hướng Hạo Nhiên đều rất kỳ lạ nhưng lại không tra ra được gì.”
“Đừng nghĩ nhiều quá, chuyện này anh sẽ tiếp tục điều tra.” Sở Tuấn nói: “Biết đâu sáng mai Hướng Hạo Nhiên sẽ tỉnh lại.”
Tỉnh lại rồi thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Sở Tuấn quả là có lời vàng ý ngọc, sáng sớm hôm sau Hướng Hạo Nhiên thật sự đã tỉnh.
Bảy giờ sáng, Sở Tuấn còn chưa ra khỏi nhà, An Noãn cũng chưa kịp đi làm thì điện thoại reo.
Sở Tuấn bắt máy, giọng cao lên: “Tỉnh rồi à?”
An Noãn còn chưa kịp đặt chiếc ly trên tay xuống đã vội vàng chạy qua, ghé tai vào nghe.
Trong điện thoại là giọng nói xúc động của bố Hướng.
“Tỉnh rồi, vừa mới tỉnh, chú liền gọi cho cháu ngay.” Giọng bố Hướng nghẹn ngào: “Bác sĩ nói tỉnh lại là sẽ khỏe. Cứ từ từ dưỡng bệnh, nếu dưỡng tốt có thể không để lại di chứng, chỉ có thể là phải nằm trên giường một năm rưỡi.”
“Gãy xương còn phải mất 100 ngày huống hồ là tai nạn xe nghiêm trọng như vậy.” Sở Tuấn an ủi bố Hướng: “Tỉnh lại là tốt rồi. Hạo Nhiên còn trẻ, sức khỏe cũng tốt, sẽ nhanh chóng bình phục thôi.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Cúp điện thoại, Sở Tuấn nói: “Anh đến bệnh viện xem sao. Hạo Nhiên đã tỉnh rồi, nhiều chuyện sẽ dễ hỏi hơn.”
An Noãn phải đi làm nhưng cô cũng thực sự tò mò.
“Em cũng muốn đi.” An Noãn nói: “Nhưng… em mới đi làm ngày thứ hai…”
Cô cảm thấy buồn bực.
Quả nhiên đi làm sẽ không còn thoải mái, tự do nữa.
“Không sao đâu.” Sở Tuấn nói: “Anh nói với Giang Tiếu Ngu một tiếng, dẫn em đi đây đi đó, cũng có thể mở mang tầm mắt, tích lũy thêm kinh nghiệm.”
An Noãn rất vui, lập tức đồng ý.
Hướng Hạo Nhiên tỉnh lại, mọi người đều vui mừng, bác sĩ cũng cho rằng đó là một kỳ tích, vội vàng tiến hành một loạt kiểm tra.
Kiểm tra xong Hướng Hạo Nhiên lại bị bố mẹ ôm lấy một hồi, gọi là cưng như trứng mỏng.
Nhưng bây giờ anh ta vẫn còn rất yếu, không thể cử động, nằm trên giường nói vài câu một cách yếu ớt.
Acnes
Rất nhanh Sở Tuấn đã đến.
Bố mẹ Hướng Hạo Nhiên cũng vô cùng cảm kích Sở Tuấn, dù có tra ra chuyện hay không cũng đã làm phiền Sở Tuấn, khiến người ta phải tận tâm tận lực.
“Tiểu Sở, mau vào đây.” Mẹ Hướng vui vẻ kéo Sở Tuấn vào: “Hạo Nhiên tỉnh rồi, tỉnh rồi. Mau đến xem này.”
Trông cứ như đang khoe khoang bảo bối của nhà mình.
Trên mặt Hướng Hạo Nhiên không có một chút huyết sắc, anh ta nhìn Sở Tuấn và An Noãn, gật đầu.
“Cảm thấy thế nào?” Sở Tuấn đánh giá Hướng Hạo Nhiên một lượt: “Không sao rồi chứ.”
“Ừm.”
Hướng Hạo Nhiên khẽ đáp một tiếng.
“Không sao rồi, bác sĩ nói tỉnh lại là không sao rồi.” Mẹ Hướng lau nước mắt: “Đúng là trời phù hộ, trời phù hộ mà.”
Sở Tuấn lại nói vài lời an ủi bố mẹ Hướng Hạo Nhiên.
Sau khi nói xong, bố Hướng rất tinh ý nói: “Chú dì mấy hôm nay trông cũng mệt rồi, Tiểu Sở à, cháu đã đến đây rồi thì cháu ở lại với Hạo Nhiên một lúc nhé.”
“Vâng.” Sở Tuấn nói: “Chú, dì, hai người nghỉ ngơi một lát đi. Cháu nói chuyện với Hạo Nhiên một lúc.”
Thực ra lúc này điều quan trọng nhất của Hướng Hạo Nhiên là nghỉ ngơi, đâu cần người ở lại nói chuyện.
Bố mẹ Hướng Hạo Nhiên nhanh chóng lui ra ngoài, còn đóng cửa lại.
Sở Tuấn kéo hai cái ghế đến giường, ngồi một cái, rồi kéo thêm cái cho An Noãn.
Sở Tuấn đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã đến xem nơi cậu gặp tai nạn, cậu đột ngột đánh lái gần bức tường, tại sao? Có phải cậu đã nhìn thấy thứ gì đó, đột nhiên bị dọa sợ không?”
Hướng Hạo Nhiên lắc đầu.
“Chỉ là tai nạn thôi.”
“Tai nạn?” Sở Tuấn không dễ dàng bỏ qua: “Cậu quên tôi làm nghề gì rồi à, cậu lừa tôi được sao? Trong thời gian cậu hôn mê tôi đã nói chuyện với bố mẹ cậu. Chúng tôi đều cho rằng vụ tai nạn này của cậu không phải là tai nạn mà là mưu sát.”
Hướng Hạo Nhiên không nói gì.
An Noãn nói: “Ở nơi anh gặp tai nạn, trên bức tường chỗ khúc cua gấp tôi đã phát hiện hai cái lỗ tròn. Có người đã đặt thứ gì đó ở chỗ đó. Chắc đó là thứ anh đã nhìn thấy.”
Sắc mặt Hướng Hạo Nhiên hơi thay đổi.
Sở Tuấn tiếp tục: “Tôi còn điều tra các giao dịch tài chính của cậu trong mấy năm nay…”
Sắc mặt của Hướng Hạo Nhiên càng khó coi hơn.
May mà bây giờ sắc mặt anh ta vốn đã khó coi rồi, dù có khó coi hơn nữa… cũng có giới hạn.
Không chỉ không có chút huyết sắc nào mà trên trán còn quấn băng gạc, tay chân đều bị treo lên, thê thảm vô cùng.
“Cậu còn đi… điều tra cái này.” Hướng Hạo Nhiên bất lực: “Cậu… cậu đối xử với tôi sao giống như đối xử với nghi phạm của cậu vậy?”
Sở Tuấn cười khẩy một tiếng.
“Hiện tại nhìn vào đúng là như vậy. Chúng ta cũng coi như quen biết nhau hơn nửa đời người rồi, có chuyện gì mà cậu phải giấu cả tôi?”
Hướng Hạo Nhiên mím chặt môi, vẻ mặt như thể: tôi không nói, tôi không nói, tôi thật sự không thể nói.
“Là chuyện của Tiêu Vũ Hoa?”
Hướng Hạo Nhiên lập tức mở to mắt.
An Noãn có chút lo lắng.
Cô cảm thấy chuyện lần này e rằng rất khó kết thúc êm đẹp.
Bất kể người muốn giết Hướng Hạo Nhiên là ai, dù cuối cùng có bắt được hay không.
Chỉ từ những việc Hướng Hạo Nhiên đã làm mà suy ngược lại, trong chuyện này là anh ta có lỗi với nhà họ Tiêu.
Cái gọi là có lỗi, chuyện có thể lớn có thể nhỏ, mà có thể khiến Hướng Hạo Nhiên hy sinh nhiều như vậy, mỗi năm đưa nhiều tiền như vậy, rõ ràng không phải chuyện nhỏ mà là chuyện rất lớn.
Từ xưa đến nay… chỉ có cái chết là lớn nhất.
Tiêu Vũ Hoa đã chết.
Cái chết này không thể thoát khỏi liên quan đến Hướng Hạo Nhiên.
An Noãn thở ra một hơi.
Nếu Sở Tuấn và Hướng Hạo Nhiên thật sự là anh em tốt, vậy thì cô cũng không vòng vo tam quốc, che giấu làm gì.
Có gì nói thẳng.
An Noãn nói: “Hướng Hạo Nhiên, có phải anh đã hại chết Tiêu Vũ Hoa không?”
Sở Tuấn và Hướng Hạo Nhiên đồng loạt nhìn An Noãn.
Trong mắt Hướng Hạo Nhiên có sự kinh ngạc và hoảng sợ.
Biểu cảm của Sở Tuấn cũng khá phức tạp.
Sở Tuấn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, đã xử lý nhiều vụ án, gặp qua đủ loại người. An Noãn không tin anh không có suy đoán về việc này, nhưng vì Hướng Hạo Nhiên là bạn tốt của mình nên anh không muốn nói ra mà thôi.
Nhưng tình trạng sức khỏe hiện tại của Hướng Hạo Nhiên không thích hợp để thở dài.
Dù sao cũng phải hỏi, phải nói, thay vì lằng nhằng, thà đi thẳng vào vấn đề.
Hướng Hạo Nhiên im lặng một lúc, giọng nói khàn khàn: “Cô… cô làm sao biết?”
“Nếu không thì sao, có chuyện gì có thể khiến anh làm đám cưới ma cho Tiêu Vũ Hoa, còn cho nhà cô ấy nhiều tiền như vậy?”
Lòng Sở Tuấn cũng chùng xuống.
Giết người phải đền mạng.
Ba năm trước chứ không phải ba trăm năm trước.
Cho dù có thể Hướng Hạo Nhiên không cố ý, chỉ là một tai nạn, lỡ tay giết người thì cũng phải ngồi tù. Nhiều nhất chỉ là chi thêm tiền để gia đình nạn nhân viết giấy bãi nại. Nhưng muốn thoát tội hoàn toàn, điều đó là không thể.
Hơn nữa anh cũng có chút buồn lòng — bạn của mình lại là một người như vậy.